Phiên ngoại: Trọng sinh (4)
Cái gọi là thắng lợi, bất quá là Kỷ Linh dựa vào ký ức trước kia, làm những việc mà hắn chờ mong sẽ theo đúng hướng phát triển mà thôi.
Em trai lại được hắn nạp vào dưới cánh chim lần nữa, hắn không thể cùng La Giáng trở thành bằng hữu, nhưng quan hệ cùng La Huyên thì vẫn giống như trước.
Trong sự nghiệp, quản lý công ty có thể dựa theo thiết lập của hắn mà tiếp tục tiến hành, hắn thậm chí còn biết trước được hướng đi thị trường sau này, trên nhiều khía cạnh đều có thể chiếm được tiên cơ.
Chỉ là về lĩnh vực giải trí, hắn không còn phải làm từ tầng chót đi lên, những ngày tháng không có tiền, không có nhân mạch, việc gì cũng phải tự làm của đời trước nay đã khác rồi, hiện giờ hắn không cần phải vì tuyên truyền cho một bộ điện ảnh nho nhỏ mà phát sầu, hắn có đủ vốn để có thể tìm đúng cơ hội trực tiếp đàm phán.
Hết thảy đều quá trôi chảy.
Trong sinh hoạt của hắn, khiêu chiến duy nhất, tựa hồ chỉ còn lại có Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nhưng hắn hiểu rõ Nghiêm Nghĩa Tuyên, tựa như hơi thở của mình.
Dù sao hắn cũng đã từng cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên trải qua quá nhiều chuyện như vậy.
Ngay từ đầu, bọn họ cũng từng bởi vì lập trường bất đồng mà xung đột, Kỷ Linh phí thật nhiều công phu mới có thể làm cho Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn thẳng vào hắn. Mới đầu Kỷ Linh chỉ là cảm thấy không phục cùng không cam lòng, sau lại tiếp xúc với Nghiêm Nghĩa Tuyên một thời gian dài, chậm rãi mà tự rơi vào.
Đoạn thời gian ái muội sau đó, hai người đều nghiền ngẫm địa vị của mình trong lòng đối phương, chính là thân thể so với tâm còn thành thật hơn...
Mỗi lần Kỷ Linh hồi tưởng lại lúc bắt đầu Nghiêm Nghĩa Tuyên kháng cự hắn liền nhịn không được ý cười, trời mới biết, hắn đã dỗ thật lâu mới làm cho Nghiêm Nghĩa Tuyên có thể tiếp thu hắn.
Nghiêm thiếu gia ngây ngốc, không biết một khi tiếp nhận rồi là vĩnh viễn không lật được thân.
Sau nữa, vì chuyện của Nghiêm gia, bọn họ dần dần tín nhiệm lẫn nhau, đến cuối cùng khi Kỷ Linh có thể tiến vào Cẩn Viên ở lại, là hắn biết Nghiêm Nghĩa Tuyên đã từng bước một mở rộng cửa lòng.
Tất cả những việc này, đều đã từng chân thật phát sinh.
Những ngày sau khi Kỷ Linh dọn đến Cẩn Viên có thể nói là thực dễ chịu, Cẩn Viên có phòng ở xinh đẹp, có cảnh sắc mỹ lệ, còn có đầu bếp tay nghề tốt, mà quan trọng nhất chính là có Đại lão gia ngạo kiều lại ôn nhu.
Em trai hắn đã nhận việc trở lại, sản nghiệp Tống gia ở trong tay Tống Quý Kỳ phát triển thật sự vững vàng, Tống Quý Kỳ còn ở vấn đề của công ty chủ động dò hỏi Kỷ Linh, giữa bọn họ không hề có ngăn cách.
Hai anh em La gia, một kẻ cách xa một kẻ lại gần, đều là bằng hữu của hắn. Thỉnh thoảng hẹn uống chén rượu, bày mưu tính kế chuyện kinh doanh, có hai người làm bằng hữu như vậy còn có gì phải cầu.
Công việc cũng rất thuận lợi, số lượng rạp chiếu phim định sẵn của Kỷ Linh ở thị trường trong nước không ngừng tăng lên, chỉ cần có cơ hội tốt đều có thể đưa ra tiến hành, cảm giác kéo theo nhân viên cùng nhau làm giàu rất có thành tựu.
Từ khi Kỷ Linh biến trở về thành Tống Bá Lân, lúc mới đầu còn thực hưng phấn, sau lại nhịn không được nghĩ, ông trời lặp đi lặp lại lăn lộn hắn là có ý nghĩa gì.
Lúc này hắn không còn làm marketing cho phim điện ảnh, doanh thu bán vé bộ phim tình cảm kia thu được không nóng không lạnh, Kỷ Linh không khỏi có chút tự phụ, cũng chỉ có thể như vậy, hóa ra thiếu hắn vé xem phim liền không bán được rồi.
Nhưng hắn vẫn dựa theo mốc thời gian trước kia, gọi điện thoại cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, mời anh cùng đi xem điện ảnh.
Biểu hiện của Nghiêm Nghĩa Tuyên là thật sự giật mình, bởi vì lời mời này quá là kỳ lạ, chưa từng có ai mời anh đi xem phim tình cảm.
Mỗi một lần xuất hiện Tống Bá Lân đều có thể mang đến cho anh một cảm thụ mới lạ, treo khẩu vị của anh đến thật sự tinh chuẩn.
Cho nên cuối cùng, hai gã đàn ông cao lớn còn là doanh nhân thành đạt, cùng ngồi trong phòng chiếu phim trống rỗng, chờ phim điện ảnh mở màn.
Nghiêm Nghĩa Tuyên liếc mắt nhìn Kỷ Linh một cái, hỏi: "Anh bao hết rồi?"
Kỷ Linh cười cười, đáp: "Tôi mua cả toàn bộ rạp chiếu phim."
"..." Nghiêm Nghĩa Tuyên tạm dừng một chút, lại hỏi: "Bút tích lớn như vậy, chỉ vì mời tôi xem một bộ phim?"
Kỷ Linh đáp: "Nếu tôi nói là đúng thì thế nào?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên giả cười một tiếng, nói: "Được a, Tống tiên sinh còn rất lãng mạn." Tiêu cả đống tiền chỉ vì hai tấm vé điện ảnh.
Kỷ Linh rốt cuộc cười nói: "Tôi đối với rạp chiếu phim có chút hứng thú, vừa vặn tới xem thử."
Nghiêm Nghĩa Tuyên chọc phá hắn: "Vậy anh vì cái gì phải ở chỗ này, mà không ở thành phố N mua rạp chiếu phim xem thử?"
Kỷ Linh đáp: "Tôi không phải muốn mời em cộng tác làm hoạt động lớn sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên mê hoặc(*) mà nhìn hắn, Kỷ Linh nói: "Thế nào Nghiêm thiếu gia, có muốn cùng tôi hợp tác kinh doanh lĩnh vực giải trí không?"
((*) Mê hoặc: mê mang + nghi hoặc)Nghiêm Nghĩa Tuyên lại bị hắn dọa tới rồi, người này như thế nào luôn thích vứt bom tạc anh.
"Cho nên hôm nay chúng ta là tới để nói chuyện làm ăn?" Nghiêm Nghĩa Tuyên liếc mắt nhìn lên màn hình lớn một cái.
Kỷ Linh nói: "Không, tôi chỉ tiện thể nhắc đến, cụ thể thì về sau lại nói, phim sắp bắt đầu rồi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên không nói gì nữa, nhưng có thể đã đem lời nói của Kỷ Linh đặt ở trong lòng.
Kỷ Linh nhìn anh mang biểu tình như suy tư gì, không khỏi lại nghĩ tới trước kia.
Khi đó hắn cơ hồ là một thân nghèo hai bàn tay trắng, bởi vì tuyên truyền bộ điện ảnh này, doanh thu bán vé bạo lớn mà có chút tiền, rồi gấp không chờ nổi mà bao phòng chiếu phim lôi kéo Nghiêm Nghĩa Tuyên tới xem.
Lúc ấy, Nghiêm Nghĩa Tuyên còn ghét bỏ xe hắn quá rẻ.
Chính là thiếu gia của hắn, một bên ghét bỏ một bên vẫn là ngoan ngoãn đi theo hắn.
Kỷ Linh nghiêng đầu nhìn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở bên người, hiện giờ hắn có thể mang đến thứ tốt hơn, có thể mua rạp chiếu phim, có thể trực tiếp cùng anh nói chuyện hợp tác.
Anh cũng sẽ không bao giờ ghét bỏ xe hắn rách nát.
Phim đã bắt đầu, hai người yên lặng xem một hồi, Nghiêm Nghĩa Tuyên đánh vỡ trầm mặc giữa bọn họ.
"Anh không cảm thấy thực xấu hổ sao?"
Kỷ Linh ở trong phòng chiếu rộng rãi làm càn mà cười to.
Người này, hai lần đều nói một câu y như đúc.
Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi: "Anh vì cái gì lại chọn một bộ phim dành cho các tiểu cô nương như vậy?"
Kỷ Linh nói: "Bởi vì bộ phim này rất có ý nghĩa kỷ niệm."
"Kỷ niệm gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên tò mò.
Kỷ Linh không trả lời.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Tôi cảm thấy anh có chút theo chủ nghĩa thần bí, không biết luôn suy nghĩ cái gì, nhưng làm ra chuyện nào cũng như gió cuốn sấm rền, thích xuất kỳ bất ý(*)."
((*) Xuất kỳ bất ý: Chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác)Kỷ Linh hỏi anh: "Như vậy không tốt sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên gợi lên khóe môi: "Như vậy rất có mị lực, tổng tài thần bí bá đạo."
Kỷ Linh lại cười: "Chính là Nghiêm thiếu gia có kiến thức rộng rãi, hù được người khác không hù được em."
Trên màn ảnh, hai vai nam nữ chính vẫn đang diễn thứ tình cảm mà ở trong mắt hai ông chủ là không thể hiểu được, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn nhìn màn ảnh, lại nhìn nhìn Kỷ Linh, nói: "Anh xác thật rất nỗ lực để hù được tôi."
Kỷ Linh kháng nghị: "Tôi chính là thực sự nghiêm túc theo đuổi em." Hắn làm bộ thở dài, nói, "Mặc kệ thế nào, không có công lao cũng có khổ lao."
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười nói: "Đúng vậy, thực vất vả, cho nên hẳn là nên khen thưởng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói xong, xoay người, một phen giữ chặt cổ áo Kỷ Linh, túm hắn lại đây, sau đó một ngụm cắn lên môi hắn.
Lúc này, đổi thành Kỷ Linh lắp bắp kinh hãi.
Hắn vốn đang nghĩ phải tiếp tục nỗ lực, không nghĩ tới Nghiêm Nghĩa Tuyên đáp lại cho hắn điềm tốt như vậy.
Hai người hôn nhau, lúc mới đầu là Nghiêm Nghĩa Tuyên chủ động, nhưng Kỷ Linh liền lập tức khống chế quyền chủ đạo. Hắn quen thuộc phương thức hôn môi mà Nghiêm Nghĩa Tuyên yêu thích, ngậm lấy đầu lưỡi anh, dùng hàm răng ma sát, sau đó lại buông ra, đuổi theo liếm từng chỗ trong khoang miệng anh.
Nghiêm Nghĩa Tuyên vốn chỉ định lướt qua rồi thôi, nhưng là Kỷ Linh lại không ngừng gia tăng nụ hôn này, bọn họ càng hôn càng kịch liệt, tiết mục trên màn ảnh hoàn toàn bị vứt sang một bên, phòng chiếu phim chỉ có tiếng thở dốc giấu trong âm thanh phim.
Kỷ Linh dựa vào ưu thế dáng người của mình, áp Nghiêm Nghĩa Tuyên lên ghế dựa, trong đầu Nghiêm Nghĩa Tuyên kéo vang cảnh báo, cuối cùng cứng rắn đẩy Kỷ Linh ra.
"Không cần được một tấc lại muốn tiến một thước." Nghiêm Nghĩa Tuyên trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, chỉ tiếc cái ánh mắt này bởi vì vừa trải qua hôn môi xong mà ướt át, lại có vẻ uy lực không đủ.
Kỷ Linh thỏa mãn mà liếm liếm khóe môi, hỏi: "Tôi đánh cuộc thắng chứ?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhịn không được cười: "Còn xa, tôi chỉ thừa nhận tôi có chút hứng thú."
Anh sửa sang lại quần áo do hôn môi mà xộc xệch, thử xụ mặt, nói: "Làm chính sự đi, Tống tiên sinh, phim đều đã chiếu một nửa rồi."
Bộ phim bởi vì nụ hôn này mà không biết đã trở thành cái gì, ánh mắt Kỷ Linh khóa ở trên màn ảnh, chính là tâm đã sớm bay đi đâu mất.
Thật sự giống như trước kia, bọn họ lại ở phòng chiếu phim hôn môi.
Kỷ Linh vốn dĩ cho rằng lúc này sẽ khác, chỉ mình hắn đơn phương xây dựng quan hệ giữa bọn họ, nhưng là nụ hôn này vẫn xảy ra.
Vậy bọn họ về sau cũng sẽ dựa theo cốt truyện mà thuận lợi phát triển sao.
Kỷ Linh tâm loạn như ma, hắn biết nụ hôn này chỉ là Nghiêm Nghĩa Tuyên nhất thời hứng khởi, chính là lại làm hắn vội vàng lên.
Hắn xa xa không có cái kiên nhẫn mà hắn tự nhận.
Hắn rốt cuộc biết vì sao gần đây luôn cảm thấy quá trôi chảy, là bởi vì hắn hận không thể nhấn xuống nút tua nhanh, để có thể trực tiếp ôm Nghiêm Nghĩa Tuyên vào trong ngực.
Bọn họ rõ ràng đã trải qua nhiều thứ như vậy để ở bên nhau, giờ vẫn phải làm lại một lần.
Hai người từ rạp chiếu phim ra ngoài, rõ ràng Kỷ Linh mới là người bên ngoài, nhưng lại là hắn lái xe đưa Nghiêm Nghĩa Tuyên trở về.
Hắn dò hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên muốn đi đâu.
Nơi Nghiêm Nghĩa Tuyên có thể đặt chân ở thành phố S quá nhiều.
Theo tuyến thời gian lúc trước, trước thời điểm ông nội qua đời, Nghiêm Nghĩa Tuyên cơ hồ là tùy thời mà ở những nơi khác nhau.
Thẳng đến khi anh chính thức trở thành chủ nhà, mới cắm rễ ở Cẩn Viên.
Không phải Kỷ Linh tự mình đa tình, hắn cảm thấy ở phương diện này hắn cũng là một trong những nguyên nhân.
Kỷ Linh nhớ rõ lúc ấy là hắn đưa Nghiêm Nghĩa Tuyên về cái chung cư cao cấp của anh, sau đó đưa ra đề nghị trả lại tiền, rồi cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên ở ven đường nổi lên tranh chấp.
Kỷ Linh còn đang lo lắng nếu dựa theo cốt truyện này phát triển, có thể sẽ có tranh cãi chờ hắn hay không.
Liền nghe thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Đưa tôi về đường Trung Xuyên đi."
Kỷ Linh kinh ngạc vô cùng, đó là nơi Cẩn Viên tọa lạc.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lo hắn không quen đường, muốn gọi tài xế tới.
Nhưng biểu hiện của Kỷ Linh hoàn toàn đánh mất nghi ngờ này.
Kỷ Linh lái xe, thậm chí có thể không cần hướng dẫn.
Con đường về nhà hắn nhắm mắt cũng có thể biết rõ.
Kỷ Linh sửng sốt một chút, Cẩn Viên đối với hắn xác thật đã từng như là "Nhà".