Khó Kìm Lòng Nổi

Chương 28

Hôn ngân trên cổ áo sơ mi căn bản không thể che, thế nhưng trời mùa hè thế này Tần Nhạc cũng không thể đeo khăn quàng cổ đi làm. Y cũng không để ý nhưng chung quy đối với đồng nghiệp vẫn có điều cố kỵ.

Tần Nhạc đành dán băng cá nhân lên, dù sao cái này cũng không phải thứ dễ khiến người khác chú ý.

Đến bệnh viện không ngờ lại gặp Trương Hạo ở hành lang. Y trước kia đối với thực tập sinh vừa tốt nghiệp này coi như có chút hảo cảm, nhưng từ lần trước gã nói những lời đó khiến trong lòng y đối với gã có chút bài xích.

Dù vậy y cũng không thể biểu hiện quá rõ rệt.

Thời điểm nhìn thoáng qua y nhẹ gật đầu coi như chào hỏi liền định rời đi, không nghĩ Trương Hạo gọi y lại: "Bác sĩ Tần, đề nghị lần trước của tôi anh đã suy xét chưa?"

"Cái gì?"Tần Nhạc theo bản năng nhíu mi.

"Tôi cảm thấy nam nhân kia không hợp với anh, các anh nên chia tay. Anh không nghĩ lại sao?" Trương Hạo nhìn Tần Nhạc, ánh mắt đảo qua cổ y vì ma sát mà cổ áo trễ xuống làm lộ ra hôn ngân khiến người khác chú ý.

"Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm. Quản tốt chuyện của cậu đi." Tần Nhạc không muốn dây dưa vô nghĩa với người này. Nhẫn nại của y cũng có hạn.

"Bác sĩ Tần, anh nhất định sẽ hối hận." Trương Hạo nhìn Tần Nhạc đã tiến vào thang máy thản nhiên nói.

Tần Nhạc cảm thấy tâm tình tốt đẹp hôm nay của mình đều bị gã ảnh hưởng.

Cầm lấy bệnh án nhìn một lát, y quay người ra ngoài đi kiểm tra phòng bệnh.

Tư Đồ Lân Thiên nhận được điện thoại của Trần Tử Tuyên cũng không ngoài ý muốn, chung quy mấy ngày trước hắn vừa an bài chỗ ở giúp cô. Tưởng là cô muốn cảm ơn mình, không ngờ lại có chuyện cần giúp.

"Khám thai?" Tư Đồ Lân Thiên thật sự không nghĩ tới Trần Tử Tuyên lại muốn hắn cùng cô đi khám thai, nói gì mà có nam nhân thì bác sĩ sẽ không hỏi vấn đề kỳ quái. Nhưng tại sao lại là hắn?

Hơn nữa loại việc này mà hắn đi cùng cũng rất lạ đi: "Chồng cậu đâu, việc này anh ta nên đi cùng cậu chứ?"

"Anh ấy xuất ngoại rồi. Em cũng không có biện pháp. Lân Thiên, anh giúp em một lần đi, em cam đoan chỉ một lần này thôi."

Tư Đồ Lân Thiên nhíu mi: "Tử Tuyên, tôi có thể giúp cậu. Nhưng việc này tôi đi không thích hợp. Nếu cậu không yên lòng, tôi có thể tìm người cùng đi với cậu."

Bên kia cũng nghe ra Tư Đồ Lân Thiên kiên quyết, dừng một lúc mới nói: "Vậy được rồi, anh tìm cho em một người đi."

Buông điện thoại, Tư Đồ Lân Thiên cảm thấy chuyện của Trần Tử Tuyên không đơn giản như hắn nghĩ. Hắn gọi trợ lý tới, bảo gã đi tìm hiểu chuyện của Trần Tử Tuyên mấy năm gần đây. Tốt nhất là không có việc gì, nếu có hắn cũng không muốn vì lòng tốt mà rước lấy phiền toái.

Nghĩ đến chỗ ở cùng Tần Nhạc đã trang hoàng không sai biệt lắm, chờ có thời gian đem Tần Nhạc đi xem, Tư Đồ Lân Thiên trong lòng liền dị thường ấm áp.

Lúc nghỉ trưa, Tư Đồ Lân Thiên đi đến cửa hàng trang sức, đặt cho Tần Nhạc và chính mình một đôi nhẫn. Nếu mình có thể cầu hôn trong ngôi nhà dành cho cả hai kia, Tần Nhạc nhất định sẽ rất vui.

Nghĩ đến đối phương, Tư Đồ Lân Thiên nhịn không được khóe môi giương lên.

Lúc về nhà, nhớ y lần trước nói muốn ăn tôm hùm, Tư Đồ Lân Thiên cố ý lái xe đến cửa hàng mua về một ít.

Mở cửa ra, Tần Nhạc đã ở nhà, nghe được âm thanh liền đi ra: "Anh về rồi. Em đã nấu xong cơm, đi rửa tay đi."

Tư Đồ Lân Thiên giơ túi tôm hùm trong tay lên lung lay một chút, chỉ thấy mắt Tần Nhạc sáng lên: "A, Em yêu anh quá cơ. Cảm ơn anh!"

"Ăn với cơm, không được chỉ ăn cái này. Anh đi rửa tay."

"Biết. Mua cho em rồi còn nhiều chuyện như vậy." Ngoài miệng oán giận, tươi cười trên mặt lại chưa từng ngừng.

Tư Đồ Lân Thiên rửa tay xong trở lại nhìn Tần Nhạc: "Thứ bảy cùng anh đến một nơi."

"Đi đâu?"

"Đến lúc đó em sẽ biết."

"Thần bí như vậy, anh sẽ không là muốn cầu hôn em đi?"

"...Chúng ta như vậy còn cần sao?"

"Em thì sao cũng được. Nếu anh không để ý chuyện con của anh là ngoài giá thú thì tùy anh." Tần Nhạc liếm ngón tay không quan trọng nói.

Tư Đồ Lân Thiên quả thực muốn bị y chọc tức đến nở nụ cười. Hắn đời này chưa từng nghĩ qua trừ y ra sẽ tìm người khác. Sao con của hắn có thể ngoài giá thú được!

Bất quá nghĩ đến kế hoạch thứ bảy, hắn cũng không nói thêm nữa, nhìn Tần Nhạc ôm bát tôm: "Ăn cơm, đừng chỉ ăn cái kia!"
Bình Luận (0)
Comment