Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 81

Edit: Ciao J, Chickenliverpate

Đưa Quân thái y đi, ta nghĩ nghĩ, xoay người đi vào gặp Lưu Phỉ, nói việc này qua loa một lần, cũng không nói cho nàng biết người phong bế Đông cung thật ra là Hoàng quý phi, mà không phải là Hoàng thượng.

Chuyện này không có dính dấp đến Hoàng quý phi…. Thì thoạt nhìn giống như Hoàng thượng quyết định chèn ép Vương Lang một chút —— Thật ra nếu không có Hoàng quý phi nhúng tay, ta cũng nghĩ như vậy. Với tác phong của Hoàng thượng, nếu như ông muốn động vào vị trí của Vương Lang, Quân thái y không thể chạy đến báo tin nói, và bên Tô gia chúng ta cũng sẽ không im hơi lặng tiếng như vậy, sợ rằng đã sớm bị trọng binh vây quanh. Ca ca ta cũng không thể đi ra khỏi thành cùng Vương Lang —— hắn mang về hai ngàn thân vệ, còn trú đóng ở ngoài thành chờ phong thưởng đấy.

“Mặc dù không phải là chuyện gì lớn.” Ta nói: “Nhưng vẫn nên nói cho Vương Lang một tiếng, miễn cho hắn không biết gì cả thì sẽ luống cuống.”

Hai đầu lông mày Lưu Phỉ nhướn lên, không cho là đúng, xem ra nàng không cho rằng Vương Lang sẽ dễ dàng bị luống cuống: “Được rồi, vậy ta sẽ để thân binh của ca ca muội truyền tin qua… Nhìn xem có thể chặn được ca ca muội trên đường về thành không.”

“Tình hình ở đó, ca ca chưa chắc đã ngăn được ngự liễn Vương Lang để nói chuyện.” Ta đứng lên nói: “Muội khá quen với mọi người… Để muội đi!”

“Muội đi? Trời lạnh thế này, phi ngựa trên đường sẽ bị cảm lạnh đấy!” Lưu Phỉ nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, nàng nhìn trên dưới ta mấy lượt, nở nụ cười trêu đùa: “Nha đầu chết tiệt kia, muội đang diễn cái gì hả? Là Vương Nhị tỷ nhớ chồng hay là Tây Viên Ký? Mới về nhà thăm nhà đẻ chưa được nửa tháng đã muốn cưỡi ngựa đi gặp hắn?”

Lưu Phỉ hiểu lầm lại đúng ý nguyện của ta, ta dậm chân, rất quen thuộc mà nổi tính: “Tẩu! Với tẩu là chưa đến nửa tháng, nhưng với muội… là cũng nửa tháng rồi!”

Lời nói thốt ra rồi ta mới thấy, ta cũng rất nhớ Vương Lang —— ta cũng sắp nửa tháng không thấy hắn, không nghe thấy giọng hắn rồi.

Lưu Phỉ bị ta chọc cho cười suốt, nàng phát phất tay: “Đi đi, haiz, con gái lớn chẳng dùng được. Trước kia nháo không gả cho hắn, muội có đoán được ngày hôm nay không?”

Nói xong nàng ôm bụng lim dim ngủ, ta cũng chẳng thèm đấu võ mồm với nàng, chỉ miễn cưỡng cười, quay người chạy ra khỏi phòng, tìm người đến thôn trang ngoài thành: “Đón dưỡng nương và Liễu Diệp Nhi về!”

Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai đã luyện thành công phu cải trang, chỉ trong một chén trà đã khoác lên người ta một chiếc áo dài —— là loại áo choàng mà thái giám hay mặc mùa đông.

Trong nụ cười Tiểu Bạch Liên ẩn vẻ lo lắng: “Nương nương lần này lại muốn đi chơi, bí mật lấy quần áo sạch sẽ tới rồi sửa theo dáng của ngài….”

Tiểu Tịch Mai lại phủ lên áo khoác cho ta, nói tiểu Bạch Liên: “Ta ở đây phục thị nương nương, ngươi cũng đi thay quần áo đi!”

Hai tiểu nha hoàn này không biết cưỡi ngựa, đi bồi ta chỉ hỏng việc, ta lại tốn thêm đầy nước miếng mới trấn an được hai người, còn ta thì chạy tới chuồng ngựa dắt một con. Bảo quản mã chuẩn bị dây cương yên ngựa tốt nhất, trèo lên ngựa vung roi chạy ra khỏi nhà.

Đương nhiên trong đại tế sẽ có quy củ, trong lòng ta đã có cách —— dù thiên đàn ở ngoài thành, nhưng đương nhiên không phải là nơi hoang dã gì. Cưỡi ngựa chạy qua thì cũng chỉ chưa tới một canh giờ, nhưng mà trong  thành ngựa chạy không thể quá nhanh, ta đội mũ rồi bước thẳng đi, ngoặt đông rẽ tây, nắm rất rõ tinh thần chơi trốn tìm hồi còn nhỏ từng cùng với ca ca. Bên ngoài Tô gia không có Cẩm y vệ, ta là một người Tô gia, không ai tiến lên theo dõi.

Vào tới trong thành, ta đi từ từ một đoạn, đột nhiên phát giác sau lưng có ngựa đuổi theo, ta kẹp bụng ngựa quay đầu nhìn lại. Người nọ co rụt đầu lại nhưng không che giấu —— là tiểu nha hoàn bên cạnh Lưu Phỉ!

Mà nói chứ, mười mấy ngày nay, tiểu nha hoàn này cũng không ở trong phủ, ta cũng không hỏi đến. Lần này thấy nàng ta ở đây, đương nhiên là rất khả nghi, ta vội vàng hỏi: “Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tiểu nha đầu kia lắc đầu, vẻ mặt vô tội nói: “Có nô tỳ chơi đùa ở vùng ngoại thành, đột nhiên thấy cô nãi nãi đi ra, chỉ sợ trong nhà có chuyện, vội mượn ngựa của đồng hương, muốn ra mặt vì cô nãi nãi.”

Lời này nghe ra sơ hở rất nhiều, vô cùng khả nghi. Trong lòng ta lại có chuyện nên bực bội, đang muốn quát hỏi, nhìn kỹ lại thì đột nhiên phát giác tướng mạo nàng và Lưu Phỉ có chỗ tương tự. Lại nghĩ đến lễ vật mà Lưu Phỉ tặng cho thân thích ở kinh thành là của Lưu Thúy. Ta thoáng chút tức giận, đúng là giang sơn rộng lớn có người tài xuất hiện, tiểu nha đầu này cũng lớn mật quá rồi, coi Thái tử phi ta đây như đứa ngốc vậy, cho rằng Tô Thế Noãn ta không biết gì trên giang hồ hả?”

“Chuyện này không liên quan mấy đến ngươi thì phải.” Ta không muốn quanh co với nàng ta, dứt khoát nói thẳng: “Dù không lớn, nhưng cũng là chuyện trong nội cung. Thúy muội tử, ta thấy ngươi vẫn nên là về đi, đừng làm loạn thêm cho ta nữa!”

Tiểu nha đầu đỏ mặt lên, cũng chưa đi mà kiên trì nói: “Ta xem ta có thể giúp được cái gì —— ngài cứ xông vào như vậy, nhất định sẽ bị cản lại.”

Đại lễ tế trời không phải chuyện đùa, cấm vệ quấn và các tướng quân sẽ không thiếu được, ta cũng chưa quen lắm với những hán tử ngoài kia, nhưng mà nếu ngay cả cửa ải này cũng làm khó được ta, thì sao ta còn là tiểu ma tinh năm đó chơi ở Cửu thành nữa?

Mới định nói gì thì ta liếc nhìn Lưu Thúy, lại đổi chủ ý. Nói chuyện nước gì đó với tiểu nha đầu này sẽ càng kích thích hứng thú của nàng ta. Đúng vào thời thiếu niên không hiểu chuyện, xuất thân lại cao quý, được sủng không biết trời cao đất rộng, chuyện gì cũng muốn dính tới, nói lí lẽ với nàng, chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.

Làm sao ta biết rõ được vậy? Bởi vì Tô Thế Noãn trước khi hiểu chuyện, chính là loại người này!

“Ngươi muốn theo thì tùy ngươi.” Ta lập tức chuyển đầu: “Lát nữa xảy ra chuyện gì thì ngươi tìm đường tỷ phủ của ngươi hỗ trợ.”

Dù sao có ca ca ta ở đây, Lưu Thúy dù bị cản lại cũng chẳng ăn bao nhiêu đau khổ. Nàng ta mặc nam trang, không nói đến việc lộng lẫy thì con ngựa cũng không phải vật thường. Nói không chừng còn có lạc ẩn phủ đại tướng quân, có những dấu vết đó thì nàng ta cũng chẳng ăn khổ mấy đâu.

Tiểu nha đầu này nhu thuận hơn nhiều so với ta năm đó, sau khi đáp lời thì cứ đi sau lưng ta, cũng không có có ý định đi cùng ngựa với một tên tiểu thái giám.

Chúng ta chạy theo đường lớn lâu năm một lát đã có thể thấy đằng chân trời có một đường khói xanh, và tiếng nhạc dồn dập, đã đến gần kết thúc đại lễ tế trời, chưa đến nửa canh giờ nữa Vương Lang sẽ lên liễn về triều.

Lúc này hai bên đường đã dàn hai hàng cấm vệ quân, ta bày ra sắc mặt kiêu căng, sống lưng thẳng tắp, những binh sĩ này dù nhìn ta với ánh mắt nghi ngờ nhưng đều không đi lên cản lại. Cấm vệ quân và người của Trung nhân môn bất hòa, đây là chuyện mà mọi người trong Tử Cấm thành đều biết. Mặc dù đối với thái giám dưới tầng chót, các cấm vệ quân có thể tự ý khi nhục, nhưng với Tiểu thái giám ăn mặc đẹp đẽ quý phái, thần thái ngạo mạn, thường thường sau lưng đều có chỗ dựa không chọc nổi, bọn họ còn lâu mới tự tìm phiền toái.

Còn Lưu Thúy sẽ không thuận lợi như vậy, nàng ta mặc như công tử phú gia bình thường, mới bước vài bước đã bị cản lại, sau lưng ta có chút hỗn loạn nho nhỏ. Ta nhân lúc mọi người bị hấp dẫn chú ý, nhanh chóng thúc ngựa chạy đi, thuận lợi lọt được vào cửa chính của Thiên đàn.

Nhưng muốn đi vào trong cũng không đơn giản như vậy, đến gần Ngoại đàn, đám vệ sĩ còn nhiều hơn, mà còn là đám ánh mắt sáng quắc, giọng lạnh lùng, dáng người cường tráng —— đây đều là thân binh bên cạnh dượng ta, bình thường chuyên hộ vệ ông chạy khắp nơi. Chẳng những là binh hùng mã tráng, hơn nữa mỗi người đều thiết diện vô tư, bình thường không có việc gì thì tuyệt đối không vãng lai với ngoại thần. Muốn mở một lối đi vào Nội đàn từ chỗ bọn họ, gần như là một chuyện không thể. Ta thấy vài người đã đi lên định hỏi ta, ta ghìm chặt bụng ngựa, đắn đo phân phó: “Còn không mau tới dẫn ngựa cho ta! Ta còn đang phải đến bên Xương công công nghe sai sử nữa đó!”

Mặc dù ở Đông cung A Xương không có nhiều uy phong, nhưng hắn cũng được coi là đại hồng nhân bên cạnh Thái tử, lại thêm vụ tai tiếng tình cảm gần đây, giá trị con người vô hình cũng được đề cao không ít.... nhóm vệ sĩ này hiển nhiên cũng không phải là hạng người không để ý đến chuyện bên ngoài, nghe thấy ba chữ Xương công công đều sửng sốt, trong ánh mắt nhìn ta nhất thời cũng nhiều hơn một chút hàm ý khác. Trong lòng ta cũng biết rõ những người này đang suy nghĩ cái gì, dứt khoát kéo mũ che mặt lên, cố làm ra vẻ hòa nhã, từ trên nhìn xuống vệ sĩ kia rồi điềm đạm nói: "Vị đại ca này thật sự thập phần cường tráng nha, không biết cao tính đại danh?"

Mọi người cười vang, vệ sĩ kia thì run lẩy bẩy, hắn mắng to một tiếng xui xẻo, rồi cũng chẳng thèm quản ta nữa. Ta còn cố tình nằm sấp trên lưng ngựa hỏi hắn thêm một lần, hắn mới không tình nguyện hất cằm chỉ đường cho ta, từ đó ta thúc ngựa tiến vào cũng không gặp thêm bất kỳ trở ngại nào nữa, vào cửa lớn bên ngoài tế đàn, tự nhiên lại càng một đường thông thuận, chưa từng có người gây khó dễ, ta thuận lợi tiến vào bãi đỗ ngự liễn chuyên dụng cho hoàng gia.

Bên ngoài tế đàn phòng vệ lỏng lẻo, kỳ thật cũng không thể nói nhóm vệ sĩ lơ là nhiệm vụ, dù sao những nhân vật chính quan trọng hơn lúc này đều đã đi theo Vương Lang vào bên trong tế đàn hành lễ, mà đó quyết không phải là nơi ta có thể tùy tiện trà trộn vào. Ngay cả bên ngoài sân bãi chuyên dụng của hoàng gia cũng có trùng điệp nội thị trấn giữ, nhìn thấy ta tiến vào, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ta. Có người còn chỉ chỉ trỏ trỏ phía sau lưng ta, ta quay đầu nhìn lại: Lưu Thúy không biết đã dùng biện pháp gì, lại có thể lăn lộn đến đây, lúc này đang thúc ngựa chậm rãi đi tới.

Tiểu nha đầu này có tiền đồ!

Trong lòng ta không khỏi cảm thán: Cũng không phải mỗi một cái kinh thành hoàn khố (*) đều có khả năng trà trộn vào Thiên đàn. Nếu không có đủ can đảm, da mặt không đủ dày, chỉ sợ ngay từ đầu đã lộ ra khiếp sợ rồi.

(*)Hoàn khố: ám chỉ con cháu danh môn quý tộc

Nhìn thấy cục diện có khuynh hướng không thể khống chế, ta liền giận tím mặt, vén mũ che mặt qua đỉnh đầu, lạnh lùng thốt: "Không nhận ra ta là ai sao?"

Nhóm người này đều là những người quen thuộc trong cung, tuy rằng hơn phân nửa thời gian mỗi ngày đều hầu hạ bên ngoài triều đình, thân phận địa vị cũng không thể nói là rất cao, nhưng từ nhỏ ta đã quen đi Tử Quang Các, ít nhiều cũng đều đã gặp qua. Lúc này thấy người đến là ta, tất cả đều bị dọa đến rớt cằm, có một người cá biệt thật sự không thức thời vẫn muốn hỏi:  "Ngươi là ai chứ?" Sớm đã bị người khác bụm miệng.

Đến lúc này tự nhiên cũng sẽ không còn trở ngại, ta dừng ngựa chờ Lưu Thúy đến gần, sau đó mới thúc ngựa đi vào, đồng thời phân phó người bên cạnh: "Nếu tin tức này lộ ra ngoài, các ngươi biết như thế nào rồi đấy."

Vốn đang nhỏ giọng nghị luận, cả đám nghe xong đều yên lặng ngay lập tức - - Lưu Thúy nhìn ta bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái và kính trọng, nàng thấp giọng hỏi ta: "Sẽ như thế nào?"

Ta nhìn nàng ấy một cái, chân tâm thật ý nở nụ cười: "Tiểu muội tử, lúc ta còn oai phong trên giang hồ, chỉ sợ ngươi vẫn còn đang bú sữa."

Những người ở đây, có người nào không biết năng lực của ta? Chẳng qua chuyện này cuối cùng cũng không thể qua mắt được Hoàng thượng. Ta muốn Thụy Vương, Phúc Vương, đều có khả năng thu được một chút tin tức. Bất quá rốt cuộc vẫn bôi đen mặt mũi Vương Lang, cho hắn tội danh không sạch sẽ: thực sự yêu thích Long Dương... Ta quyết định khoan hãy suy nghĩ về vấn đề này, hiện tại ở trước mặt Lưu Thúy khoe khoang một chút, ta đắc ý nói tiếp.

Lưu Thúy quả nhiên mang vẻ mặt bội phục, nàng ấy lấy từ bên hông ra một cái yêu bài cho ta xem: "Người hẳn không cần dùng thứ này."

Ta vừa nhìn đến yêu bài của phủ Đại tướng quân, liền thấy quẫn bách: "Nếu có cái này, dĩ nhiên là ta đã dùng từ sớm! Sao ngươi không nói hả?"

Nha đầu chết tiệt kia chớp chớp mắt: "Ta muốn mở mang kiến thức một chút bản lãnh của Người!"

Hít, câu nói này đúng lý hợp tình... Ta phất phất tay, cũng vô lực so đo với nàng ấy. "Ngươi muốn làm gì thì làm đi, một lát làm sao ra ngoài, ta cũng không quản ngươi."

Xoay người xuống ngựa, ta liền trực tiếp hướng về phía ngự liễn thong thả bước tới - - A Xương đang vui vẻ từ trong nhà chạy ra, miệng há hốc, bất động nhìn ta.

Ta nương theo cánh tay A Xương, nhảy lên ngự liễn thêu hoa văn hành long màu vàng sáng chói vô cùng hoa mỹ, đẩy cửa ra gọn gàng dứt khoát chui vào.

Nan giả bất hội hội giả bất nan (*), nếu đổi lại là Quân Thái y tới làm việc này, chỉ sợ cái mạng của hắn cũng sẽ treo lủng lẳng, ta cũng đã quen thuộc đường đi nước bước, vậy thì không thể đơn giản hơn.

(*)Nôm na có nghĩa là không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền của VN)

Bên trong ngự liễn sớm đã được đốt than, màn trướng lại vô cùng dày, so với băng tuyết ngập trời ở bên ngoài, có thể nói là ấm áp như xuân, ta ách xì một cái cởi áo khoác ra, mơ hồ nghe thấy A Xương thấp giọng gặn hỏi lai lịch của Lưu Thúy, một lúc sau, không biết Lưu Thúy đã đi đâu, A Xương cẩn thận gõ gõ vào cửa kính xe, ta liền vén rèm lên đẩy cửa sổ ra.

Hắn hỏi ta: "Người, đây là..."

"Như thế nào, ta không thể nhớ phu quân của ta sao?" Khí phách của ta bắn ra bốn phía trả lời hắn.

A Xương mở miệng, rồi lại khép miệng, lặp đi lặp lại như vậy ba bốn lần, mới lẩm bẩm nói: "Có thể, có thể. Đương nhiên là Người có thể, có cái gì mà người không làm được đâu."

Ta nhịn không được cười hô hố, rồi dặn dò hắn: "Cũng đừng để lộ ra, nhất định phải khiến cho Vương Lang bị dọa nhảy dựng lên mới được! Chuyện này, ta liền giao cho ngươi làm vậy!"

A Xương đành phải vâng vâng dạ dạ lùi xuống.

Lại thêm một lúc, quả nhiên ngự liễn cũng từ từ chuyển động, sau khi đi được ước chừng ngàn bước, trong âm thanh tung hô vạn tuế thiên tuế, có một người dong dỏng cao vén màn lên, Vương Lang khom lưng chui vào trong xe.

Khi nhìn thấy hắn giương mắt nhìn ta với một biểu cảm kinh ngạc hiếm có, ta cảm thấy những vất vả bao lâu nay hoàn toàn xứng đáng.

Ta vui mừng khôn xiết, lặng lẽ không lên tiếng một hồi, rồi mới làm bộ thỉnh an hắn. "Thiếp thân tham kiến Thái Tử Gia!"
Bình Luận (0)
Comment