Khô Lâu Huyễn Hí Đồ

Chương 14

CHƯƠNG 14: NGUYỆN VỌNG


Edit: Thiên Địa hội


__


Lâm Bán Hạ từng nghe một câu thế này,


"Khi ấy cô còn quá trẻ, không biết rằng khi vận mệnh tặng cô một món quà, cũng sẽ bắt cô phải trả một cái giá."


Những lời này thật sự rất phù hợp với trường hợp của Trình Ngọc Lưu.


Trình Ngọc Lưu dùng bí mật của cô, thoát khỏi cảnh đói nghèo, theo lý thuyết hẳn cô đã rất vui vẻ. Có thể cô đã từng bao lần mơ ước được ở trong khu nhà cao cấp, ăn thức ăn đắt tiền, mặc trang phục hoa lệ, nhưng Trình Ngọc Lưu lại phát hiện ra, cô càng ngày càng khó đạt được cảm giác vui sướng. Nói không ngoa, đây là một biểu hiện rất trực quan, cái cảm xúc gọi là vui mừng, tựa như bị thứ gì đó không ngừng rút cạn; cô liều mạng tiêu tiền cũng chẳng thể cảm nhận được 1% sự vui sướng trước đây.


"Từ đầu, chỉ là mấy vạn tệ mà thôi." Trình Ngọc Lưu không nhanh không chậm nói: "Lần sau lại trúng trăm nghìn vạn nữa, nhưng tôi không cảm thấy gì hết."


Hai người yên lặng nghe, không nói chen nửa lời.


"Nhưng may mà chồng tôi vẫn rất yêu tôi." Trình Ngọc Lưu mỉm cười nói tiếp: "Anh ấy thực sự rất yêu tôi, cả gia đình anh ấy cũng rất yêu tôi. Tôi là trẻ mồ côi, nhưng cha mẹ anh ấy giống như cha mẹ ruột của tôi vậy, cực kỳ yêu thương tôi; chúng tôi có một người con trai thông minh xinh đẹp, tất cả đều tốt đẹp như vậy..."


Tuy tiền không thể khiến Trình Ngọc Lưu vui vẻ, nhưng hơi ấm gia đình có thể khiến cõi lòng cô cảm thấy ấm áp. Cô bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng con, đồng thời rời xa bí mật của mình. Lúc này Trình Ngọc Lưu cũng mơ hồ cảm thấy trong bí mật kia ẩn chứa một vài thứ khác, cô không thể nói rõ nhưng bản năng của cô cảm nhận được nguy hiểm.


Người đã sa vào bùn lầy, có thể dễ dàng trốn thoát như vậy sao?


Trình Ngọc Lưu lại châm một điếu thuốc, ánh nến hắt lên khuôn mặt gầy gò của cô, hòa cùng làn khói, có vẻ dữ tợn. Cô hé mắt, nhìn cục thịt không rõ hình dạng kia, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười cay nghiệt: "Chỉ tiếc, tôi nhìn sai người."


"Hắn ta ngoại tình."


Chồng ngoại tình? Mặc dù vợ giàu có như vậy, hắn vẫn ngoại tình. Trình Ngọc Lưu đến giờ vẫn không hiểu được, vì sao hắn có thể thích một người phụ nữ không có ưu điểm như thế kia. Cô ta thậm chí còn già hơn cô vài tuổi, trên người không có tiền, cũng không xinh đẹp; nhưng chồng cô hết lần này đến lần khác lại như bị trúng tà, mê muội cô ta đến váng đầu lạc hướng, thậm chí còn muốn ly hôn với Trình Ngọc Lưu.


Trình Ngọc Lưu sụp đổ, ban đầu thì chửi bới, về sau lại cầu xin, cô xin chồng đừng rời xa mình, cô thậm chí còn cầu xin cả con trai và bố mẹ.


Nhưng Trình Ngọc Lưu không ngờ rằng không ai muốn giúp cô.


Con trai bình thường không thân thiết với cô lắm, nhìn cô vẻ thờ ơ, nói rằng nó ghét mẹ, không chút quan tâm mà trốn sau lưng bố. Bà nội miệng thì trách mắng con trai, nhưng lại bảo cô nghĩ thoáng một chút, nói đàn ông thay đổi là chuyện bình thường, có mười con trâu kéo lại cũng không được, nói Trình Ngọc Lưu còn trẻ, dù có ly hôn vẫn có thể tìm được mối khác.


Bà ta mỉm cười an ủi, khuyên giải Trình Ngọc Lưu. Khuôn mặt bình thường luôn ôn hoà phúc hậu, khi ấy lại trở nên vặn vẹo quái dị. Trình Ngọc Lưu ngơ ngác ngồi dưới đất, hai tai ù đi. Rõ ràng đây là nhà cô, người thân của cô, nhưng tất cả đều khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ, giống như tất thảy đều chưa từng thuộc về cô.


"Ly hôn cũng được, tài sản và con trai đều theo tôi." Trình Ngọc Lưu chật vật nói.


"Thuộc về cô, dựa vào cái gì mà thuộc về cô." Ánh mắt ôn nhu của người đàn ông đã không còn, hắn nhìn cô như nhìn một đồ vật bẩn thỉu nào đó: "Vé số là cô mua sau khi kết hôn, được xem là tài sản hôn nhân, cô còn muốn lấy toàn bộ?" Hắn cười haha, nhìn bộ dáng chật vật của Trình Ngọc Lưu, không chút áy náy, thậm chí còn không do dự lấy ra một tờ đơn ly dị, thả trước mặt Trình Ngọc Lưu: "Tôi khuyên cô ký nhanh đi, nếu không... tôi có rất nhiều biện pháp với cô."


Nước mắt Trình Ngọc Lưu đã cạn khô, cô giống như người gỗ, ngơ ngác nhìn người đàn ông kia: "Vì sao? Vì sao?"


"Vì sao à?" Người đàn ông nói: "Cô nói xem có ai giống quái vật như cô không, trời tối không bật đèn, chỉ có ngày trời nhiều mây mới dám ra ngoài? Cô là ma cà rồng à? Ở chung với quái vật như cô, sớm muộn gì cũng phát điên."


Trình Ngọc Lưu rơi vào trầm mặc.


Sau đó, người đàn ông dẫn con trai đi, để lại mình cô trong phòng. Trước lúc đi còn nói cô nghĩ cho rõ ràng, ký nhanh lên, bọn họ còn phải đi làm thủ tục. Nhà ở sẽ không để lại cho Trình Ngọc Lưu, hắn sẽ lấy nhà, tiền gửi ngân hàng có thể cho Trình Ngọc Lưu một phần, sau khi cầm tiền cô phải đi ngay lập tức.


Hôm đó, Trình Ngọc Lưu ngồi trong nhà rất lâu rất lâu.


Căn phòng không lớn, lúc này lại giống như một cái động, gió lạnh thê thiết không ngừng thổi vào bên trong. Tiếng nói bên tai Trình Ngọc Lưu càng lúc càng lớn, cô cảm giác như có ai đó đang nhẹ nhàng nói chuyện với mình. Nó nói, cô đừng khóc, có tôi giúp cô mà. Nó nói, mau nói cho tôi biết! Nếu không... bọn họ sẽ đi. Nó nói, cô đang lo lắng cái gì, cô còn do dự nữa thì sẽ mất đi tất cả.


Trình Ngọc Lưu đã nghe âm thanh này vô số lần, chính nó đã cho cô ngày hôm nay.


Trình Ngọc Lưu lảo đảo đứng lên, tìm đến công tắc đèn phòng khách. Sau khi phát hiện ra việc kia, cô đã rất lâu không bật đèn. Không phải không muốn, mà là không dám.


Công tắc vang lên tiếng 'tách' nho nhỏ. Ánh sáng thoáng chốc tràn ngập phòng khách. Nhưng ánh sáng ấy lại như khiến da thịt cô bị thương. Hai tay cô ôm ngực, kêu một tiếng cực kỳ thê lương, cực kỳ thảm thiết, chậm rãi ngồi xổm xuống. Ngọn đèn chiếu ra một bóng ma, tạo thành một cái động đen ngòm như muốn cắn nuốt người khác ở dưới chân cô. Vốn đó phải là một cái bóng phẳng lỳ, nhưng nó lại đang nhúc nhích giãy dụa, tiếp theo chậm rãi đứng từ dưới đất lên, đứng sau Trình Ngọc Lưu, tạo thành một thứ giống như con người.


Trình Ngọc Lưu lệ rơi đầy mặt, cô không dám quay lại, giống như động vật bị dọa sợ run lẩy bẩy tại chỗ.


Cô nghe thấy âm thanh giống mình y đúc từ phía sau truyền tới, dịu dàng hỏi: "Cô muốn gì?"


Trình Ngọc Lưu im lặng một lúc, sau đó chậm rãi mở miệng, cô nói: "Tôi muốn gia đình mình vĩnh viễn không rời xa nhau."


Âm thanh đó nói: "Được."


Sau đó tất thảy đều biến mất, phảng phất chỉ là ảo giác của Trình Ngọc Lưu.


Không ai biết, cô có một cái bóng có thể thỏa mãn tất cả những nguyện vọng của mình. Chỉ cần cô nói ra mong muốn với chiếc bóng, tất cả mong muốn đều sẽ được thực hiện. Giàu có, xinh đẹp, một người chồng anh tuấn và một đứa con đáng yêu, cô cần cái gì là sẽ có cái đó, nhưng cô đã quên ước cho mình một gia đình hạnh phúc.


Nhưng mà mong ước này đã dần cướp hết cảm giác vui sướng của cô, dù trên chi phiếu có bao nhiêu chữ số, dù những người xung quanh tán dương cô xinh đẹp đến mức nào, cô đều không thể nở nổi một nụ cười.


Sau khi ước xong, Trình Ngọc Lưu gọi điện thoại cho chồng, mời mọi người đi du lịch. Lúc đầu người chồng muốn từ chối, nhưng cô dùng cái chết uy hiếp hắn, nếu như không đi cùng thì cô sẽ chết ngay trước mặt hắn. Có lẽ sợ Trình Ngọc Lưu sẽ hành động cực đoan, cả nhà chồng miễn cưỡng đồng ý.


Nhưng dù có đồng ý yêu cầu của Trình Ngọc Lưu, bọn họ cũng không đồng ý ngồi cùng xe với cô. Vì vậy trong chuyến đi ấy, chỉ có một mình Trình Ngọc Lưu cô độc lái xe băng băng trên đường cao tốc. Khung cảnh xung quanh lướt qua vặn vẹo biến hình. Cửa sổ xe không đóng, gió đêm giá rét tàn nhẫn quất lên mặt cô. Cô giống như một người cô độc trên đường, không thể quay đầu, không thể thay đổi, chỉ có va chạm mạnh mới có thể khiến cô dừng lại.


Nhưng sau đó lại thật sự hốt hoảng, phía sau truyền tới tiếng vang chói tai, khiến Trình Ngọc Lưu tỉnh táo lại. Cô nhìn kính chiếu hậu, thấy một chiếc xe tải mất lái, còn có khói bay mịt mù. Khói bay vòng trong trời đêm, mơ hồ biến thành một bóng đen cao gầy, lạnh lùng nhìn xuống mặt đất.


Trình Ngọc Lưu đạp phanh, chật vật dừng lại ở làn xe khẩn cấp. Cô nghiêng ngả lảo đảo chạy về, trong tầm mắt là hình ảnh hỗn độn.


Xe tải cỡ lớn đổ xuống trước mặt cô, toàn bộ thùng xe nghiêng sang một bên. Chiếc xe con quen thuộc bị thùng xe đè ở dưới, hoàn toàn bị ép dẹp, toàn xe chỉ còn cao khoảng hai mươi cen ti mét - không ai có thể sống được trong tình cảnh như vậy.


Trình Ngọc Lưu ngã trên mặt đất, đôi mắt cô nhìn lên, chỉ thấy vòm trời tối tăm, không một tia sáng, giống như bóng hình của cô, âm trầm nhìn cô chằm chằm.


Nhân viên cứu hộ đến rất nhanh, di chuyển thi thể đã hoàn toàn biến dạng từ trong xe ra ngoài. Khi bọn họ làm việc, Trình Ngọc Lưu ở ngay bên cạnh. Cô nhìn họ đưa thi thể vào túi đựng xác, mang lên xe, hình như sắp đưa đi rồi. Cuối cùng cô không chịu được nữa, vừa đứng lên vừa gào khóc, miệng gào thét tất cả là lỗi của mình, nếu không phải cô không ra ngoài, bọn họ sẽ không chết, bọn họ nếu không chết, là có thể cùng cô ở một chỗ mãi mãi -


Cảnh sát dìu cô lên xe, nhanh chóng đi trên cao tốc, muốn gửi gắm cô cho họ hàng thân thích. Nhưng không ngờ sau khi điều tra, cảnh sát lại phát hiện ra, người phụ nữ này không có họ hàng thân thích, cô là trẻ mồ côi, gia đình chồng là thân nhân duy nhất của cô.


"Tôi muốn đến nhà tang lễ." Trình Ngọc Lưu đang gào khóc đột nhiên dừng lại. Mắt cô mở trừng trừng, như bị trúng tà, kiên trì muốn tới nhà tang lễ xem xem.


Cảnh sát thương cảm cô, lại không khuyên được, vì lý do an toàn nên không thể làm gì khác hơn là đưa cô tới đó.


Họ vừa tới nhà tang lễ, liền thấy chiếc xe chở thi thể. Cửa xe mở toang, mấy người đứng bên ngoài sắc mặt đều cực kì khó coi.


Trình Ngọc Lưu cũng nhìn thấy một đống thịt hỗn độn chất đống trong xe. Lúc này, cô nở một nụ cười quái dị. Bấy giờ cô mới hiểu vụ tai nạn kia không phải tai nạn ngoài ý muốn.


Cái bóng lại một lần nữa thực hiện nguyện vọng của cô - người một nhà mãi mãi ở bên nhau.


Chỉ là người một nhà bọn họ, không có chỗ cho Trình Ngọc Lưu.


__


Tiểu kịch trường:


Tống Khinh La: Nghe xong câu chuyện này, em có suy nghĩ gì?


Lâm Bán Hạ: Không... không muốn


Tống Khinh La: ?


Lâm Bán Hạ: Không muốn kết hôn?


Tống Khinh La: ... 

Bình Luận (0)
Comment