Khó Ngủ

Chương 36

Thời gian ba năm nói dài cũng chẳng dài, bảo ngắn cũng không ngắn.

Năm thứ hai Hàn Chu ngồi tù, Hà Dung An thi đại học xong xuôi.

Khi ấy trời nóng, tháng nào cậu cũng tới gặp hắn.

Hai người cách nhau một cánh cửa sổ thủy tinh, Hàn Chu không hiểu rõ về việc thi đại học, nói với cậu rằng cậu không cần tháng nào cũng đến đây.

Hà Dung An nói không được, thăm anh đâu có lãng phí thời gian.

Thật sự không lãng phí mà.

Hà Dung An vốn thông minh, học cũng giỏi, mẹ cậu cũng là giáo viên có tiếng, cậu là học sinh giỏi của trường. Cậu tới thăm Hàn Chu, nói chuyện với hắn, tâm trạng sẽ rất tốt trong cả quãng thời gian dài, cả tinh thần cũng được thả lỏng.

Từ khi Hà Dung An xảy ra chuyện, ba mẹ cậu chỉ cần cậu khỏe mạnh và vui vẻ, cậu làm gì cũng mắt nhắm mắt mở.

Hàn Chu cạo tóc sát đầu, trên mặt có vết sẹo, nghiêm túc mà thận trọng, trông đến là hung ác. Hà Dung An cong ngón tay gõ gõ trên cửa kính, Hàn Chu nhìn cậu với ánh mắt rất đỗi dịu dàng, như chú chó cỡ lớn đã được thuần hóa, cũng giơ tay gõ gõ theo.

Hà Dung An bèn nở nụ cười.

Cậu thi đại học rất khá, không đi xa mà cũng chẳng du học, đăng kí vào một trường không xa nhà, khi có thư báo trúng tuyển còn cố ý mang tới cho Hàn Chu xem.

Hàn Chu nhìn mặt mày cậu rạng rỡ phơi phới, như mặt trời nhỏ lộng lẫy lóa mắt, còn có ý đòi phần thưởng nữa chứ. Lòng hắn rung động, chỉ muốn ôm cậu vào lòng.

Hắn rất vui, lại còn có mấy phần kiêu ngạo không dám nói.

Hà Dung An nhẹ giọng nói, em đợi anh nha.

Hàn Chu nói, ừa.

Biểu hiện trong tù của hắn rất tốt.

Mười mấy năm qua hắn không hề biết mình muốn làm gì, muốn điều gì, như con thuyền nhỏ dập dềnh trong sóng, để mặc dòng nước chuyển động, khiến mình chìm chìm nổi nổi.

Đây là lần đầu tiên Hàn Chu tỉnh táo xác định con đường của mình.

Hắn muốn đuổi kịp Hà Dung An, muốn đứng bên cạnh cậu, muốn nắm bàn tay cậu.

Hắn muốn nâng niu vầng trăng của mình.

Hàn Chu ngồi tù hai năm rưỡi, án phạt được giảm nhẹ nửa năm.

Ngày hắn ra tù, Hà Dung An không ngủ cả đêm, canh giữ ở cửa từ rất sớm.

Cậu ngồi trong xe một chốc, không yên lòng, lại xuống xe, ngồi xổm ở ven đường đợi. Ngồi xổm lâu, chân lại tê.

Trời đã rất sáng, trên đường phố không một bóng người. Hà Dung An gần như nghe thấy tiếng tim mình đang đập, càng đập càng gấp gáp.

Cậu càng lo lắng, thậm chí nghi ngờ không biết mình có nhớ nhầm ngày hay không.

Thậm chí Hà Dung An còn không nhịn được mà soi mặt mình trong gương chiếu hậu. Khuôn mặt sạch sẽ, quần áo cũng đã chỉnh tề, đường nét nảy nở, có thêm vài phần sức lực so với sự trẻ trung xinh đẹp hai năm về trước.

Hà Dung An biết Hàn Chu ra tù, cố ý đi lựa quần áo mới.

Đột nhiên cậu nghe được tiếng vang từ xa xa, bèn lập tức đứng thẳng lên, mắt nhìn thẳng qua.

Hàn Chu đi ra, hắn hơi nheo mắt, giơ tay lên che, có chút cảm giác hoảng hốt không biết đây là thực hay mơ. Sau đó, hắn thấy được Hà Dung An ở bên đường đối diện.

Ánh mặt trời chói sáng, Hà Dung An khoác tầng ánh sáng xán lạn trên người, cười tươi rói nhìn hắn.

Hàn Chu nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, một lúc lâu sau cũng bật cười.

Trong đầu Hà Dung An không có xíu ý nghĩ thong thả nào, cậu chạy tới thật nhanh, lao thẳng vào lồng ngực hắn, tay ôm cổ hắn, chân cũng quấn lấy hắn.

Hàn Chu theo bản năng đỡ lấy cậu, như đón lấy ánh sáng vương vãi từ mặt trăng nhân từ hạ xuống nhân gian.

Hà Dung An hỏi: “Anh nhớ em không?”.

Tim Hàn Chu cũng đập hơi gấp gáp, cứ ôm Hà Dung An như thế không buông, nói: “Nhớ”.

Hà Dung An áp má vào má hắn cọ cọ, đôi mắt đục đỏ ngầu, Hàn Chu hôn lên mắt cậu.

Cậu nói: “Về nhà thôi, chúng mình về nhà”.

Hàn Chu ngẩn người, ôm Hà Dung An chặt hơn nữa, nhẹ giọng nói: “Được”.

Trong lòng hắn chậm rãi lặp lại hai từ này, ôm người trong ngực mình, như thể hơn hai mươi năm đần độn giờ đây được xua đi tầng tầng sương mù che khuất.

Hắn nói với Hà Dung An: “Về nhà thôi”.
Bình Luận (0)
Comment