Khoa Kỹ Luyện Khí Sư

Chương 47

Công điện là đại điện đầu tiên ở Thiên Chú thành, là nơi chuyên môn sản xuất vật liệu để luyện khí. Dùng ngôn ngữ của Trái đất mà nói chính là “Đại công trường”

Ở Thiên Chú thành có một quy củ, phàm là những đệ tử trong vòng ba trăm năm không đột phá đến Địa cảnh, đều có hai lựa chọn, thứ nhất hoàn toàn thoát ly Thiên Chú thành, trên lưng không được đeo thân phận đệ tử của Thiên Chú thành, thứ hai chính là gia nhập Công điện này, trở thành một trong nhiều “công nhân” trong này, khi nào bước vào Địa cảnh thì mới có thể trở về.

Đối với đa số đệ tử mà nói, vừa hết ba trăm năm, dù biết hi vọng đột phá đến Địa cảnh là xa vời, cũng phần lớn chọn gia nhập Công điện, tiếp tục lưu lại Thiên Chú thành.

Bởi vì chỉ có lưu lại cửa của tông môn Luyện khí cao nhất toàn đại lục, bọn hắn mới có cơ hội đột phá gần thêm một bước, không có người nghĩ trụy lạc, vĩnh viễn chỉ là một tên Dịch phẩm Luyện khí sư.

Đương nhiên, đối với những tên thiên tài mà nói, bọn hắn không cần cân nhắc vấn đề này, bọn hắn muốn làm chính là tại lúc trước ba mươi tuổi đuổi tới Địa cảnh, chỉ có như vậy, trong tương lai mới có cơ hội nhỏ bé đi tranh đoạt cảnh giới Thiên cảnh trong truyền thuyết kia.

Công điện cũng không ở chỗ nào trên Thiên Chú Sơn, là chính là trong lòng núi.

Khương Dự đi theo người của Nhiệm vụ điện đi tới cái nơi tối tăm không có ánh mặt trời này. Cùng hắn đi còn có khoảng 20 người, đều là những kẻ không hoàn thành ba nhiệm vụ co sở.

Những người này trước khi tiến vào Công điện đã sớm thương lượng ôm thành đoàn, hoặc là 3-5 người, hoặc là 5-7 người. Bởi vì một khi tiến vào Công điện hoàn cảnh sẽ trở nên ác liệt hơn nhiều, chỉ có hỗ trợ, chiếu ứng lẫn nhau mới có thể thoái mái hơn hoàn thành nhiệm vụ đặc thù này trong vòng một tháng.

Chỉ có Khương Dự là một thân một mình, bởi vì không có cái đoàn đội nào nguyện ý tiếp nhận hắn, tu vi của hắn quá thấp, chỉ có Phàm cảnh tằng hai, một khi đến Công điện chỉ có thể thành vướng víu.

Đối với điều này, trong lòng Khương Dự có chút ghen ghét, nhưng ai bảo hắn có tu vi thấp quá làm gì? Bây giờ tiến vào Công điện, có điều phiền phức gì cũng chỉ có thể binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.

Đám người Khương Dự được đưa đến một cái quảng trường dưới lòng đất.

Tuy là dưới lòng đất, nhưng lại không tối đen, ngược lại một mảnh sáng trưng, vách đá bốn phía đều khảm một đống tinh thạch màu đỏ lửa, tản mát ra hồng quang có chút đồ sộ.

Chỉ lát sau, một đoàn người từ trong một cầu thang dưới mặt đất đi lên, dẫn đầu là một tráng hán đầu trọc.

- Đây là toàn bộ người của tháng này sao?

Tráng hán đầu trọc hỏi:

- Ah, còn có một tên chỉ có Phàm cảnh tầng hai rác rưởi, ngươi chắc là không lầm lẫn gì chứ?

- Đừng quản nhiều làm gì, tóm lại, số người này cho ngươi

Người dẫn đầu Nhiệm vụ điện nói.

Tráng hán đầu trọc nhún vai, sau đó nhìn sang đám người Khương Dự, trong mắt mang theo nụ cười lạnh, một bộ khinh miệt.

Nói thật, hắn là xem thường đám người này, mặc dù hắn không có được thân phận đệ tử của Thiên Chú thành, ngược lại so với bọn Khương Dự địa vị thậm chí thấp hơn. Nhưng cả đám phế vật này ngay cả nhiệm vụ cơ sở cũng không hoàn thành, ba trăm năm vừa đến, đồng dạng chỉ có thể vào Công điện, đến lúc đó còn không phải mặc hắn phân công sao, còn phải bưng nước rửa chân cho hắn.

Nhất là trong này lại có tên chỉ có Phàm cảnh tầng hai, thật là làm mất mặt Thiên Chú thành.

- Hai người các ngươi, dẫn bọn hắn tới Hỏa luyện thất đi.

Tráng hán đầu trọc nói với hai người sau lưng.

Bọn Khương Dự đi theo hai người kia tiến vào lối đi, chỉ lúc sau đã biến mất trong tầm mắt.

Sau khi đi, sắc mặt Tráng hán đầu trọc lập tức lộ ra vẻ lấy lòng:

- Từ lão đệ, ngươi dẫn đội lần này hẳn có gì phân phó ah?

- Không có gì, chính là có người của mạch thứ Tám trong nhóm người, quy củ cũ ngươi hiểu rồi chứ, trước kia ngươi cũng ở mạch thứ Ba, sự tình như vậy cũng làm không ít lần nhỉ.

- Oh, mạch thứ Tám sao?

Tráng hán đầu trọc nhíu mày

- Chính là tên có Phàm cảnh tầng hai kia, không được quên đó.

Nói xong, người dẫn đầu bọn người Khương Dự liền phất tay rời đi.



Khương Dự đi vào lối đi, cảm thấy nhiệt độ xung quanh ngày một cao hơn, tựa như lại gần một núi lửa vậy, rất nhanh trên mặt hắn mồ hôi rơi đầy, nhỏ tí tách xuống lối đi trống vắng, ai cũng có thể nghe rõ ràng.

- Xùy…

Một người dẫn đường được Tráng hán đầu trọc chỉ định lúc trước cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ một chút nhiệt độ này đã chảy mồ hôi, lúc tiến vào Hỏa luyện thất chẳng phải phế đi, đệ tử hậu bối của Thiên Chú thành thật sự là ngày càng vô dụng.

Khương Dự cảm thụ được không khí xung quanh càng ngày càng nóng, trong miệng có chút thở dốc, thân thể cũng có chút đỏ lên, nhiệt độ của nơi này chỉ sợ đã hơn năm mươi độ đi.

Nhưng cũng may, linh lực của hắn đã tu luyện tới Phàm cảnh tầng hai, còn có thể nhịn được, chỉ là có chút không thoải mái mà thôi.

Một lúc sau, bọn hắn xuất hiện bên trong một khu kiến trúc. Vô số thạch thất to to nhỏ nhỏ sắp hàng chỉnh tề, được ánh sáng màu lửa đỏ chiếu sáng. Khương Dự mặc dù cảm thấy rất nóng, nhưng vẫn tò mò nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Trên mặt đất, bên cạnh một số thạch thất có thật nhiều lỗ có đường kính không đồng nhất, từng đoàn chất lỏng màu lửa đỏ chảy vào bên trong thạch thất, sau lại chảy ra.

Từng tia lửa nóng đỏ lòm bốc lên ảnh hưởng tới không khí xung quanh, làm quang cảnh có chút vặn vẹo.

Trong thạch thất truyền tới từng tiếng âm thanh “Phanh, phanh” của búa đập.

- Những cái này chính là Hỏa luyện thất, sau đây lão đại sẽ an bài cho các ngươi Hỏa luyện thất của riêng minh, mỗi ngày các ngươi phải hoàn thành ít nhất năm mươi khối Hỏa luyện thiết, trong một tháng mới tính nhiệm vụ hoàn thành.

- Phương pháp luyện chế Hỏa luyện thiết đều ở trong quyển sách nhỏ này, ai không biết thì đến nhận đi.

Mấy cuốn sách nhỏ được người kia lấy ra từ trong nhẫn Tu di, bày trước mặt bọn Khương Dự.

Khương Dự đi tới phía trước nhận lấy cuốn sách nhỏ, giống hắn còn có mấy người cũng tiến lên, về phần những người khác, hiển nhiên không phải tới lần đầu tiên.

Một lúc sau, Tráng hán đầu trọc quay trở lại.

- Đem bọn hắn tới khu Giáp đi.

Trên mặt mấy người nghe nói vậy, trừ Khương Dự, hoàn toàn biến sắc

- Đại nhân, ngài xem an bài tiểu đệ đi một khu vực tốt được chứ?

Một đệ tử đi ra, móc ra một cái hộp gỗ lặng lẽ đưa tới trong tay Tráng hán đầu trọc.

Gã Tráng hán đầu trọc sắc mặt cũng không thay đổi nhận lấy, mở ra nhìn một chút

- Băng linh đan, không tệ ah, đi khu Ất đi.

- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.

Vị đệ tử kia trên mặt toát ra vẻ vui mừng.

Như vậy cũng được? Khương Dự không khỏi nói thầm. Hắn không biết khu Ất cùng khu Giáp có gì khác nhau, nhưng từ cảnh này mà nhìn, khu Giáp chẳng phải địa phương tốt gì.

Suy nghĩ một chút, phải làm thế nào cũng phải đổi lại khu khác.

Có mấy đệ tử thấy có người đổi thành công, cũng nhao nhao cầm ra đồ tốt của mình đưa lên.

Tráng hán đầu trọc đối với cái này rất hài lòng, cũng đều cho bọn hắn đổi khu khác, nhất là một người đệ tử dâng lên một kiện vật phẩm trân quý, được trực tiếp an bài vào khu Bính.

- Ha ha, vị đại ca oai hùng này, ngươi xem…

Khương Dự cũng theo đó đi lên

- Ngươi, trực tiếp đi Khu Giáp phòng số một đi!

Gã Tráng hán đầu trọc lặng lẽ nhìn Khương Dự một chút.

Tráng hán đầu trọc rống một tiếng làm cho thân thể Khương Dự chấn động, trong lúc nhất thời không nói ra lời.

Mà những người xung quanh nghe được ba chữ “phòng số một”, ánh mặt lộ ra vẻ kinh hãi, thậm chí có ít người cười trên nỗi đau người khác.
Bình Luận (0)
Comment