Phong tỉnh dậy lúc nửa đêm thấy đầu mình đau như búa bổ, hắn có chút không hiểu về cái cơ thể này: cái gì cũng tốt, lại còn có thể tự hồi phục nhờ nội lực mà uống có chút rượu lại gục là sao? Mang thắc mắc đi hỏi Solas hắn nhận được đáp án rằng inh hồn mình chưa dung nhập được hoàn toàn vào cơ thể này, nên những chất làm ảnh hưởng đến hệ thần kinh đặc biệt là chất kích thích sẽ có tác động mạnh đến người.
Lồm cồm bò dậy, Phong quyết định đi xa xa để đi vệ sinh. Tất nhiên giữa rừng cây đi tè chỗ nào mà chả được nhưng Phong không muốn mùi khai của mình làm cả nhóm thức dậy và đập hắn một trận. Phong vừa đi vừa nhẩm tính xem số tiền kiếm được sau vụ này là bao nhiêu và còn cần bao nhiêu để mua vé đi phi thuyền, phi thuyền là phương tiện nhanh nhất nhưng cũng là mắc nhất quốc gia này. Nhẩm đi tính lại thì Phong mới kiếm được gần một nửa số tiền hắn cần, lại thở dài tính tiếp xem cần làm bao nhiêu vụ nữa để đi lên phi thuyền. Lần này là may mắn cho Phong gặp được đội ngũ tốt, mọi người nếu không có kinh nghiệm thì cũng có năng lực. Nghĩ lại việc của hắn trong team là nhàn nhã nhất, chỉ việc đi hái lá và chế gia vị cho dù có chiến đấu thì cũng chỉ là hỗ trợ chứ không tham gia đánh chính diện. Phong không chắc lần sau sẽ gặp được team mạnh như thế này nữa, kế hoạch “đu càng” đội trưởng cũng thất bại: Thiết Thành xong vụ này sẽ dẫn Thanh Thành về quê để xử lý một số chuyện, phải đến hai, ba tháng nữa mới tiếp tục đi vào rừng ma hải.
Đang miên man nghĩ thì có một bóng đen vụt ra từ gốc cây rồi sau hai, ba lần nhún nó đã nhảy lên trạc cây đối diện Phong. Phong nheo mắt nhìn, thị lực nhìn trong bóng đêm của hắn rất tốt huống hồ hôm nay trăng rất sáng. Đó không phải là con vật mà là một người đàn ông, người đàn ông này mặc quần áo đen từ đầu đến chân chỉ lộ đôi mắt ra ngoài. Bóng đen sau khi nhìn chằm chằm Phong một lúc rồi cất giọng rè rè đặc trưng của giọng đã qua máy móc chỉnh sửa:
- Ẩn Phong đã lâu không gặp mà ngươi lại bất cẩn vậy sao. Hay là ngươi coi thường chúng ta đến vậy?
Phong nhíu mày cố nhớ xem tên này là ai, tên này biết tên mình còn xưng hô khá là tùy tiện thì có vẻ là người quen. Nhưng trong cái bộ nhớ rỗng tếch của hắn hình như không có ai cuồng đồ đen mà nói giọng máy như vậy cả. Bất đắc dĩ Phong liền hỏi:
- Xin lỗi nhưng bạn là ai, có phải ca sĩ không mà toàn chơi auto tune thế. Mình không biết bạn, bạn đi ra điiii.
Bóng đen nghe vậy giật khen che mặt ra cất giọng càu nhàu:
- Kêu bao nhiều lần rồi, đeo cái thứ của nợ biến âm vướng víu này để làm gì. Đằng nào cũng có ai biết tao là ai đâu cơ chứ. Nào Ẩn Phong giờ mày nhận ra người cũ chưa.
Phong bất lực gãi đầu:
- Vẫn chưa, xin lỗi nhưng gần đây tôi bị mất trí nhớ. Bạn cứ để lại cách thức liên lạc, khi nào cần thì mình sẽ gọi nhé.
Bóng đen gầm lên:
- Đừng hòng lừa tao, mày nghĩ chỉ với trò trẻ con này mà tao tin sao. Hôm nay gặp nhau ở đây, nếu mày giao đồ mày đã ăn cắp ra đây thì tao sẽ thả cho mày một con đường sống.
Tiếng gầm của hắn làm cho mọi người thức giấc, đèn đóm trong lều được bật sáng hết lên. Một phu khuân vác ở gần Phong nhất, nghe thấy tiếng gầm tưởng có thú dữ lật đật cầm vũ khí chạy tới. Bóng đen nhìn về phía đèn sáng rồi ngạc nhiên:
- Ồ mày có một đội, ngạc nhiên thật nhỉ. Thành viên của Ngũ Hành Thượng, hơn nữa lại là Ẩn Phong mà lại có một đội ở ngoài. Chẳng sao, tao sẽ giết đội của mày trước rồi sẽ nói chuyện với mày sau.
Nói xong hắn lao về phía phu khuân vác đang chạy tới bên này, lưỡi dao đen nhánh cầm trên tay. Nhìn thấy lưỡi dao, đầu Phong như có sét đánh cái đùng. Vài cái tên, vài khuân mặt hiện ra trong đầu, hắn hét lớn với anh chàng phu khuân vác: đừng có qua đây,chạy đi. Nhưng đã muộn, bóng đen lao tới quá nhanh làm anh ta chỉ kịp vung kiếm lên đỡ. Thanh kiếm này chỉ là một thanh kiếm bình thường, đối diện với dao găm đặc chế kèm với “thẩm thấu” liền không chịu nổi một kích gãy đôi. Bóng đen lướt qua để lại một cái xác với vết cắt ở cuống họng. Phong cắn răng chịu cơn đau đầu từ việc dung hợp kí ức để chạy đến bên lều. Hắn đã biết bóng đen là ai, biết cả mục đích của tên kia là gì và việc hắn nguy hiểm đến như thế nào.
Bóng đen lao đến chỗ lều trại gặp Giả Thủ đầu tiên, thấy bóng đen lao về phía mình anh chàng thuẫn thủ liền dựng khiên lao tới, người không quen lại không nói gì mà lao đến thì chắc chắn là kẻ địch. Với kẻ địch bình thường thì cú lao này rất có tác dụng, nhưng đối mặt với Giả Thủ là một sát thủ nguy hiểm, một người thuộc Ngũ Hành Thượng. Bóng đen khi lao gần tới chợt đổi cước bộ, hình ảnh như bị nhòe đi biến từ một ảnh phân thành hai. Giả Thủ thấy vậy khựng lại đôi chút, nhưng đâm lao thì phải theo lao anh quyết định tiếp tục lao về đằng trước. Và tất nhiên cú húc đó không trúng mục tiêu, cước bộ của bóng đen quá là khó nắm bắt; chiếc khiên lớn thậm chí còn chả đụng đến mép áo của hắn. Bóng đen cười nhạt trở tay dùng dao găm đâm vào sau lưng Giả Thủ, tình huống lúc đầu quá đột ngột Giả Thủ chỉ kịp cầm theo khiên chứ không kịp mặc áo giáp, cú đâm sâu đến thấu tim anh gục xuống. Rút dao găm ra, bóng đen tiếp tục đi tới miệng gào thét:
- Người tiếp theo.