Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Sau khi ngồi thừ người ngoài cửa một lát, Giản Thương mới dần dần bình tĩnh lại.

Hắn đứng lên vươn người vài cái cho gân cốt giãn ra.

Giản Thương sờ lên lỗ thủng trên cửa sổ, nơi mà Bạch Phong Dương phi kiếm vào, rồi vô tình nhìn thoáng qua một cái.

Có vẻ Lam Chỉ vừa mới tắm xong.

Cậu đứng trong thùng tắm, đưa lưng về phía cửa sổ.

Lam Chỉ sở hữu nước da trắng nõn mịn màng.

Hơi nóng từ thùng tắm bốc lên, đọng lại thành giọt trên da thịt Lam Chỉ.

Bóng lưng như ngọc tạc của cậu thấp thoáng trong làn hơi mờ ảo, vòng eo thon gọn, trông đẹp vô cùng.

Giản Thương tập trung ngắm đến độ thẫn thờ như người mất hồn.

Hắn bất giác dí sát vào lỗ hổng lúc nào không hay.

"Vào đi", Lam Chỉ trong phòng nói với Giản Thương làm hắn giật thót, hốt hoảng lui ra sau.

Hắn biết Lam Chỉ vẫn chưa mặc đồ nên không dám vào.

Hắn chỉ đành đi vòng vòng ngoài cửa thêm một chốc.

Đợi đến khi Giản Thương đẩy cửa bước vào, Lam Chỉ vừa mặc xong một cái quần lót sạch, đang dở tay buộc dây áo lót (1).

Tóc đen ướt đẫm xõa trên vai, tỏa ra hơi ấm sau khi tắm gội sạch sẽ.

Lam Chỉ thấy Giản Thương vào thì liếc hắn một cái, hỏi: "Đi tắm đi.


Bao lâu rồi đệ chưa tắm?".

Giản Thương cúi đầu, khẽ đáp: "Không tắm đâu".

Vừa nói xong, Giản Thương cảm thấy mình bị một luồng linh khí ấm áp đẩy lùi về phía sau.

Giản Thương nào có đủ sức địch lại Lam Chỉ? Hắn vừa mới hốt hoảng hô lên một tiếng thì đã bị đẩy đến mức loạng choạng ngã "ùm" vào trong thùng tắm.

"Sư huynh!", Giản Thương uống phải mấy ngụm nước rồi mới trồi lên được.

Cả người hắn ướt như chuột lội.

Hắn hoang mang hỏi Lam Chỉ: "Huynh làm gì vậy!?"
"Để ta lấy nước mới cho đệ tắm".

"Không cần đâu! Nước vẫn còn sạch mà! Đệ tắm bằng nước này là được!".

Đã bị đẩy vào thùng rồi thì kháng cự cũng vô ích.

Giản Thương làm theo lời Lam Chỉ, cứng ngắc cởi từng lớp áo ra.

Nghĩ đến cảnh vừa nãy Lam Chỉ trần trụi ngồi trong thùng tắm này là Giản Thương nóng hết cả người, hạ thân cũng bắt đầu có phản ứng nhẹ.

Nhận ra suy nghĩ quá phận của mình, Giản Thương kinh hãi rụt cổ lại, ngồi chìm nghỉm trong thùng nước tắm.

Lam Chỉ thuận miệng hỏi Giản Thương: "Thế rốt cuộc chuyện hồi tối là sao vậy?".

Giản Thương sợ bị Lam Chỉ tính sổ nên vội thanh minh: "Đệ, đệ mới luyện tầm bốn, năm lần gì đó thôi! Còn chưa kịp nhập môn nữa!"
"Thế sao lại bị bọn họ phát hiện?"
Giản Thương lí nha lí nhí kể lại: "Vài ngày trước, đệ lấy được một bộ công pháp, nghe nói có khả năng biến vạn vật thành linh khí để chủ thể hấp thụ vào kinh mạch.

Cũng vì thế mà đệ mới kiếm một bãi đất trống để thử tu luyện xem sao".

Không những thế, loại công pháp này còn có thể hấp thu tu vi của tu sĩ khác sau khi bị chủ thể giết.

Cũng vì lý do này mà nó bị xếp vào hàng công pháp tà đạo.

Tại Tây Bộ Đại lục, công pháp này lại được tôn sùng lên thành cực phẩm vì tu giả ở đây tu hành theo trường phái ỷ mạnh hiếp yếu.

Nhưng Lam Chỉ sẽ không nói cho Giản Thương biết việc này.

Cậu chỉ hỏi thêm: "Rồi sao nữa?"
Giản Thương kể tiếp: "Vì đệ tu luyện mấy lần rồi mà vẫn chưa tìm ra được điểm trọng yếu nên tối nay đệ tính thử lại.

Nhưng đệ không ngờ nó lại làm cho linh khí chấn động.

Chỉ cần một ngón tay lướt qua thôi cũng khiến cho cỏ cây hoa lá, côn trùng các thứ hóa thành khói đen hết.

Vừa hay lúc ấy đệ tử gác đêm đi ngang qua, nhìn thấy cảnh ấy thì cho là đệ đang luyện ma công nên mới báo cho sư phụ biết".

Lam Chỉ cười lạnh: "Chà, cũng to gan đấy chứ".

Giản Thương chối bay chối biến: "Đệ có biết nó mạnh đến thế đâu! Ban đầu đệ cho rằng cùng lắm nó chỉ biến được mấy thứ nho nhỏ thành khói đen thôi ấy".

Tầng thứ nhất của bộ công pháp này không mạnh lắm nhưng nếu luyện được đến tầng mười thì thừa sức hủy thiên diệt địa, biến vạn vật trong phạm vi mấy dặm xung quanh thành tro bụi hết.

Có điều, để luyện được đến tầng mười, tu giả phải dùng ít nhất mấy trăm năm mới thành công.

Lam Chỉ nghĩ thầm, đúng là trong phần dàn ý cậu có viết cảnh Giản Thương bị người ta phát hiện rồi chạy vào trong phòng người khác trốn.


Nhưng trong nguyên tác, phòng kia là phòng của Trì Thủy Hâm chứ không phải của "Lam Chỉ".

Tuy diễn biến thế này thì hơi khác so với dự đoán của cậu nhưng nó cũng không phải là chuyện xấu.

Quan hệ của Trì Thủy Hâm và Giản Thương không tiến triển được đồng nghĩa với việc xác suất mấy cảnh sắc tình về sau cũng thấp hơn.

Lam Chỉ chẳng mong gì hơn điều ấy.

Với lại, mình phá đám Giản Thương cũng nhiều rồi, nên lần này kệ nam chính đi.

Giản Thương lặng lẽ tắm sạch từ đầu đến chân.

Nhưng vì ngượng quá nên hắn không tài nào mở miệng xin Lam Chỉ lấy cho mình một cái quần được.

Hắn hỏi vu vơ: "Lam sư huynh sắp ngủ rồi ạ?"
"Ừ...!Đệ ngủ dưới đất đi", Lam Chỉ vừa xuống giường vừa nói: "Để ta đi lấy chăn cho".

"Dạ", Giản Thương đáp xong thì cúi đầu ngồi chờ.

Lam Chỉ thấy hắn cứ im lặng như thế thì cũng hơi mất tự nhiên.

Cậu vừa nhìn mặt đất vừa hỏi: "Tắm xong chưa vậy?"
"Ừm...!Xong rồi".

"Vậy thì đi ra đi thôi.

Trong tủ đồ của ta có đồ sạch đấy, tự lấy đi".

Mặt Giản Thương ửng đỏ.

Hắn ngượng ngùng từ chối: "Thôi, k-không cần đâu ạ".

"Sao thế?"
"Cứ kệ đệ đi".

Lam Chỉ bật dậy hỏi hắn: "Rốt cuộc đệ bị sao vậy!?"
Giản Thương giật mình, gấp gáp che mấy nơi nhạy cảm của mình lại.

Hắn đỏ mặt tía tai, hoang mang tột độ vì bị Lam Chỉ truy hỏi tới cùng: "Lam Lam Lam sư huynh! Huynh muốn làm gì!?"
Lam Chỉ rất muốn vớt Giản Thương ra xem hắn bị cái gì.

Giản Thương bị Lam Chỉ nhìn với ánh mắt hình viên đạn thì nóng hết cả mặt, cuống quýt bảo: "Lam sư huynh ngủ trước đi! Đệ ngâm thêm xíu nữa rồi ra liền!"
Lam Chỉ phất tay: "Nước lạnh rồi còn gì".


Giản Thương vẫn tiếp tục cứng đầu cứng cổ: "Đệ thích ngâm nước lạnh cơ".

Lam Chỉ nhắm mắt dưỡng thần một lúc mới nghe tiếng nước chảy róc rách truyền đến từ thùng tắm, theo đó là tiếng chân người rón rén bước ra.

Người kia khẽ khàng bước đến chỗ tủ đồ, nhẹ tay nhẹ chân lục tìm.

Tưởng tượng ra một Giản Thương để lộ mông trần rồi lén lút đi đi lại lại, tự dưng Lam Chỉ thấy hơi buồn cười.

Một lát sau, nến trong phòng bị người ta thổi tắt đi.

Người kia nhón chân bước đến bên giường Lam Chỉ, cẩn thận tém lại chăn cho cậu rồi mới trải chăn ra đất và nằm xuống nghỉ.

Càng về khuya, không gian càng yên tĩnh.

Nhịp thở của thiếu niên kia cũng đều dần.

Lam Chỉ nằm trên giường, lặng lẽ thở dài một hơi.

Mối quan hệ này cũng được...!nhỉ? Tuy hơi gượng gạo nhưng ít nhất cũng cho cậu một cảm giác thân mật lạ thường.

--------------------
1.

Bộ đồ lót (lý y) Lam Chỉ mặc là bộ bên tay trái nên nó mới có dây buộc.

Nếu tôi không nhầm thì bộ bên phải là trung y:
khoa-van-he-thong-nam-chu-thinh-tu-trong
--------------------
Các bạn thỏa mãn với cảnh nước nôi này không ạ:))))))))
Tên chương này do tôi tự đặt vì chương này đang bị Tấn Giang khóa vì vi phạm thuần phong mỹ tục (hoặc cũng có thể do tác giả tạm khóa để sửa) nên nó không có tên.

Bất đắc dĩ lắm tôi mới phải lấy raw lậu:(.

Bình Luận (0)
Comment