Trải qua ba ngày trị liệu bằng cách ngâm mình trong dược liệu, độc trên người Lục Cao Hàn đã hoàn toàn được chữa khỏi. Thuận lý thành chương mà đã đến lúc phải rời đi, Mạc Sinh Bạch trịnh trọng nói cảm ơn “Ngài cứu mạng nàng, cũng chính là cứu lấy một mạng của tại hạ. Đại ân đại đức của ngài ta suốt đời không quên.”
Tôn Cốc Thanh liếc mắt nhìn Lục Cao Hàn, cười như không cười “Tôn Cốc Thanh ta tuy cũng không cần báo đáp gì, nhưng ta nhớ rõ Mạc thiếu hiệp đã nói sẽ đáp ứng một yêu cầu của ta.”
“Ngài cứ nói.”
“Trước tiên ta muốn hỏi Mạc thiếu hiệp một vấn đề.” Tôn Cốc Thanh cười dịu dàng “Mạc thiếu hiệp thích Tiêu Dao Cốc của ta chứ?”
Mạc Sinh Bạch thật lòng đáp “Tiêu Dao Cốc là nơi tiên cảnh nhân gian, không vướng chút bụi trần, đương nhiên là thích.”
“Vậy Mạc thiếu hiệp cảm thấy ta thế nào?”
“Quỷ y diệu thủ hồi xuân, tất nhiên là vô cùng tốt.”
Tôn Cốc Thanh nở nụ cười “Vậy Mạc thiếu hiệp có muốn ở lại Tiêu Dao Cốc một đời tiêu dao hay không?”
Mạc Sinh Bạch khó hiểu “Lời này của Quỷ y có ý gì?”
“Là ý Mạc thiếu hiệp đang nghĩ tới.”
Mạc Sinh Bạch thật sâu nhìn thoáng qua Lục Cao Hàn “Quỷ y xin đừng làm khó tại hạ, tại hạ tuyệt không phải là đoạn tụ hay ham thích long dương, hơn nữa, tại hạ đã có người trong lòng, cả đời này cũng chỉ yêu một mình nàng.”
“Ha?” Tôn Cốc Thanh nhướng mày “Vậy nếu Cao cô nương là nam nhân, Mạc thiếu hiệp sẽ làm sao?”
Ánh mắt Lục Cao Hàn nhìn Tôn Cốc Thanh lúc này đã như nhìn một người chết, thanh âm lạnh như băng “Quỷ y, có vài chuyện không thể đem ra đùa giỡn. “
Mạc Sinh Bạch nắm lấy tay Lục Cao Hàn, đem từng ngón tay của y mở ra, mười ngón giao nhau siết chặt “Nếu nàng ấy là nam, ” Mạc Sinh Bạch cố ý dừng một chút, ánh mắt kiên định, lộ ra thâm tình “Ta cũng sẽ yêu. Chỉ cần là nàng ấy.”
Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của mục tiêu công lược Lục Cao Hàn đối với ngài tăng 2, trước mắt độ hảo cảm là 92. Độ ngược tâm tăng 10, trước mắt độ ngược tâm là 60.
Tôn Cốc Thanh cố ý nói “Vậy Mạc thiếu hiệp phải tự giải quyết cho tốt, cùng với, Cao cô nương.” Ba chữ cuối cùng nói đến nghiến răng nghiến lợi, lại nói “Chi hy vọng Mạc thiếu hiệp về sau sẽ không hối hận.”
Mạc Sinh Bạch mặt không đổi sắc “Đa tạ Quỷ y thành toàn, chúng ta đành cáo từ.”
Tôn Cốc Thanh xoay người bước vào phòng “Đi đi.”
Một trận gió thổi qua, những cánh hoa đào rơi rụng liền phủ rợp trời, Tôn Cốc Thanh kinh ngạc nhìn. Đúng vậy, sẽ không thể gặp lại người kia nữa. Trong mệnh nếu có thì rốt cuộc cũng sẽ có, trong mệnh không có thì đừng cố gắng cưỡng cầu, như vậy mới có thể tiêu dao khoái hoạt một đời.
Hai người rời khỏi Tiêu Dao Cốc, một đường du sơn ngoạn thủy thảnh thơi hướng đến Vấn Kiếm sơn trang ở phía bắc mà đi, qua một tháng, cuối cùng cũng đến được Vấn Kiếm sơn trang.
Vấn Kiếm sơn trang là sơn trang đệ nhất giang hồ, ngoài cửa là hai con sư tử bằng đá uy phong lẫm liệt, bức hoành được treo cao, vỏn vẹn bốn chữ ‘Vấn Kiếm sơn trang’, bốn chữ như rồng bay nhưng vẫn ẩn chứa một tia kiếm ý hào hùng.
Tiểu đồng ngoài cửa nhìn thấy Mạc Sinh Bạch, lập tức chạy vào trong sơn trang gọi to “Trang chủ! Phu nhân! Thiếu trang chủ đã trở lại, Thiếu trang chủ đã trở lại! Còn dẫn theo một cô nương!”
Mạc Thương trách cứ nói “La hét om sòm như thế còn ra thể thống gì! Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Tiểu Trúc bĩu môi, không tình nguyện nói “Dạ, trang chủ.”
Từ Uyển trừng mắt nhìn ông một cái “Chần chừ cái gì, còn không mau đi gặp Sinh Bạch!”
Mạc Thương bất đắc dĩ “Dạ, phu nhân.”
Mạc Thương Từ Uyển ngồi ở chính sảnh, Mạc Sinh Bạch dẫn Lục Cao Hàn bước vào liền gặp hai người.
“Cha, mẹ. Đây là Cao Hàn, là con dâu tương lai của hai người.”
Lục Cao Hàn cúi đầu “Mạc bá bá, Mạc bá mẫu khỏe.”
Mạc Thương Từ Uyển đánh giá Lục Cao Hàn, lại cảm giác có điểm gì đó là lạ, con dâu này hình như hơi cao, mà ngoại trừ chiều cao khác thường này, còn có loại cảm giác hình như đã từng gặp ở đâu đó. Từ Uyển mở miệng nói “Hai con ngồi xuống trước đi.” Thấy hai người đã ngồi xuống, Từ Uyển lại hỏi “Cha mẹ và người thân của Cao cô nương đã biết việc này chưa?”
Thanh âm Lục Cao Hàn lập tức phủ thêm một tầng bi thương “Thật không dám giấu, gia phụ gia mẫu đã sớm qua đời.”
Từ Uyển cũng không hỏi lại, chỉ nói “Hai con đường xa mệt nhọc, chắc chắn đã rất mệt mỏi. Noãn Ngọc, ngươi mang Cao cô nương đến sương phòng nghỉ ngơi trước.”
Thị nữ Noãn Ngọc một thân hồng nhạt bước ra thi lễ “Cao cô nương, mời đi theo ta.”
Đợi Lục Cao Hàn rời đi, Mạc Thương mới hỏi “Sinh Bạch, con xác định phải là nàng?”
Mạc Sinh Bạch gật đầu “Xác định, giống như cha xác định mẹ vậy.”
Mạc Thương cùng Từ Uyển nhìn nhau cười. Nhưng không hiểu sao, lại ẩn ẩn có một dự cảm xấu.
Hết chương 20