Ban đêm. Quán bar Blues lớn nhất A thị không khí rất cao, đa phần đám sinh viên sau khi trải qua kỳ quân sự đều vào quán bar này xõa một phen, Cao Kỳ hiển nhiên không ngoại lệ, mấy ngày quân sự này thật sự đã làm cho hắn nghẹn muốn chết. Nói đến thì, một đám phú nhị đại họp cùng một chỗ ngoại trừ tìm việc vui còn có thể làm gì khác, nên bao cả một gian phòng riêng để chơi là chuyện bình thường.
Cao Kỳ hút thuốc, biểu tình nhàn nhạt, thanh âm có chút trêu tức “Hai tối cuối tuần không đến, hàng nơi này sao lại kém nhiều như vậy?” Thanh âm không lớn, nhưng đủ để cho mọi người ở chỗ này nghe rõ.
Quản lý mồ hôi lạnh chảy liên tục, đám phú nhị đại thật không dễ hầu hạ, mỗi lần đến hắn đều đặc biệt bảo thiếu gia công chúa [1] tốt nhất ra hầu hạ, hôm nay lại không hài lòng “Cao thiếu, đây đã là hàng tốt nhất ở quán nhỏ chúng tôi rồi.”
[1]
Đây là cách gọi trong bar: thiếu gia = trai bao, tiểu thư = gái bao“A Kỳ, hai tuần không nếm thức ăn tươi, khẩu vị kén chọn rồi sao?” Nói chuyện chính là anh họ của Cao Kỳ, Cao Phong, hắn ngồi phía trong, tay trái ôm một công chúa bộ dáng yêu nghiệt, tay phải cầm một ly cocktail màu sắc rực rỡ.
Cao Kỳ không quá thích vị anh họ này, luôn có cảm giác hắn đang tính toán gì đó. Y cầm ly whisky lên uống một hơi “Mọi người cứ chơi, tôi ra ngoài hít thở không khí.”
Cao Phong ánh mắt thoáng thâm trầm, nhìn cánh cửa vừa đóng lại, một hơi uống cạn ly cocktail, cười cười, lại cùng đám phú nhị đại hoà mình, không khí càng nóng hơn. Dẫn mọi người đến là y, y lại đi trước thì có ý gì đây?
Cao Kỳ vừa bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy một người lạnh như băng, toàn thân từ trong ra ngoài đều lộ ra một loại khí tức cự tuyệt người tới gần. Cao Kỳ liếm liếm môi, đêm nay phải là hắn.
Lúc Mạc Sinh Bạch cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, vừa quay đầu liền nhìn thấy một nam sinh đang tựa mình vào cửa, sở dĩ gọi y là nam sinh là bởi vì khuôn mặt y còn có một chút ngây ngô, ánh mắt cũng không thâm trầm, cho dù là nam chính, lúc này cũng mới chỉ có 18 tuổi mà thôi. Hệ thống vào lúc này lập tức nhắc nhở: Mục tiêu ngược tra Cao Kỳ đã xuất hiện, độ hảo cảm 40. Nhiệm vụ của kí chủ là đem độ hảo cảm của mục tiêu Cao Kỳ kéo đến 100, lại đem độ ngược tâm của mục tiêu Cao Kỳ kéo đến 100.
Mạc Sinh Bạch ở trong lòng cười nhạo một chút, Cao Kỳ đã bước đến trước mặt.
“Có thể mời anh uống một ly không?” Cao Kỳ lộ ra nụ cười mỉm mê người, thoạt nhìn sáng chói như ánh mặt trời.
Mạc Sinh Bạch đánh giá hắn, cho đến khi khóe môi tươi cười của Cao Kỳ đã bắt đầu cứng ngắc mới nói một chữ được. Thanh âm trầm thấp mơ hồ chứa đựng một tia mị hoặc, Cao Kỳ cảm thấy rung động, độ hảo cảm lại tăng thêm 10. Cao Kỳ có chút khô nóng, có thể vừa rồi trong rượu có bỏ thêm chút thuốc trợ hứng gì đó, Cao Kỳ càng thêm hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Mạc Sinh Bạch lại nóng rực thêm mấy phần. Mạc Sinh Bạch có chút buồn cười, trên mặt lại bất động thanh sắc “Tôi uống soda.”
Cao Kỳ không gọi thêm rượu mà lẳng lặng nhìn Mạc Sinh Bạch uống soda, vừa cấm dục lại gợi cảm.
“Nước cũng uống xong rồi, phòng trên lầu, đi không?” Cao Kỳ khẩn cấp đưa ra lời mời.
“Được thôi.” Mạc Sinh Bạch sảng khoái trả lời. Thiếu niên à, tự cậu đến nộp mạng thì đừng trách tôi! Mạc Sinh Bạch có chút tà ác mà nghĩ. Độ hảo cảm lúc hắn đáp ứng lời mời lại tăng thêm 10. Trước mắt đã là 60. Xem ra này độ hảo cảm của nam chính này thật dễ kéo.
Vừa vào phòng, Cao Kỳ đã nhào tới. Mạc Sinh Bạch thanh âm lãnh đạm “Đóng kỹ cửa phòng, đến trên giường.” Cao Kỳ lập tức bật người dậy chấp hành. Làm xong Cao Kỳ liền nhào lên trên giường, Mạc Sinh Bạch một cái xoay người đã đem y đặt dưới thân. Cao Kỳ nhướng mi “Anh muốn ở trên?” Mạc Sinh Bạch cởi bỏ áo sơmi của y “Chuyện này không phải quá rõ ràng sao?” Cao Kỳ vừa muốn đè lại, liền đột nhiên phát hiện nam nhân thoạt nhìn như gầy yếu này lại áp chế y đến không thể nhúc nhích. Cao Kỳ hỏi “Anh biết tôi là ai không?” Mạc Sinh Bạch vì sự ngây ngô của y mà vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên “Bảo bối, chẳng lẽ em không biết lúc lăn giường nói về thân phận là vô dụng sao?” Thời điểm Cao Kỳ bị nụ cười của hắn làm cho thất thần, Mạc Sinh Bạch đã thuần thục đem cravat trói hay tay của y lại kéo lên trên đầu. Lúc quần bị cởi ra, tâm Cao Kỳ đã muốn chết “Đêm nay chỉ cần anh tha cho tôi một mạng, anh muốn gì tôi đều cho anh. ” Mạc Sinh Bạch buồn cười “Bảo bối, nam nhân trên giường không thể nói dừng. Chính em hẳn phải biết rõ chứ?”
Mạc Sinh Bạch không để ý tới y nữa, đè Cao Kỳ hết làm lại làm. Cao Kỳ giống như đang nằm mơ, thân thể mềm nhũn vô lực, cả người theo động tác của Mạc Sinh Bạch đạt tới một cái lại một cái cao trào, khoái cảm ngập đầu làm cho khóe mắt y không nhịn được mà chảy nước mắt, không khỏi cầu xin tha thứ “Đừng, đừng làm nữa, tôi không được…” Mạc Sinh Bạch nghe y nức nở, hôn lên khóe mắt đẫm nước mắt của y, đem y ôm đến phòng tắm, đặt lên tường lại làm thêm lần nữa. Đợi đến khi Mạc Sinh Bạch tận hứng, Cao Kỳ đã rơi vào hôn mê.
Mạc Sinh Bạch tắm rửa cho y xong, dưới di động của y để lại vài tờ Mao gia gia màu đỏ [2], ác liệt mà nở nụ cười. Phát tiết xong Mạc Sinh Bạch tâm tình rất tốt, bèn dịch tốt góc chăn cho Cao Kỳ, rồi mới tiêu sái rời đi.
[2]
Tờ tiền mao gia gia màu đỏ chính là tờ 100NDT (bằng khoảng 330 836 VND)