Dùng thời gian nửa tháng, Mạc Sinh Bạch dẫn theo đại quân san bằng ba tòa thành của Tây Kỳ quốc. Trong lúc này Mạc Ứng Niên cũng không bị người khác phát hiện, hai người rảnh rỗi liền bồi dưỡng tình cảm, đôi lúc lại lăn vài vòng trên giường, độ hảo cảm thuận lợi mà tăng đến 85.
Thời tiết nơi biên cảnh vẫn khắc nghiệt như cũ, bão cát cuồn cuộn, phủ mờ trời xanh, nhưng lòng trung nghĩa của những tướng sĩ nơi biên cương vẫn như trăng sáng. Áo choàng đỏ rực của Mạc Sinh Bạch được gió thổi tung bay, ghìm lại cương ngựa nhìn thẳng về phía trước. Nửa tháng này tuy rằng đã đoạt ba tòa thành trì của địch quốc, nhưng sau khi thắng lợi qua đi thì còn lại gì đây? Dân chúng than khóc? Binh lính chết trận? Dù cho nhất thời có thể đem tới cảm giác quang vinh, nhưng dưới những ánh mắt bi thương này đã sớm tiêu tán chẳng còn lại gì.
Vì thế để lại một vạn binh lính cho Trịnh Văn – Trịnh Võ thu xếp, những ngôi nhà bị hư hỏng cần được tu sửa, những thành trì đã chiếm đóng cần người canh giữ, những binh lính bị thương cũng cần có người chăm sóc. Mạc Sinh Bạch đột nhiên phát hiện chính mình thậm chí có chút trách trời thương dân, có câu ‘tại kỳ vị, mưu kỳ sự’
[1], có lẽ hắn chỉ là nhập vai quá sâu mà thôi. Ngây từ đầu đây vốn chỉ là một nhiệm vụ, không phải sao?
[1] có thể tạm hiểu là: ở vị trí nào thì phải gánh vác được trách nhiệm của vị trí đóMạc Sinh Bạch quay người lại nhìn Trịnh Văn – Trịnh Võ cùng các tướng sĩ đến đưa tiễn, vung tay lên, mang theo binh lính của mình thúc ngựa rời đi. Lần này bọn họ có thể lấy tư thái chiến thắng vang dội mà quay trở lại kinh đô.
Nghị Chính Điện, không khí yên lặng đến mức đáng sợ.
Mạc Sinh Bạch ngồi ngay ngắn trên cao, nhìn xuống các đại thần đang quỳ la liệt “Các ái khanh động một chút liền quỳ xuống, chẳng lẽ không hề nghĩ ra cách nào khác để can gián sao?”
“Chúng thần biết tội.”
“Các ngươi có tội gì? Các ngươi chẳng qua là mặc kệ đại sự thiên hạ mà đi quản một chút chuyện nhà của trẫm thôi.”
“Chúng thần không dám.” Lại là đồng thanh trả lời, giống như trước đó đã chuẩn bị hết thảy.
“Trẫm không hiểu, trẫm thật vất vả thắng trận trở về, các ngươi không đi quan tâm vấn đề cầu hòa của Tây Kỳ quốc, lại đi quan tâm vấn đề con nối dòng của trẫm. Đây là loại đạo lý gì?”
Ngữ điệu dường như có chút thờ ơ, nhưng lại khúc chiết rõ ràng, đánh thẳng vào trọng tâm.
“An vương?”
Mạc Ứng Đường bước ra khỏi hàng “Có thần.”
“Lần này trẫm xuất chinh, toàn bộ trên dưới Đông Doanh quốc đều giao cho đệ quản lý.” Mạc Sinh Bạch hạ mắt, biểu tình cười như không cười “Vậy, đệ có thể thay mặt những đại thần đây cho trẫm một lời giải thích không?” Thật ra Mạc Sinh Bạch nói ra lời này chỉ là muốn làm khó y một chút, chính mình không có con, y lại là đệ đệ duy nhất của Hoàng đế, cơ hội không phải sẽ lớn hơn chút nữa sao? Ngày sau cho dù đăng cơ lại càng danh chính ngôn thuận. Nếu mình là y, cũng sẽ không đi ngăn cản loại chuyện trăm lợi không hại này.
“Thần đệ sợ hãi. Các đại thần chỉ là muốn cùng Hoàng thượng phân ưu mà thôi.”
“Ưu? Trẫm làm sao lại ưu?”
[2] Mạc Sinh Bạch nhìn chằm chằm Mạc Ứng Đường “Trẫm không phải còn có một hoàng đệ là An vương đây sao? Nếu là lo lắng trẫm không có con nối dòng, sẽ không ai nối nghiệp, vậy trẫm bây giờ liền phong đệ làm Hoàng thái đệ, chỉ cần trẫm chết, An vương chính là Hoàng đế kế tiếp. Thế nào?”
[2]ưu trong ưu sầu“Thần đệ sợ hãi!”
Các đại thần cũng đều hô “Hoàng thượng trăm triệu lần không thể!”
Mạc Sinh Bạch nhếch khóe môi, nhưng trong mắt lại không hề nhìn ra ý cười “Tại sao không thể?” Thâm ý mà liếc mắt nhìn Mạc Ứng Đường “Ý trẫm đã quyết. Đại điển sắc phong mùng sáu tháng sau sẽ tiến hành, ngày đó vừa đúng là ngày hoàng đạo. Tất cả đều lui ra đi!”
Các vị đại thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, rốt cuộc không biết nói gì, đành phải đứng dậy, cung kính lui ra “Chúng thần cáo lui.”
Mạc Ứng Đường có chút rối rắm mà đứng tại chỗ, muốn nói rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào.
“Ứng Đường, tại sao còn chưa lui xuống?”
“Hoàng thượng, thần đệ có một chuyện không rõ.”
“Gọi hoàng huynh.”
Mạc Ứng Đường sửng sốt một chút, y dường như chưa từng phát hiện thứ Hoàng đế chú ý rốt cuộc ở điểm nào. “Hoàng huynh, chuyện ngày hôm nay làm cho thần đệ sợ hãi. Ngài còn trẻ, về sau nhất định sẽ có con nối dòng, bây giờ lập thần làm Hoàng rất đệ, chỉ sợ…”
“Chỉ sợ cái gì? Có người không phục? Hay là, đệ không muốn?”
Mạc Ứng Đường không dám ngẩng đầu nhìn vị huynh trưởng trên danh nghĩa kia, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân chính mình, lòng bàn tay khẩn trương đến mức chảy đầy mồ hôi “Thần… ” Còn chưa kịp giải thích, một đôi giày vàng thêu hoa văn rồng bất ngờ xuất hiện trước mắt, Mạc Ứng Đường cả kinh ngẩng đầu, mặt người nọ đã kề sát.
“Ứng Đường.”
“Có thần.”
“Tại sao đệ lại khẩn trương?” Mạc Sinh Bạch thực tự nhiên mà lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng thay Mạc Ứng Đường lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay “Không cần sợ trẫm, trẫm đã từng nói, sẽ không thương tổn đến đệ.”
“Hoàng thượng, thần…”
Mạc Sinh Bạch không ngại phiền sửa lại thêm một lần nữa “Gọi trẫm hoàng huynh.”
“Hoàng huynh.”
“Ứng Đường, tại sao đệ không thể tin tưởng trẫm?” Mạc Sinh Bạch cách Mạc Ứng Đường chỉ khoảng một bàn tay, khi nói chuyện hơi thở cả hai đều quanh quẩn cùng một chỗ, hắn có thể rõ ràng cảm giác được toàn bộ thân mình Mạc Ứng Đường cứng ngắc. Nhẹ nhàng cười, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ngữ điệu có chút mất mát lại xen lẫn một tia đau thương khó nói “Ứng Đường, đệ muốn thứ gì trẫm đều có thể cho đệ, chỉ là đệ chưa bao giờ tin mà thôi.”
Mạc Ứng Đường nhìn Hoàng đế dường như đang thẳng thắn với mình, cảnh giác trong lòng càng sâu. Đế tâm khó dò, ai có thể thật sự đoán được tâm tư của một người đang đứng trên đỉnh cao quyền lực đây? Mà từ xưa đến nay, người thật sự đoán được tâm đế vương lại có được mấy người có kết cục tốt chứ? Vì thế ánh mắt bình tĩnh nói “Thứ cho thần đệ không thể chấp nhận vị trí Hoàng thái đệ.”
“À?”
“Mong hoàng huynh thứ tội.”
“Ứng Đường, nếu trẫm nói cho đệ biết, cả đời này của trẫm cũng sẽ không có con nối dòng thì sao?”
Con ngươi Mạc Ứng Đường mạnh mẽ co rút, trái tim cũng hoảng hốt “Lời này của hoàng huynh là có ý gì? “
“Trẫm mệt rồi, Ứng Đường lui xuống trước đi.”
Mạc Ứng Đường không dám ở lâu, y biết lời vừa rồi của mình đã phạm vào đại kỵ “Thần đệ cáo lui.”
Mạc Sinh Bạch đứng tại chỗ dõi theo bóng dáng Mạc Ứng Đường dần dần khuất khỏi tầm mắt, biểu tình nghiêm túc, giống như đã hiễu rõ việc gì đó, trong mắt lộ ra một tia bi thương.
“Ngươi thích Mạc Ứng Đường đến vậy?”
Mạc Sinh Bạch xoay người, không lập tức trả lời câu hỏi của Mạc Ứng Niên, thần sắc thản nhiên “Sao ngươi lại đến đây?”
“Nếu không phải vì ta lớn lên giống hắn, ngươi căn bản là sẽ không liếc mắt nhìn ta dù chỉ một lần, đúng không?”
“Đừng nháo, Ứng Niên.”
“Ta đã sớm biết ngươi vẫn luôn đem ta trở thành thế thân của Mạc Ứng Đường. Ngoại trừ khuôn mặt này, ta cùng hắn căn bản không hề giống nhau!”
“Trẫm mệt rồi.” Mạc Sinh Bạch không nhìn y, ngả người lên long ỷ, bộ dáng không muốn nói chuyện.
Mạc Ứng Niên nhìn người kia thần sắc lạnh nhạt, phản ứng của hắn giống như một mũi dao sắc bén trực tiếp cắm vào ngực y, đúng là tự làm tự chịu mà “Được, ta không làm phiền ngươi.”
Lắc mình một cái, đã không thấy bóng dáng.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, mục tiêu chi nhánh Mạc Ứng Niên, độ hảo cảm đối với ngài không đổi, là 85, độ ngược tâm tăng 30, hiện tại độ ngược tâm là 30.
Mạc Sinh Bạch có chút xuất thần, rõ ràng là song sinh, tại sao lại khác nhau đến như vậy? Nếu Mạc Ứng Đường cũng dễ dàng công lược như Mạc Ứng Niên thì sẽ có bao nhiêu tốt đây.