Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra

Chương 45

Ngày sắc phong Mạc Ứng Đường thành Hoàng thái đệ nổi lên một trận tuyết lớn, nhẹ nhàng đáp lên lòng người. Mà y làm một An vương Hoàng đế nhất sủng ái, rốt cục cũng có thể cùng Mạc Sinh Bạch đứng ở nơi cao nhất. Đón gió tuyết, từng bước một bước về phía người đã cho y quyền lực vô thượng, sóng lớn mãnh liệt trong lòng đều bị bông tuyết vùi lấp.

“Chúc mừng.”

“Thần đệ đa tạ ân sủng của hoàng huynh.” Mạc Ứng Đường thần sắc kính cẩn, ánh mắt nhìn Mạc Sinh Bạch chỉ có xa cách giữa quân thần, không hề có nửa điểm quá phận.

“Ứng Đường, trẫm chỉ là muốn ngươi có thể vui vẻ một chút.”

Mạc Ứng Đường chỉ cảm thấy những bông tuyết bay đầy trời này cũng không có cách nào đông lại sự ấm áp trong mắt người nọ, ánh mắt nóng rực kia làm trái tim y có chút nóng lên. Mạc Ứng Đường không trả lời, chỉ ngửa đầu nhìn bầu trời một màu xám nhạt, bầu không khí nặng nề đến mức không cách nào thở nổi.

“Đệ đang nhìn gì?” Mạc Sinh Bạch nhận lấy ô trong tay Vương Thọ, tự mình cầm, vì y che đi bông tuyết không ngừng rơi xuống.

“Thần đệ sợ hãi.” Mạc Ứng Đường lui về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, để mặc bông tuyết trong suốt rơi trên người mình, liếc mắt nhìn người đứng phía sau một cái, Vương Thọ đã sớm cúi đầu, bộ dáng cái gì cũng không biết.

“Vương Thọ, ngươi lui xuống trước đi.” Mạc Sinh Bạch nở nụ cười nhạt “Bây giờ đã không còn ai.”

Mạc Ứng Đường rũ mắt không nhìn hắn “Hoàng huynh, xin hãy tự trọng.”

“Tự trọng?” Mạc Sinh Bạch ném xuống ô trong tay, ô bị vứt trên mặt đất phát ra tiếng vang trầm thấp “Trẫm đã làm chuyện gì với Ứng Đường sao? Lại có thể khiến Ứng Đường đối với hoàng huynh của mình nói ra những lời như thế?” Con ngươi Mạc Sinh Bạch tối đi, ngữ khí có chút nguy hiểm “Trẫm rốt cuộc đã làm ra chuyện gì khiến Ứng Đường cảm thấy trẫm không có tự trọng?”

Trong lúc nói, Mạc Sinh Bạch đã bước đến trước mặt Mạc Ứng Đường, Mạc Ứng Đường vừa nâng mắt liền có thể nhìn thấy từng làn khói trắng từ hơi thở người nọ phả ra đang dần dần tản đi trong không khí, vẻ mặt không thể nhìn thấu cảm xúc của hắn khiến y theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm. Mạc Ứng Đường nhịn không được muốn lui về sau một bước, lại bị người nọ nắm chặt, còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt đầy tính xâm lược của người nọ đã đột nhiên tiến sát, trên môi nóng lên, dĩ nhiên là bị hôn.

“Là thế này phải không?” Mạc Sinh Bạch siết lấy cằm Mạc Ứng Đường “Thế này sẽ làm Ứng Đường cảm thấy trẫm không có tự trọng sao?”

“Ngươi…” Một chữ ‘ngươi’ vừa cất lên, môi lại bị che lại, đầu lưỡi người nọ còn nhân cơ hội chui vào, linh hoạt mà càn quét khoang miệng y. Dưới kỹ thuật hôn cao siêu của hắn, mặt Mạc Ứng Đường không khỏi đỏ lên, nhất là khi cả người lại bị Mạc Sinh Bạch gắt gao ôm lấy, lồng ngực dày rộng ấm áp kia trong thoáng chốc thế nhưng lại cho y một loại cảm giác an toàn cùng tin tưởng.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, mục tiêu công lược Mạc Ứng Đường, độ hảo cảm đối với ngài tăng 10, hiện tại độ hảo cảm là 70. Độ ngược tâm không đổi, hiện tại là 40.

Hệ thống nhắc nhở: Mục tiêu chi nhánh Mạc Ứng Niên, độ hảo cảm đối với ngài không đổi, hiện tại độ hảo cảm là 100, độ ngược tâm tăng 20, hiện tại độ ngược tâm là 80. Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, kí chủ tiếp tục cố gắng nha ~

Mạc Sinh Bạch dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện một người đang đứng cạnh gốc hồng mai, hồng mai rực rỡ, sắc đỏ như máu, càng làm nổi lên khuôn mặt tái nhợt của Mạc Ứng Niên. Vẻ mặt y vô cùng bình tĩnh, nhưng một bàn tay lại siết chặt thành nắm đấm, Mạc Sinh Bạch thậm chí có thể nhìn thấy máu tươi từ trên tay y từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền tuyết trắng tinh, như một đóa hồng mai nở rộ, lộng lẫy dị thường.

Giả vờ như không nhìn thấy y, Mạc Sinh Bạch buông Mạc Ứng Đường đã bị hôn đến mức hít thở không thông ra, biểu tình nghiêm túc hỏi “Ứng Đường, sao lại không thở?”

Mạc Ứng Đường sửng sốt, vành tai nhất thời đỏ như máu.

“Ứng Đường, ngươi cũng có cảm giác.”

Cho dù là ngữ khí trần thuật, Mạc Ứng Đường vẫn cảm thấy lạnh buốt cả người. Hắn nói đúng, y thế nhưng thật sự có cảm giác, đối với người y ngày đêm nghĩ cách giết chết có cảm giác! Chẳng lẽ ảnh hưởng của Mạc Ứng Niên đối với mình thật sự lớn như vậy sao? Nếu sau này chính mình không xuống tay giết hắn được thì phải làm sao đây? Mạc Ứng Đường không dám nghĩ nữa, sắc mặt một mảnh trắng bệch.

“Ứng Đường, ngươi không cần sợ hãi, không cần sợ hãi ta.”

Mạc Ứng Đường chú ý tới Mạc Sinh Bạch dùng từ ‘ta’ chứ không phải ‘trẫm’, lời này của hắn không phải dùng thân phận Hoàng đế nói ra, cho nên đó cũng không phải là một mệnh lệnh, mà là một thỉnh cầu. Phàm là người muốn làm chuyện lớn, tất không thể có nhi nữ tình trường, ai động tâm trước, người đó nhất định sẽ thất bại. Cho nên, người thua nhất định không phải là y!

“Ứng Đường, chỉ cần ngươi nói, thứ ngươi muốn tất cả ta đều cho ngươi.” Mạc Sinh Bạch lại một lần nữa lặp lại lời hứa lúc trước, thấy độ hảo cảm của Mạc Ứng Đường không có dấu hiệu tăng lên, lại dùng ánh mắt thâm tình không ai có thể cưỡng nổi mà nhìn y, hạ thêm một câu “Kể cả ngôi vị hoàng đế.”

Mạc Ứng Đường nhìn vào ánh mắt Mạc Sinh Bạch, bên trong tất cả đều là hình bóng y, khiến y không thể hỏi nên lời rằng lời đó có phải là thật hay không, bởi vì trong đôi mắt kia tràn ngập chân thành, khiến Mạc Ứng Đường đối với những lời này không có chút hoài nghi. Cuối cùng, y vẫn đẩy lồng ngực ấm áp kia ra, xoay người nhẹ giọng nói “Chỉ hy vọng đến lúc đó, ngươi đừng hối hận.”

Nói xong những lời này Mạc Ứng Đường liền nâng bước muốn đi, lại đột nhiên phát hiện Mạc Ứng Niên cả người phủ đầy tuyết, ngay cả môi cũng trở nên tái nhợt không chút huyết sắc, không biết đã đứng ở đó từ bao giờ. Trong lòng Mạc Ứng Đường đột nhiên xuất hiện cảm giác bi thương vô hạn, y nhìn bóng dáng thẳng tắp của Mạc Ứng Niên, chợt không thể phân rõ đây là cảm xúc của Mạc Ứng Niên, hay là của chính mình. Mạc Ứng Đường vào lúc Mạc Ứng Niên xoay người liền đột nhiên hiểu được, giữa bọn họ từ nay về sau đã có một vực sâu không thể vượt qua, và có lẽ cả đời này cũng không cách nào xóa bỏ. Y thật sự, thật sự phải mất đi người đệ đệ duy nhất này.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Mục tiêu công lược Mạc Ứng Đường, độ hảo cảm đối với ngài không đổi, hiện tại là 70, độ ngược tâm tăng 20, hiện tại là 60.

Mạc Ứng Đường cũng lập tức xoay người rời đi, bóng dáng đơn bạc nhanh chóng biến mất trong gió tuyết.

Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, tôi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.

Hệ thống: Kí chủ đã sắp hoàn thành nhiệm vụ, không nên nổi giận.

Mạc Sinh Bạch: Bọn họ thật sự tồn tại sao? Mọi thứ đều vô cùng chân thật.

Hệ thống: Hệ thống không có quyền hạn trả lời vấn đề này của kí chủ.

Mạc Sinh Bạch: Tôi đã sớm biết cậu sẽ trả lời như vậy. Có điều, tôi vốn là một tên cặn bã mà, loại chuyện để chính mình có thể sống sót mà đi thương tổn người khác này, cũng thật hợp lý phải không?

Hệ thống: Kí chủ, không phải ngài vẫn luôn muốn biết khi nào thì có thể quay về sao?

Mạc Sinh Bạch: Cậu thật sự muốn nói cho tôi biết?

Hệ thống: Chỉ cần kí chủ hoàn thành bảy nhiệm vụ, liền có thể trở lại thế giới hiện thực.

Mạc Sinh Bạch: Tôi có nên cảm thấy may mắn khi hệ thống cậu không bảo tôi phải thu thập đủ bảy viên long châu đi triệu hồi thần long không?

Hệ thống: Kí chủ thật hay nói đùa.

Mạc Sinh Bạch: Nếu tôi trở về thế giới hiện thực, hệ thống cậu có còn tiếp tục buộc định cùng tôi không?

Hệ thống: Hệ thống đến lúc đó sẽ tự động rời đi.

Rốt cuộc thấy được tia hy vọng, Mạc Sinh Bạch lẳng lặng nở nụ cười. Đây đã là nhiệm vụ thứ tư rồi, sẽ rất nhanh thôi.
Bình Luận (0)
Comment