Khi Huyền Minh một lần nữa bước vào Chu Tước Điện, Chu Tước đã biến trở về hình dáng bình thường, trường bào đỏ rực, vẻ mặt thản nhiên tùy ý, ánh mắt không thể che giấu nổi anh khí, chói lọi rực rỡ.
“Ngươi không giả nữ nhân nữa?”
Chu Tước liếc mắt nhìn hắn “Ta gặp hắn rồi, hắn nói hắn không thích nữ nhân.”
“À? Vậy ngươi biết tên của hắn chưa?”
“Tất nhiên là rồi! Tên rất êm tai đó, là Mạc Sinh Bạch.”
“Mạc Sinh Bạch?”
“Ừ, là Mạc Sinh Bạch, tên này có vấn đề gì sao?”
Huyền Minh nhíu mày “Cái tên này hình như đã từng nghe qua ở đâu đó.”
“Ngươi từng nghe qua?”
“Bề ngoài của hắn trông như thế nào?”
“Rất dễ nhìn, toàn bộ thần tiên ta từng gặp cũng không có ai đẹp hơn hắn.”
“Tóc của hắn màu bạc?!”
“Ngươi biết hắn?”
Sắc mặt Huyền Minh trở nên nghiêm trọng “Hắn không phải người ngươi có thể trêu chọc, sau này ngươi đừng đi tìm hắn nữa.”
Chu Tước không vui “Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, tại sao ta không thể đi tìm hắn? Ta tìm hắn nhiều ngày như vậy, thật vất vả hôm nay mới có thể gặp được hắn, bây giờ lại chỉ vì một câu của ngươi mà muốn ta buông tay? Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi!”
“Ngươi đừng nóng giận, Chu Tước.” Huyền Minh thở dài “Ta chỉ muốn tốt cho ngươi.”
“Hắn rốt cuộc là ai?”
“Xin lỗi, trước khi biết rõ ràng nguyên nhân hắn xuất hiện, ta không thể nói cho ngươi biết. Ta chỉ có thể nói, hắn với chúng ta là kẻ địch, tuyệt đối không phải bạn bè, ngươi chỉ cần biết điểm ấy là đủ rồi.”
Chu Tước vung ống tay áo “Huyền Minh, ngươi đừng tự cho mình là đúng.”
“Ta chỉ muốn tốt cho ngươi. Chu Tước, ngươi đừng đi tìm hắn nữa.” Nhìn bộ dáng tức giận của Chu Tước, Huyền Minh cũng không biết phải nói gì mới tốt, đành cáo từ “Vậy Chu Tước, ta đi trước.”
Thời điểm Huyền Minh tìm được Mạc Sinh Bạch, Mạc Sinh Bạch đang đứng cạnh Lưu ly Thần tuyền, mái tóc bạc tung bay, dù chỉ là một bóng lưng dưới trăng nhưng cũng đẹp đến mức khiến cho lòng người kinh hãi. Huyền Minh thần sắc nghiêm túc “Ngươi không nên xuất hiện ở nơi này.”
Mạc Sinh Bạch xoay người “Lão bằng hữu, đã lâu không gặp.”
Huyền Minh nhìn nụ cười có thể làm đất trời lay động của của Mạc Sinh Bạch, thần sắc rét lạnh “Không nghĩ tới ma công của ngươi đã luyện được đến trình độ này, khó trách Chu Tước lại bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.”
“Vậy sao? Nhưng mà ta thật sự không biết gì cả nha.”
“Ngươi như vậy là có ý gì? Vô Cương đã quên hết tất cả mọi chuyện, ngươi cũng nên quên đi.”
Mạc Sinh Bạch thật sự không nghĩ tới còn có loại chuyện này, hóa ra nguyên chủ cùng Thần vương Vô Cương là người quen cũ sao? Nghe khẩu khí của Huyền Minh thì trước kia hai người còn có một chân, vì thế cười ngả ngớn “Làm sao ngươi biết ta chưa quên?”
“Ngươi không biết cứ như vậy sẽ rất mệt mỏi sao? Mặc kệ thế nào, Chu Tước vô tội, ngươi đừng đem y kéo vào chuyện này.”
“Có phải ngươi cảm thấy rất tủi thân không? Y chỉ vì một người xa lạ mới gặp mặt hai lần là ta mà vô lễ với ngươi, còn không thèm để ý đến tâm ý của ngươi. Ở trong lòng y, rốt cuộc ngươi nằm ở vị trí nào đây?”
“Chu Tước vốn không biết!”
“Nhiều năm như vậy, y chỉ biết tăng giá trị vũ lực của mình mà quên mất việc rèn luyện đầu óc sao? Hay là nói các ngươi vốn luôn như vậy, không thể tiến bộ thêm?”
Ánh mắt Huyền Minh bắt đầu trở nên nguy hiểm “Vậy còn ngươi đã tiến bộ thành cái dạng gì?”
Mạc Sinh Bạch lơ đễnh cười, dời hình đổi ảnh, trực tiếp hôn lên môi Huyền Minh, không đợi Huyền Minh kịp phản ứng, Mạc Sinh Bạch đã nhanh chóng buông hắn ra “Bây giờ ngươi thử quay đầu nhìn xem.”
Huyền Minh cứng ngắc quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ không thể tin nổi của Chu Tước.
“Chu Tước, ta, ta không phải như ngươi nghĩ!”
Chu Tước cảm giác trong tim như có thứ gì đó tan vỡ “Huyền Minh, ngươi giỏi lắm! Đây là nguyên nhân ngươi không muốn nói cho ta biết đúng không?”
Chu Tước trăm triệu lần không ngờ tới, chính mình chỉ muốn đến nơi lần đầu gặp gỡ Mạc Sinh Bạch tưởng niệm một chút, kết quả lại thấy được người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm cùng huynh đệ tốt của mình hôn nhau!
“Không phải! Chu Tước ngươi hiểu lầm rồi!”
Chu Tước nhìn Huyền Minh đang kích động, lại nhìn thoáng qua người từ đầu tới cuối vẻ mặt vẫn không hề thay đổi – Mạc Sinh Bạch, cảm thấy một cỗ mệt mỏi trước nay chưa từng có “Chúc các ngươi hạnh phúc.”
Huyền Minh nhìn bóng lưng lẻ loi gầy yếu của Chu Tước, ánh mắt nhìn Mạc Sinh Bạch như phun ra lửa “Mạc Sinh Bạch, đây là mục đích thật sự của ngươi? Ngươi đang trả thù ta sao? Ta thật không ngờ tới ngươi đường đường là một Ma tôn mà lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy. “
“Thật ngại quá, ta bây giờ đã không còn là Ma tôn.”
“Người biết chuyện năm đó cũng chỉ có ta và Vô Cương, Vô Cương đã uống ‘Túy sinh mộng tử’
[1], bây giờ cũng chỉ còn lại mình ta. Ngươi muốn trả thù hay muốn làm gì cũng được, chỉ cần nhắm vào một mình ta là đủ!”
[1]sống mơ mơ màng màngThì ra là thế. Mạc Sinh Bạch tổng hợp lại tin tức gom được từ các nơi, cũng đại khái có thể đoán được chân tướng câu chuyện đến bảy tám phần “Nếu năm đó các ngươi có thể làm ra loại chuyện kia, thì đây đã tính là gì.”
“Ngươi nên quay về Ma giới.”
“Tại sao ta phải quay về Ma giới? ” Mạc Sinh Bạch lộ ra nụ cười ma mị mê hoặc chúng sinh, ánh mắt cũng biến thành màu đỏ như máu “Thứ Vô Cương thiếu ta, ta nhất định sẽ đòi lại!”
Huyền Minh bị nụ cười của hắn đóng đinh tại chỗ, thất hồn lạc phách mà nhìn thân ảnh Mạc Sinh Bạch biến mất trước mặt mình.
Trong Quỳnh Hoa Điện, Vô Cương nhìn Mạc Sinh Bạch tư thái tao nhã đang bước về phía mình, cũng không mở miệng hỏi.
Mạc Sinh Bạch lại chủ động nói ra “Tiểu tiên vừa nãy đi gặp một lão bằng hữu.”
“Ngươi không cần nói mấy thứ này với ta.”
Mạc Sinh Bạch cười cười, vẻ mặt ôn nhu “Chơi cờ chứ?”
Vô Cương không nói gì, hai người ăn ý ngồi xuống, Vô Cương dùng quân trắng, Mạc Sinh Bạch dùng quân đen. Nước cờ của Vô Cương giống như mạng nhện, rậm rạp chi chít, nơi nơi đều là bẫy rập, mà nước cờ của Mạc Sinh Bạch lại là mãnh liệt tiến công về trước, một đường chém giết, thế không thể đỡ. Hai người đều là loại người tinh tế tỉ mỉ, qua mấy ván đều chỉ hoà nhau.
Tiếng vang khi quân cờ lướt trên bàn cờ thật khiến lòng người kích động, thần sắc hai người lại bình tĩnh, một chút cũng không thể nhìn ra tình huống tàn sát kịch liệt trên bàn cờ. Trong tâm Vô Cương đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc với người này, giống như thật lâu trước kia đã từng quen biết, nhưng chỉ trong thoáng chốc, loại cảm giác quen thuộc này lại biến mất vô tung vô ảnh.
“Ngươi, rất tốt.”
Mạc Sinh Bạch thu hồi quân cờ “Không biết ngài đang nói đến phương diện nào?”
Ánh mắt Vô Cương không hề để tâm, tựa như chưa từng nói qua câu nói kia.
“Cờ cũng đã đánh xong, tiểu tiên kể cho ngài nghe một câu chuyện được không?”
“Sẵn lòng lắng nghe.”
“Mở đầu cũng giống như những câu chuyện khác, tiểu tiên muốn kể là một câu chuyện thật lâu thật lâu trước kia.” Mạc Sinh Bạch thoáng nhìn qua Vô Cương, bắt đầu “Có một vị thần tiên cùng một tên Ma tộc yêu nhau. Ma tộc kia có một món chí bảo, vị thần tiên kia vì có được món chí bảo này mà khiến tên Ma tộc trọng thương, trong lúc Ma tộc hấp hối, vị thần tiên này lại quay về Thiên giới, còn quên đi tất cả mọi thứ có liên quan đến người kia.”
“Hết rồi?”
“Hết rồi. Ngài nghĩ vị thần tiên đó làm đúng không?”
“Thần Ma yêu nhau vốn là một sai lầm.”
“Đây là câu trả lời của ngài?”
“Ma tộc kia cuối cùng thế nào?”
“Thần vương, đây chỉ là một câu chuyện trong miệng tiểu tiên mà thôi. Không có thật.” Mạc Sinh Bạch hướng y nở nụ cười nhạt “Ngài không phải đã nói sao, Thần Ma yêu nhau vốn là một sai lầm.”
Trong lòng Mạc Sinh Bạch dâng lên một cỗ cảm giác buồn đau thê lương, có lẽ là ý thức nguyên chủ lưu lại. Vô Cương chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu đã làm cho nguyên chủ đau đớn đến như vậy, có thể thấy được lúc trước hắn đã đào tâm đào phế ra yêu Vô Cương đến nhường nào, mà Vô Cương lại đạp đổ tất cả mọi thứ phản bội hắn.
Vô Cương nếu có thể dựa vào một chén ‘Túy sinh mộng tử’ mà quên đi hết thảy, vậy hắn nhất định sẽ làm cho Vô Cương cảm thụ một chút nỗi đau tê tâm liệt phế từ sâu trong tim của nguyên chủ! Vô Cương, đến đây mà cùng nhau đấu một trận sảng khoái nào. Giọt nước mắt của Thần vương? Mạc Sinh Bạch cảm thấy mình nhất định phải có cho bằng được.