Tô Châu vẫn không ngủ được, bởi vì y đã quen với việc ngủ bên cạnh mình là một thân thể phiếm lạnh. Thói quen một khi đã dưỡng thành, sẽ rất khó từ bỏ, cả căn phòng như đã trở nên trống rỗng, dù thật ra nó chỉ thiếu đi bóng dáng một người mà thôi. Tô Châu nhắm mắt lại, trong chăn vẫn còn lưu lại hương vị của người kia, y chỉ có thể trốn trong chăn mà ảo tưởng hắn vẫn còn ở bên người.
Cho đến khi thân thể được ôm lấy, cả người Tô Châu đều bị giam cầm trong lòng ngực Mạc Sinh Bạch, y đột nhiên cảm giác ánh mắt có chút lên men “Anh đã về?”
“Đã về.”
“Anh sẽ đi nữa sao?”
“Không đi.”
Tô Châu cảm giác trên tay chợt lạnh “Đây là gì?”
“Em nhìn thử đi.”
Tô Châu mở đèn bàn lên, nhìn viên tinh thạch đã được đẽo hoàn chỉnh trong tay, quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của chính y, mỗi một dấu khắc đều tinh xảo không chút tì vết “Anh làm?”
“Là anh làm. Thích không?”
“Anh nói xem?”
Mạc Sinh Bạch tựa đầu trên vai Tô Châu “Sau này đừng tùy tiện nổi giận nữa, được không?”
“Được.”
“Anh chỉ yêu một mình em, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, được không?”
“Được.”
“Sau này có chuyện gì cũng phải nói rõ với anh trước, được không?”
“Được.”
“Bây giờ chúng ta làm được không?”
“Được.”
Chờ đến khi Tô Châu phản ứng kịp mình vừa mới đáp ứng chuyện gì, y đã bị Mạc Sinh Bạch lột đến gần như sạch sẽ. Tô Châu cũng không phản đối, hai tay câu lấy cổ Mạc Sinh Bạch, chân trực tiếp vòng qua thắt lưng hắn, dùng toàn lực mà phối hợp. Một giây trước khi bị tiến vào, Tô Châu nhắm hai mắt lại. Y buông thả bản thân mình trầm luân trong niềm vui thích cả tâm hồn và thể xác mà Mạc Sinh Bạch tạo ra cho y, bất cứ thứ gì cũng không còn quan trọng nữa.
Mà lúc này ở khu an toàn An Cư, có hai anh em vẫn đang dùng chiêu im lặng nhìn nhau, cuối cùng vẫn là An Dật đánh vỡ bầu không khí trước.
“Anh hai, anh đừng tức giận.”
“Anh không tức giận.”
“Vậy sao anh lại không để ý đến em?”
“Anh đang để ý đến em đây.”
“Anh, em chỉ là muốn gặp anh ấy.”
“Anh biết.” An Bang nhìn vẻ mặt ’em biết em sai rồi mà’ của An Dật, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn một câu “Sau này không được đi tìm hắn nữa.”
“Tại sao chứ?” An Dật có chút không tình nguyện.
“Em vốn biết anh cũng ở đó. Cho nên, lời của Mạc Sinh Bạch nói với em, anh nghe được.”
“Anh, em nhìn ra được anh cũng thích anh ấy.”
“Đó đã là chuyện rất lâu trước kia, không có bất cứ liên quan nào đến chuyện này.”
“Tại sao lại không được? Anh phải cho em một lý do.”
“Em thật sự muốn biết?”
An Dật khẳng định gật gật đầu “Em muốn biết.”
“Ngồi đi.” Nhìn An Dật ngồi lên ghế, An Bang mới ngồi xuống đối diện “Nguyên nhân chính là vì người hôm nay em đã gặp, Tô Châu.”
“Tô Châu?” An Dật nhíu mày.
“Tuy rằng y không thức tỉnh dị năng, nhưng y so với dị năng giả càng nguy hiểm hơn.”
“Có ý gì?”
“Y chính là kẻ được giới khoa học quốc tế tôn vinh là thiên tài bậc nhất về virus, Tô Châu.”
“Thật sự là anh ta?” An Dật rũ mắt “Em còn tưởng rằng đây chỉ là trùng hợp.”
“Nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Anh hỏi em một vấn đề, em có biết tại sao hôm nay Mạc Sinh Bạch không cho em đến tìm hắn không?”
“Chẳng lẽ không phải là vì sợ Tô Châu ghen?”
“Hắn đang bảo vệ em.”
“Bảo vệ em?” An Dật nghe được câu này thật sự có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy. Em chỉ cần bước vào phòng thí nghiệm kia, lập tức sẽ biến thành vật thí nghiệm cho Tô Châu.”
Vẻ mặt An Dật không tốt lắm “Anh, sao anh lại biết?”
“Bởi vì Tô Châu đã làm vậy với một dị năng giả, Hứa Trung.”
Thần sắc An Dật trở nên âm tình bất định “Mạc Sinh Bạch để cho anh ta làm vậy?”
“An Dật, mọi chuyện vốn không hề đơn giản như em nghĩ.” An Bang sâu xa nói “Mạc Sinh Bạch quá yêu Tô Châu, cho dù Tô Châu bảo hắn đi chết, hắn cũng sẽ không chút do dự.”
“Anh, em không tin!”
“Anh đang hoài nghi Tô Châu đang nghiên cứu một loại virus dùng để đối phó dị năng giả, em vẫn nên tập luyện tăng thêm một chút thực lực đi.”
“Anh.” An Dật cắn chặt răng, nhưng vẫn quyết định nói ra phát hiện của mình “Anh có phát hiện không, Mạc Sinh Bạch không hề giống chúng ta…”
“Ý của em là?”
“Em nghi ngờ, anh ấy thật ra là tang thi.”
Trong lòng An Bang nổi lên một trận sóng to gió lớn, nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc “Sao em lại phát hiện?”
“Anh hai.” An Dật cười khổ “Em có dị năng hệ tinh thần mà. Trạng thái tinh thần của anh ấy không hề giống chúng ta, nó không hề có chút dao động nào.”
“Anh đã biết.”
“Anh, vậy em ra ngoài trước.”
An Bang gật đầu, trong con ngươi là một mảnh tĩnh mịch. Cũng không biết nghiên cứu của bác sĩ Hồ đã tiến hành đến đâu, nhưng xem ra, những tinh thạch kia đã dùng lãng phí rồi. Chỉ là, y có nên giải thích rõ ràng với cha không đây?
Mà An Dật ở trong phòng rèn luyện dị năng, bởi vì tâm thần không yên mà đột nhiên xảy ra sự cố, vô số sợi chỉ tinh thần bắt đầu phản phệ, sức mạnh trong thân thể cũng trở nên hoàn toàn không thể khống chế. An Dật đau đến mồ hôi đầm đìa, biết rất rõ An Bang đang ở cách vách, nhưng dù hé miệng cũng không cách nào phát ra tiếng kêu cứu. Cậu cảm giác bản thân giống như sắp chết vậy, thống khổ ùn ùn kéo đến trực tiếp thổi quét qua mỗi tấc thân thể. Nếu, nếu hôm nay có thể thuận lợi vượt qua một cửa này, cậu nhất định phải giết chết Tô Châu, giúp Mạc Sinh Bạch tỉnh táo lại! An Dật cắn chặt khớp hàm, trong đầu ảo tưởng tất cả đều là cảnh tượng sau này Mạc Sinh Bạch và cậu ở bên nhau. Mà màn tra tấn như luyện ngục này kéo dài đến ba giờ đồng hồ mới thật sự chấm dứt.
Đợi đến khi An Dật lần nữa tỉnh lại, mới phát hiện lần tra tấn này đã cho cậu một kinh hỉ vượt xa tưởng tượng, cậu thử dò xét tinh thần lực của mình, mỗi một sợi chỉ vốn là màu bạc đã chuyển thành màu vàng, không chỉ thế, cậu còn có thể trực tiếp nhìn thấy những thứ cậu muốn định vị. Ví dụ như cậu chỉ cần đem tinh thần lực định vị đến trên người Mạc Sinh Bạch, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy một chuỗi hình ảnh sống động vô cùng hạn chế người xem, cậu dừng lại ở cảnh tượng Mạc Sinh Bạch và Tô Châu tận tình cuồng hoan, hình ảnh người trước mặt không hề giữ lại mà mãnh liệt va chạm lập tức khiến An Dật đỏ mắt. Nhưng đến cuối cùng, An Dật vẫn thu hồi lại phần tinh thần lực thăm dò kia, cậu sợ còn nhìn nữa sẽ không nhịn được mà trực tiếp ra tay giết chết kẻ có cái tên Tô Châu đang nằm dưới thân Mạc Sinh Bạch rên rỉ kia.
An Dật nhếch miệng cười, con ngươi hiện lên một tia tăm tối.
Bóng đêm đen kịt, chỉ lấp ló vài ánh sao rời rạc trên bầu trời cao cao. An Thủ Quốc vừa mới chuẩn bị đi ngủ, liền nhìn thấy An Dật đột nhiên xuất hiện trước mắtt.
“Dật nhi?”
“Cha.”
An Thủ Quốc có chút kinh ngạc “Con đến đây có chuyện gì không?”
“Cha, thí nghiệm của bác sĩ Hồ có thể dừng lại rồi.”
“Tại sao?”
“Cha, người bây giờ còn có thể thấy được thực lực của con không?”
An Thủ Quốc nhìn An Dật đứng đối diện, thần sắc có chút không đúng lắm, nhưng thực lực quả thật đã không thể nhìn thấu. Có điều, chỉ trong thời gian gần một ngày lại có thể hoàn toàn thay đổi như thế này sao? An Thủ Quốc cân nhắc một chút “Có phải con đã xảy ra chuyện gì không?”
“Cha, con không sao.”
“Chuyện thí nghiệm của bác sĩ Hồ con nói kia, cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
“Bởi vì, tinh thạch người kia cho con vốn không phải là tinh thạch bình thường.”
“Cái gì?!” An Thủ Quốc có chút ngạc nhiên “Vậy tinh thạch đó là gì?”
An Dật cười châm biếm “Tang thi vốn là nhân loại bị lây nhiễm virus biến thành, tinh thạch lại là nơi tích tụ sinh lực của tang thi. Người thường bị tang thi cắn một cái đã trở thành tang thi, huống chi là ăn thứ này vào chứ?”
“Vậy còn con thì sao? Không phải con không hề xảy ra chuyện gì sao? Còn thức tỉnh được dị năng?”
“Cha, về chuyện này người đừng hỏi đến nữa. Hôm nay con đến đây, là muốn xin ngài một chuyện.”
“Nói đi, chuyện gì?”
“Con muốn xin ngài phái con đến tiền tuyến. “
Lời này vừa nói ra, đôi mày An Thủ Quốc lập tức nhíu lại “Con có biết con đang nói gì không?”
“Cha, con biết tiền tuyến nguy hiểm. Thế nhưng, thực lực của con bây giờ đã đủ để ứng phó, còn có thể giúp ngài ở trên bàn hội nghị ngẩng cao đầu!”
An Thủ Quốc đánh giá An Dật một lúc lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười tán thưởng “Tốt! Không hổ danh là con trai ta! Ta đáp ứng con.”
“Cha yên tâm, con nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người.”
“Được rồi, đêm nay con khoan hãy đi, cứ về phòng nghỉ trước, ngày mai sẽ cho con tin tức tốt.”
“Cám ơn cha.”
An Dật rời khỏi phòng An Thủ Quốc, khóe môi cong lên một nụ cười thỏa mãn.