Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 142

Lục Lê nhận một cái bạt tai tát trời giáng, ý thức anh còn dừng lại lúc mình còn đang ngủ, thân thể đã hoảng loạn liền hành động trước, lúc nữ nhân còn đang mắng chửi thúc giục anh mau bận quần áo vào, anh liền vội vàng đi đến phòng tắm để rửa mặt.

Mắt buồn ngủ mông lung Lục Lê đứng trước gương, ở trong phòng tắm anh nhìn thấy một người rất quen thuộc. Trên má thiếu niên choai choai còn dán miếng băng gạc màu trắng, anh ở trong mặt kính thủy tinh mở to hai mắt, nhìn chính mình mà không thể tin được.

Lục Lê hậu tri hậu giác phản ứng lại, phát hiện trong gương người kia chính là anh.

Đây là thế giới hiện thực, chẳng qua chỉ có điều anh bị thu nhỏ mà thôi, thoạt nhìn bất quá cũng chỉ mười hai mười ba tuổi.

Lục Lê gõ gõ hệ thống, lo lắng hỏi nó xem đã xảy ra chuyện gì.

Hệ thống không lên tiếng.

Đây là thế giới cuối cùng, hay vẫn là thế giới nguyên bản?

Lục Lê như mất hồn rửa mặt xong xuôi, mặc quần áo vào, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.

Mẹ anh hùng hùng hổ hổ đem một ly sữa đậu nành đập xuống trước mặt anh, muốn anh nhanh lên một chút ăn xong rồi mau chóng cút đi.

Ngồi đối diện với Lục Lê, mang một đôi mắt kính gọng vàng, nam nhân trên người tỏa ra hơi thở sách vở. Đó là cha dượng anh, cũng là người duy nhất có thể thuyết phục mẹ không nên dùng bạo lực để giải quyết mâu thuẫn.

Nhưng mà người đàn ông này…

Lục Lê liếc ông một cái, liền nghiêm mặt cúi đầu, dùng cái muỗng múc sữa đậu nành đưa lên miệng.

Mẹ giơ tay ở ngay trên đầu Lục Lê cốc một cú, giận dữ hét: “Không biết lễ phép, mau hướng về chú Tôn chào hỏi.”

May mà thân thể anh năng lực kháng đòn rất mạnh, Lục Lê chẳng qua cảm thấy đầu váng mắt hoa, bất quá chỉ là não hơi rung động mà thôi.

Nam nhân cười ôn hòa xua tay nói: “Không cần, đừng đánh con như thế. Thận Hành còn phải vội vàng đi học, con ăn cơm nhanh lên một chút, nếu không không đuổi kịp xe buýt bây giờ.”

Người nam nhân này bất quá chỉ mới cùng mẹ anh kết hôn hai tháng mà thôi.

Cũng vừa lúc đó, liên quan đến thế giới này cùng với việc anh đến đây. Sau khi tiếp thu xong, trên tay Lục Lê run rẩy ngay cả nắm lấy cái muỗng còn không có, anh vội vàng vác lên cặp sách, không để ý phía sau mẹ kêu gào gọi lại, tay chân như nhũn ra, liều mạng hướng ra phía ngoài chạy đi.

Thế giới này công là Lục Thận Hành, thụ là Tô Cẩn Ngôn.

Lục Thận Hành có người mẹ khuynh hướng bạo lực, cũng do chính nguyên nhân như vậy, ba anh mới nhẫn nhịn không chịu được phải rời đi, thiếu niên đáng thương liền trở thành đối tượng phát tiết duy nhất của nữ nhân.

Cha dượng anh nhìn bề ngoài ôn hòa có lễ, kỳ thực chính là tên có sở thích ấu dâm, khi Lục Thận Hành đối với ông từ từ thả xuống cảnh giác, ông liền bắt đầu táy máy tay chân, cuối cùng không kiềm chế nổi làm chút chuyện sự tình không thể miêu tả.

Sống trong hoàn cảnh gia đình dị dạng như vậy, đương nhiên Lục Thận Hành không thể trưởng thành làm một thanh niên tốt, cuối cùng trưởng thành thành tâm lý vặn vẹo biến thái hoàn toàn.

Tô Cẩn Ngôn do chính ba ruột Lục Thận Hành ở cô nhi viện thu dưỡng làm con riêng, ba và mẹ cậu do sự cố tai nạn mà lìa đời, bởi vậy lưu lại Tô Cẩn Ngôn mới đến ở trong nhà anh.

Kế tiếp liền xảy ra các loại sự tình hủy đi tam quan, nói thí dụ như Lục Thận Hành sẽ đem Tô Cẩn Ngôn đưa lên giường, muốn cha dượng anh chịch Tô Cẩn Ngôn.

Lại nói thí dụ như ba người sẽ làm một màn 3P đặc sắc.

Lại một lần nữa thí dụ như Lục Thận Hành sau khi lớn lên đem cha dượng thủ tiêu, rốt cục đã từ lâu có ý đồ với Tô Cẩn Ngôn. Sau đó đối với cậu giam cầm lại, đem Tô Cẩn Ngôn dạy dỗ không thể rời bỏ chính mình…

Kết cục là khi Tô Cẩn Ngôn trốn ra được, hai người ở bên trong tranh chấp lẫn nhau đột nhiên trước mặt có một chiếc xe chạy tới, Lục Thận Hành theo bản năng đem Tô Cẩn Ngôn đến chịu tội thay, dùng sức về phía trước đẩy một cái, cuối cùng Tô Cẩn Ngôn bỏ mình, anh chỉ bị vết thương nhẹ.

Mẹ nó, đây là vở kịch kỳ hoa gì chứ.

Nhưng không thể phủ nhận chính là, đây là thế giới liên quan đến anh, liên quan đến chuyện xưa của anh.

Ở trên thế giới này, tất cả đều giống nhau, tất cả cũng đều không giống nhau. Giả thiết cơ bản đều tương đồng, nhưng chỉ có chuyện xưa giữa anh cùng Tô Cẩn Ngôn, cùng thế giới này phát triển quỹ tích hoàn toàn ngược lại.

Thế giới này Lục Thận Hành không có đổi tên.

Ở thế giới trước kia, nguyên danh Lục Lê chính là Lục Thận Hành.

Cẩn Ngôn cùng Thận Hành.

Anh còn nhớ lúc đó mẹ nghiến răng nghiến lợi bóp lấy cổ anh, nổi giận đùng đùng nói: “Thận trọng từ lời nói đến việc làm, thận trọng từ lời nói đến việc làm, ha ha…” Nữ nhân ở trong miệng lặp lại thành ngữ này vô số lần, rốt cuộc hạ quyết tâm đối với Lục Lê nói, “Đổi tên!”

Giải quyết dứt khoát.

Anh không có sự lựa chọn, bị nữ nhân cường thế từ Lục Thận Hành đổi thành Lục Lê.

Có người nói cái chữ “Lê” này là khi ông nội còn sống vì anh mà đặt tên, lúc ấy còn chưa sinh ra, không biết là trai hay gái, liền đem cái tên này đặt luôn.

Ở nhà Lục Lê không có quyền lên tiếng, mẹ kêu anh thay đổi, anh liền thay đổi.

Từ nay về sau anh không còn là Lục Thận Hành, mà là Lục Lê.

Lục Lê cùng Tô Cẩn Ngôn, cùng Lục Thận Hành với Tô Cẩn Ngôn hoàn toàn tương phản nhau.

Tuy rằng trong lòng Lục Lê với người nhà có nhiều bất mãn, thế nhưng anh nỗ lực làm dáng vẻ rực rỡ như ánh mặt trời, đối xử với mọi người bằng nụ cười. Đối mặt với mẹ có hành vi bạo hành, anh sẽ cười xin tha. Đối mặt cha dượng táy máy tay chân, anh có thể trốn liền trốn, chắc chắn sẽ không trở mặt.

Ở trong lòng anh âm u chưa từng phát sinh qua, chỉ là hết thảy cuộc sống của anh trở thành một màu trắng xám mà thôi.

Mỗi ngay sinh sống trong thế giới tối tăm không có ánh mặt trời, Tô Cẩn Ngôn lại như một bó đuốc, đem tử khí đầy âm u chung quanh anh thắp sáng thành một màu tươi sáng. Lục Lê đem hết thảy toàn lực bảo vệ cậu, hi vọng cậu không bị một điểm xấu xâm hại nào, vĩnh viễn sống trong thế giới hồn nhiên tốt đẹp.

Trên thực tế, anh cũng làm được.

Anh coi Tô Cẩn Ngôn như người thân cận mình, bảo hộ cậu, vĩnh viễn đem những thứ tốt đẹp nhất đưa đến cho cậu.

Chỉ là trăm triệu lần Lục Lê không nghĩ tới, có một ngày Tô Cẩn Ngôn sẽ hướng về anh thông báo, điều này làm cho anh ý thức được, tình thân không biết từ khi nào đã lên men biến chất.

Ngay khi Tô Cẩn Ngôn hướng về anh thẳng thắn tâm ý, Lục Lê nhìn thấy chiếc xe kia tiến về phía bọn họ, thân thể theo bản năng bảo vệ cậu.

Sau đó…

Sau đó anh liền gặp hệ thống, đi qua từng thế giới như những cơn mộng tưởng.

Đây là thế giới mà anh sẽ phát sinh lại từng chuyện cũ.

Lục Lê choáng váng ngồi trên xe buýt, sau khi coi xong cốt truyện không thể tưởng tượng nổi, đại não vẫn luôn trong trạng thái uy hiếp.

Anh gõ gõ lên hệ thống, phát hiện nó vẫn mất tích.

Lục Lê vác cặp sách, kéo bước chân nặng nề đến trường học. Anh đi tới cửa trường học, trên bia đá cẩm thạch bóng loáng thấy được ảnh ngược chính mình đầy chật vật, Lục Lê nỗ lực giơ lên khóe môi, xả ra một mạt mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

Trước khi Lục Thận Hành chưa biến thái, anh cùng với Lục Lê giống nhau, tuy rằng thành tích học tập chẳng ra gì, thích đánh nhau, thế nhưng cũng là người có tình có nghĩa, nhân duyên cũng rất tốt, có rất nhiều cô bé nữ sinh len lén ái mộ anh.

Lục Lê đem cặp sách thả xuống, trên vai nhất thời ghìm xuống, anh quay mặt sang, liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng to cười hì hì.

Là Tuần Tường người bạn ngồi cùng bàn với anh.

Lục Lê thúc một cú lên người cậu, cười nói: “Tường tử, đi thu bài tập về nhà sao?”

Tuần Tường phất tay một cái nói: “Việc nhỏ việc nhỏ, tui đây đã giúp ông sớm lấy một phần nộp lên trước rồi.”

Lục Lê nói: “Cảm ơn ha.” Tiếp đó lại dùng cùi chỏ chọc vào người cậu, nói, “Cút đi, đừng đè lên tui, nặng muốn chết à.”

Tuần Tường ôm lấy bờ vai anh, vươn ngón tay chọc chọc miếng băng gạc trên mặt anh, cả kinh nói: “Sao ông lại dán cái này lên? Mẹ ông lại đánh ông nữa ư?”

Lục Lê xì một tiếng, tức giận nói: “Mẹ ông mới đánh ông ấy, tui đây là đi không cẩn thận nên mới ngã.”

Lúc này Tuần Tường mới ý thức được vừa nãy mình nói chuyện âm thanh quá lớn, sợ là nửa cái lớp học này đều đã nghe được, lo lắng tổn thương lòng tự ái Lục Lê, vội vàng kéo tay anh, vẫn cười hì hì nói: “Xin lỗi nha người anh em, là mẹ tui đánh tui đó.”

Lục Lê liếc cậu một cái, không thèm phản ứng với cậu.

Trùng hợp tiếng chuông tiết học vang lên, hai người vội vã trở lại chỗ ngồi.

Tuần Tường người này tuy tùy tiện, chính là có đôi khi không giữ mồm giữ miệng, chuyện đã qua một hồi là có thể quên ngay. Không bao lâu liền tới chọc ghẹo Lục Lê, cậu đè thấp thanh âm nói: “Tan học đi chơi bóng rổ không?”

Lục Lê cầm lấy bút chì vẽ loạn xạ xuống vở, nghe được Tuần Tường nói liền rũ xuống mí mắt, không hứng thú lắm nói: “Không đi.”

Tuần Tường không buông tha, cách một phút lại tới chọc anh, hỏi Lục Lê có muốn đi chơi bóng rổ hay không.

Lục Lê đang cuồng gõ hệ thống, hi vọng hệ thống rác rưởi kia đáp lại lời anh. Thời điểm đang vô cùng tức giận, anh đấm Tuần Tường một cái, mặt không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, đi đi đi, tui phục ông rồi đó. Ông chủ của tui ơi, anh làm ơn nghe giảng bài dùm tui một cái.”

Tuần Tường lập tức vui vẻ lên, dáng vẻ làm bộ nghiêm túc ngồi thẳng lưng nghe giảng.

Hai người bọn họ được giáo viên sắp xếp ngồi ở dãy ghế cuối cùng, phía trên cơ bản là học sinh đang dở bài tập làm bài, Lục Lê nhìn Tuần Tường giả bộ y chang những học sinh trên đó.

Cũng không lâu lắm, tiểu tử này liền ngủ say như chết.

Có câu nói nói như thế nào, cẩu thay đổi không ăn được X.

Lục Lê tâm phiền ý loạn dùng bút chì đặt xuống mặt giấy, nhìn lên mặt bảng nghe giảng bài.

Chuông tan học vừa vang, Tuần Tường so với những người khác tinh thần liền sáng láng, lập tức từ trên bàn ngồi dậy, lau lau khóe miệng chảy nước dãi, kéo Lục Lê hướng về sân thể dục chạy đi.

Lục Lê bị cậu lôi kéo chạy đi thở không ra hơi, chờ đến được sân thể dục, nhìn cây cối một màu xanh ngát, cảm thụ gió mát ở bên tai thổi qua, anh mới phát hiện như có một cái gì đó thoải mái nghẹn ở trong cổ họng.

“Đến lượt ông!”

Trên lưng tê rần, bóng rổ dính bùn đất nghiêng ngả lảo đảo lăn tới bên chân anh, khiến tinh thần Lục Lê trở nên hoảng hốt.

Khi Tuần Tường thúc giục anh, anh mới bắt đầu có động tác.

Trên thực tế sau này anh lớn lên, khi chính mình phải đi kiếm việc làm các loại công việc vặt, rất lâu sau này không có thoải mái chơi bóng rổ như vậy.

Mồ hôi rơi trên không trung, vội chạy trên thảm cỏ xanh dưới mặt đất, Lục Lê nhịn không được nhếch môi cười ha ha.

Chơi đến tận khi hoàng hôn ngả về tây, Lục Lê mới cùng Tuần Tường kề vai sát cánh trở về nhà.

Lục Lê nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy trong phòng im ắng, anh mới yên tâm lớn mật đi vào, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước có ga, uống ùng ụng vào trong cổ họng khô khốc.

Chỉ là anh mới vừa uống xong, cửa liền đùng một tiếng mở ra.

Lục Lê sợ đến run cả người, chai nước có ga cầm trong tay suýt chút nữa liền rơi xuống. Anh quay đầu nhìn lại, khi thấy mẹ nổi giận đùng đùng đi tới, tiến lên nhéo chặt lỗ tai anh, chỉnh đốn mắng một trận.

Lục Lê một bên lấy lòng xin tha một bên né tránh nữ nhân, biết rằng mỗi khi bà đánh người sẽ không bao giờ nương tay, liền lấy hai tay ôm lấy đầu, tận lực né tránh chỗ yếu.

Lục Lê ngẩng đầu, ánh mắt trùng hợp đối diện một đôi thủy quang ngoài cửa, con ngươi vô cùng đáng thương chạm vào nhau.

Lục Lê bỗng dưng mở to mắt, cảm thấy tình cảnh này quen thuộc đến đáng sợ. Anh đang chần chờ mấy giây, liền giống như lúc trước, môi chậm rãi nâng lên, lộ ra một nụ cười xán lạn, không hề có một tiếng động mở miệng nói: “Nhóc là em trai anh ư?”

Bé trai ngoài cửa đáng thương do dự gật gật đầu.

A, làm sao có thể quên được, đây chính là lần đầu tiên gặp gỡ giữa anh cùng Tô Cẩn Ngôn kia mà.

Lại giống như tình cảnh trong mộng.

Mẹ anh rốt cuộc dừng động tác đánh lại, bà giống như nhớ tới mình có mang theo đứa trẻ đáng thương mang đến đây, hầu như gào thét nói: “Lăn vào đây!”

Lục Lê nhìn thấy bé trai bị dọa đến nỗi run cầm cập, hơi nước trong mắt ngưng kết thành từng giọt, muốn đi lại không muốn đi.

Thấy bé trai vẫn đứng ở cửa không động đậy, nữ nhân hai, ba bước tiến lên đem bé lôi vào, thô bạo ném xuống mặt đất.

Lục Lê vội vã đem bé trai ngã xuống mặt đất ôm vào trong lòng ngực, ngẩng đầu đối diện nữ nhân sầm mặt, kinh hỉ hỏi: “Mẹ, đây là cho con?”

Khóe miệng anh vẫn còn vết thương xanh tím, nhe răng trợn mắt nheo mắt lại, mặt mày cười uốn cong, như nhìn thấy được món đồ chơi ưa thích, ôm lấy bé trai không buông tay.

Nữ nhân bị anh chọc cho phát cười, thấy Lục Lê thích, vốn là không muốn chăm sóc bé trai, lập tức không thèm để ý phất tay nói: “Đúng vậy, về sau mày tới chăm sóc nó.”

Lại bổ sung thêm: “Con trai, đem cái thằng khắc cha khắc mẹ này giao cho con phụ trách.”

Trời đất ơi cái lời nói ác độc này, lại được phát ra từ nữ nhân này sao.

Lục Lê nhảy nhót hoan hô một tiếng, đứng lên ôm chặt bé trai trong lòng ngực, thật giống như vừa nãy đã quên nữ nhân trước mặt này đã đánh đập chính mình, hưng phấn nói: “Cảm ơn mẹ.”

Nữ nhân vừa thấy anh không biết tại sao lại có ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, nhấc chân đạp Lục Lê một cái, nói: “Mau cút đi tắm rửa!”

Lục Lê eo bị đá đứng dậy xoa xoa, cũng không quay đầu lại liền mở cửa phòng ngủ mình ra, nói rằng: “Con biết rồi.”

Anh khóa cửa lại, cẩn thận đem bé trai trong lòng ngực đưa đến chiếc giường nhỏ hẹp, ngồi chồm hỗm xuống nhìn bé trai, nhếch miệng cười nói: “Nhóc là em trai anh?”

Bé trai yên lặng chảy nước mắt, dùng mu bàn tay quệt đi giọt nước mắt, không hề có một tiếng động gật gật đầu.

Lục Lê xoa lên tóc đen mềm mại của cậu, động viên nói: “Được rồi được rồi, về sau anh sẽ là anh trai em, ai cũng không thể bắt nạt được em.”

Tô Cẩn Ngôn không có theo họ ba Lục Lê, mà là lấy tính danh từ vợ cũ của ông là họ “Tô”, có thể là sợ vợ trước sẽ tìm đến ông gây sự.

Mặc dù nói Tô Cẩn Ngôn đến ở nhà anh, trên thực tế mẹ anh căn bản không có tâm tư đi làm, mà là một lòng một dạ nghĩ làm sao dằn vặt được Tô Cẩn Ngôn.

Dưới cái nhìn của bà, bé trai vốn đến từ cô nhi viện này, cũng là do chồng trước đê hèn để lại cho bà mà thôi.

Bé trai viền mắt đỏ chót giương mắt lên nhìn anh, im lặng không lên tiếng, nước mắt trong suốt vẫn không ngừng chảy xuống.

Đại khái là do thay đổi hoàn cảnh, chưa kịp thích ứng đi.

Lục Lê dự định trước tiên đi tắm, anh đem quần áo bẩn thỉu trên người cởi ra, phía sau lưng đau đớn, phỏng chừng là một mảnh bầm tím rất lớn.

Có điều đối với anh mà nói mấy loại vết thương nhỏ này là chuyện thường ngày như cơm bữa.

Lục Lê cau mày, trong miệng hít một ngụm khí lạnh, cấp tốc mặc vào áo ngủ sạch sẽ.

Thời điểm quay đầu lại, phát hiện bé trai đã ngừng khóc, chỉ là ngơ ngẩn nhìn anh.

Lục Lê đi tới gần, chọt chọt vào gò má mềm mại của bé, hỏi: “Em không còn khóc nữa à?”

Bé trai rũ xuống mi mắt, không nói lời nào.

Lục Lê cũng không chọc quê bé nữa, chỉ đứng lên, nói rằng: “Anh đi tắm đây.”

Nói xong, chân liền bước nhanh đi ra cửa.

Vào thời điểm ăn cơm tối, nam nhân dạy học cấp ba cũng trở về nhà. Ông nhìn thấy trên bàn ăn có nhiều hơn một người, kinh ngạc nhíu mày hỏi: “Nhóc con này là ai?”

Bà mẹ tức giận nói: “Con trai của lão chết tiệt kia, chết thì cũng đã chết rồi, còn muốn chúng ta nuôi dưỡng tên tiện chủng này nữa.”

Ánh mắt nam nhân dưới thấu kính lóe lên một cái, tiếp đó hiểu rõ liền cười nói: “Không vấn đề gì, anh cũng rất thích đứa nhỏ này, để nó làm bạn cùng với Thận Hành là tốt rồi.”

Mẹ lập tức tươi cười rạng rỡ, nói rằng: “Vẫn là anh hiểu ý em.”

Lục Lê xem xét hai người bọn họ một chút, càng cảm thấy trên mặt nam nhân hết sức dối trá chỉ khiến cho anh muốn buồn nôn thêm.

Anh nắm chặt tay bé trai, không nói một lời.

Tuy rằng mẹ của anh có khuynh hướng bạo lực, nhưng mà nữ nhân này cũng rất ít động thủ với ông chú Tôn kia, phần lớn kích động cùng với oán giận cuộc sống đều trút lên trên người Lục Lê.

Lục Lê đã từng nghĩ tới tại sao, thật không công bằng.

Anh đã từng nỗ lực phản kháng qua, nhưng cuối cùng không nhanh không chậm mà kết thúc.

Vì lẽ đó sau này, anh dùng nụ cười ngụy trang đi sự yếu đuối của chính mình, giả vờ kiên cường làm bộ chính mình vẫn thật sự sống tốt lắm.

Anh đã có bó đuốc như chiếu vào bên trong bóng tối, không phải sao?

Theo bản năng Lục Lê nhìn sang bé trai bên cạnh, lại phát hiện đối phương không hề nhìn lại anh, chỉ là vẫn cúi đầu, chống cự tất cả những sự vật bên cạnh mình.

Thật giống như có cái gì đó không giống nhau.

Nhưng Lục Lê không nói ra được đó là cái gì.

Thời điểm ban đêm, bọn họ nằm ở trên giường nhỏ hẹp, may mà vóc dáng hai người đều nhỏ gầy. Bé trai đem mình cuốn vào trong chăn, đưa lưng về phía Lục Lê, thoạt nhìn giống như đã an tĩnh đi ngủ.

Lục Lê không ngừng hô hoán hệ thống không đáng tin cậy, không nghe được tiếng đáp lại trong lòng anh gần như muốn tuyệt vọng.

Điều này khiến trong lòng anh có một giả thuyết, những gì mà anh đã trải qua chỉ là một giấc mộng, mà anh hiện tại ở thế giới này chính là thế giới nguyên bản, chỉ có điều trở lại một lần nữa mà thôi.

Lại có lẽ…

Lục Lê bực bội lắc lắc đầu, liếc nhìn bóng lưng bé trai, chợt phát hiện bóng lưng của bé đang run rẩy.

Tựa như đang khóc.

Lục Lê do dự mình có nên tiến lên hay không, lại hồi tưởng anh đã từng an ủi qua bé trai hay chưa, tiếp đó mới làm động tác cẩn thận. Anh lặng lẽ đến gần bé trai, tay khoát lên trên bả vai của bé, liền nói: “Đừng thương tâm, mau ngủ đi.”

Thân thể bé trai bỗng dưng cứng đờ.

Lục Lê còn nói: “Nếu như em sợ hãi bóng tối, có thể ôm anh ngủ nha.”

Anh nói xong cũng nhắm hai mắt lại, giả vờ ngủ.

Không bao lâu sau, hoặc cũng có lẽ đã qua thật lâu, có thân thể nhỏ bé ấm áp tiến lại gần, nhào vào trong lòng ngực của anh.

Lục Lê quyết định một chuyện.

Anh sẽ làm giống như thế giới trước của anh, chăm sóc Tô Cẩn Ngôn, bảo vệ Tô Cẩn Ngôn, không cho cậu chịu một chút xíu tổn thương nào từ bên ngoài.

Mặc kệ thế giới này có phải là thế giới cũ của anh hay không, anh cũng không thể trơ mắt để Tô Cẩn Ngôn rơi vào quỹ đạo phát sinh sau này.

Nguyên nhân ư?

Có biết là nó quá ngược hay không. Cốt truyện thế giới này thật sự phá hủy tam quan, không thoát tuyến, không tiết tháo.

Mẹ nói muốn Lục Lê chăm sóc Tô Cẩn Ngôn, đúng là giao toàn quyền cho anh xử lý.

Coi như bé trai không hề tồn tại.

Cũng vừa đúng ý trong lòng Lục Lê anh cũng không hi vọng bà có thể quản điều này.

Tựa như những gì anh nói, anh sẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc Tô Cẩn Ngôn. Lục Lê phân cơm đưa cho bé trai, còn ở trong tiệm cơm tư nhân tìm công việc bán thời gian để kiếm tiền, hi vọng có thể sớm một chút có đủ tiền đưa bé trai đi học.

Tiếng chuông tan học vang lên, Tuần Tường nhìn Lục Lê dáng dấp uể oải tiều tụy, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Tinh thần sao lại không tốt đến thế? Ông ngủ hết bốn tiết học luôn rồi.”

Lục Lê lắc đầu, ngáp một cái nói: “Không có việc gì không có việc gì, tối hôm qua xem truyện tranh đến rạng sáng, buồn ngủ quá à ~”

Tuần Tường đấm anh một cái, cười nói: “Ông giỏi lắm, xem ra mấy ngày nay dì không đánh ông, ông liền muốn ngồi lên đầu rồi.”

Lục Lê hừ một tiếng, nói: “Bả không cho tui tiền tiêu vặt mua truyện tranh, tui đây cũng không ăn trộm ăn cắp, nên bả làm gì được tui.”

Tuần Tường liên tục khâm phục: “Ừ ừ ừ, tui biết ông giỏi mà.”

Lục Lê lại ngáp một cái, tiện tay lau sạch khóe mắt còn vươn nước mắt, tầm mắt hướng về bên cạnh nhìn sang, đột nhiên liếc về bên trong góc có thêm một người xuất hiện, Anh nhỏ giọng hỏi Tuần Tường: “Ai vậy, người nọ là ai thế? Người mới chuyển đến sao?”

Tuần Tường theo ánh mắt anh nhìn lại, ồ một tiếng, nói rằng: “Đúng rồi, mới ngày hôm qua chuyển đến đây, lúc đó ông còn đang ngủ say như chết.”

Lục Lê nhìn chằm chằm người nọ một lát, bỗng nhiên nhìn thấy đối phương giương mắt nhìn anh.

Lục Lê ho khan một tiếng, cuống quít dời tầm mắt đi.

Không biết vì sao, khi anh bị phát hiện mình nhìn lén người kia vẫn còn có điểm xấu hổ.

(Hết chương 142)
Bình Luận (0)
Comment