Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!

Chương 9


- ------
Chỉ là không đợi lúc hệ thống 333 trả lời, Cố Ngôn liếc mắt nhìn cậu nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Sao cậu vẫn chưa đi.?"
"Tôi..." Dưới tình thế cấp bách, Lâm Thanh tròn mắt di chuyển, cậu buột miệng nói: "Chân tôi tự nhiên rất tê."
[ Lý do thật xạo quần.

] Hệ thống 333 không thể không phàn nàn.

Lâm Thanh nổi giận: "Vậy ngươi có thể cho ta một lý do khác hay hơn không?!"
Chân bị tê? Ánh mắt Cố Ngôn tinh tế đảo một vòng qua đôi chân thon dài của Lâm Thanh, ánh mắt thâm thúy, nhưng vẫn nhàn nhạt hỏi: "Cái nào?"
“Hả?” Lâm Thanh ngơ ngác nhìn hắn.

“Tôi hỏi cậu chân nào bị tê?” Cố Ngôn hỏi lại.


“Cái này.” Lâm Thanh thản nhiên chỉ.

Sau đó, cậu liền phát hiện Cố Ngôn thực sự đã nhấc cái chân mà cậu đang chỉ và đặt nó lên đôi chân của chính mình, những ngón tay thon dài xinh đẹp, cứ như vậy mà nhẹ nhàng xoa bóp nó.

Lâm Thanh chớp mắt, rồi lại chớp mắt, dường như không tin những gì mình thấy trước mắt.

Hồi lại thần, Lâm Thanh không khỏi nhịn được kinh ngạc, cảm thán với Hệ thống 333: " Thống ca, ngươi nói Cố Ngôn một tiểu hài tử lạnh lùng, nhưng bây giờ ngươi nên ngẫm lại rồi đấy! Nhìn xem, tiểu khả ái Cố Ngôn dịu dàng đến nhường này mà."
Hệ thống 333 không trả lời cậu, Lâm Thanh cũng không cần nó trả lời, ngược lại đang rất hưởng thụ sự xoa bóp dịu dàng của Cố Ngôn.

Lực độ của Cố Ngôn vừa phải, Lâm Thanh cảm thấy rất thoải mái, thỉnh thoảng còn cọ cọ vào chân hắn.

Cậu thoải mái đến mức muốn kêu tới nơi, nhưng vẫn phải nhịn xuống.

Lâm Thanh còn nhớ rõ đây là phòng học, ngoài trừ cậu và Cố Ngôn, còn có một ít bạn học chưa có rời đi.

Mặc dù những người bạn cùng lớp đó cũng đang thu dọn đồ đạc của riêng mình, nhưng không để ý đến bọn họ bên này.

Đương nhiên, cho dù có nhìn qua cũng không thấy được bao nhiêu, cậu cùng Cố Ngôn ở hàng cuối cùng bên cửa sổ, cũng không tính là quá gần với các đồng học ngồi ở bàn đầu, chưa kể còn bị che mất bởi cái bàn.

Tuy nhiên, nếu cậu kêu ra tiếng, Lâm Thanh dám khẳng định họ sẽ chú ý đến, bởi vì phòng học lúc này thập phần yên tĩnh.

Lâm Thanh híp mắt lại hưởng thụ Cố Ngôn mát xa, sau đó cảm giác được thân thể mình hơi khô nóng, cư nhiên chỗ ấy dưới thân cậu bắt đầu có phản ứng?
Cậu vội vàng mở mắt ra, liền bắt gặp được đôi tay mảnh khảnh của Cố Ngôn đang ấn lên đùi mình, điều quan trọng nhất là chúng gần như sắp tiếp cận tới vị trí gốc rễ kia của cậu.


Tay của Cố Ngôn vẫn từ từ di chuyển lên trên.

Tưởng tượng đến lúc bàn tay xinh đẹp kia của Cố Ngôn sẽ chạm vào cái bộ vị gây ấy ấy đó của mình, Lâm Thanh trong lòng dâng lên một cảm giác thẹn thùng khó tả, đồng thời cậu cũng có chút ẩn ẩn chờ mong.

Như nhận ra được ánh mắt Lâm Thanh, động tác trên tay Cố Ngôn dừng lại, hỏi: "Sao vậy?"
Không có gì.

Xin hãy tiếp tục, hãy tiếp tục! Lâm Thanh muốn nói to những lời này, nhưng cậu chung quy vẫn không làm được.

Bởi vì trong đầu cậu nhớ tới thiết lập Cố Ngôn không thích người khác chủ động theo đuổi mình, nữ chính hay nguyên chủ có quá đáng xấu hổ không?
Cho nên, cậu phải dè dặt, cậu phải kiềm chế.

“ Thống ca, làm thế nào để ta có thể vừa uyển chuyển vừa dè dặt dụ Cố Ngôn chủ động tiếp cận ta đây? " Lâm Thanh hỏi hệ thống 333.

[Ha hả.

] Hệ thống 333 cười lạnh hai tiếng, nó không muốn cùng nói chuyện với một ký chủ "dè dặt" như vậy.


“Sao, chân cậu vẫn còn tê à?” Cố Ngôn nhíu mày hỏi.

" Hết, hết tê rồi..." Lâm Thanh nói xong câu này, liền rũ đầu xuống, cả người suy sụp.

Nhìn đến dáng vẻ yếu mềm này, tia ý cười lại hiện lên trong mắt hắn, A Thanh, thực sự rất đáng yêu.

Hửm?
A Thanh?
Tại sao hắn lại cảm thấy cách gọi này có điểm quen thuộc?
Nhưng mà, dù cách gọi có quen thuộc hay không, thì cái tên này nghe cũng không tồi.
- ----+
:D.

Bình Luận (0)
Comment