Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 31

Edit: Thảo Lê

Chung Kỳ lúc mở mắt ra, đầu óc còn có chút không rõ ràng.

Y xoa tóc, chuẩn bị ngồi dậy, đột nhiên phát hiện lồng ngực của mình rất nặng, y cúi đầu nhìn, liền thấy một mảnh màu vàng.

Hả? Chờ chút, y không có lông ngực, cũng không có lông ngực màu vàng.

Chung Kỳ hơi mở to mắt, sau đó liền khôi phục bình thường, y nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Nghĩ đến tối hôm qua, Chung Kỳ liền không nhịn được xoa trán thở dài, tối hôm qua ban đầu xác thực rất ái muội, thế nhưng không thể trách được một tên xử nam vạn năm như y trong nhà làm sao có đồ bảo hộ được.

Chung Kỳ nhớ lại ánh mắt Tịch Đăng lúc đó, liền có một loại cảm giác chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Lúc đó Tịch Đăng đã cởi được một nửa, khi biết trong nhà Chung Kỳ không có đồ bảo hộ, cậu như cười như không liếc Chung Kỳ một cái, tiến đến bên tai Chung Kỳ, nhẹ giọng nói, “Vừa vặn tôi đêm nay có chút say, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm.”

Vì vậy Tịch Đăng liền tùy ý kéo quần xuống, trực tiếp đi lên phòng ngủ trên lầu.

***

Chung Kỳ cúi đầu nhìn cái đầu đặt trên ngực mình, định đẩy đầu Tịch Đăng dịch đến bên gối, thế nhưng y mới hơi động, cái đầu kia cũng giật giật một cái.

Hồi lâu, Tịch Đăng một đôi mắt mê ly nhìn Chung Kỳ. Cậu chớp mắt rất chậm, một bộ hoàn toàn chưa tỉnh ngủ.

Chung Kỳ đưa tay xoa tóc Tịch Đăng, xúc cảm quả nhiên rất tốt, y nở nụ cười, “Chào buổi sáng, Tịch Đăng.”

Tịch Đăng nhắm hai mắt lại, ôm Chung Kỳ chặt hơn.

Chung Kỳ bật cười, “Tịch Đăng, tôi phải rời giường.”

“Ừm.” Âm thanh Tịch Đăng mang theo giọng mũi.

“Buông ra nào, qua bên cạnh ngủ.”

Tịch Đăng nhắm mắt lại mím môi, sau đó một cái vươn mình, liền lăn tới bên cạnh ôm chăn ngủ tiếp.

Chung Kỳ ngồi dậy, liếc mắt liền thấy Tịch Đăng bởi vì nghiêng người mà lộ ra cái lưng bóng loáng trắng nõn. Độ cong rất đẹp, dẫn tới Chung Kỳ không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

Chung Kỳ thu hồi mắt, vào buồng tắm tắm một trận, rửa mặt sau xuống lầu, y định tìm một chút điểm tâm, cùng với dọn dẹp phòng khách ngày hôm qua bày ra.

Y còn chưa xuống lầu, liền nghe đến âm thanh réo rắt.

“Ngài Chung, anh đã tỉnh?” Dưới lầu là Kha Tư Vọng, hắn cười với Chung Kỳ, “Em đã chuẩn bị bữa sáng, có muốn cùng ăn không? Còn có, em thấy đồ của Tịch tiền bối ở trong phòng khách, tiền bối hôm qua cũng ngủ ở đây sao?”

Chung Kỳ bị hỏi vấn đề này liền có chút lúng túng, “Cậu ấy tối qua uống hơi nhiều.”

May mắn là, lúc Kha Tư Vọng rời đi, Tịch Đăng vẫn chưa ra khỏi phòng.

Chung Kỳ định đi dọn phòng khách, phát hiện phòng khách đã được quét dọn sạch sẽ, mà quần tối hôm qua Tịch Đăng cởi ra cũng được xếp kỹ lại đặt trên sofa.

Chung Kỳ nhìn cái quần, liền cầm lên, để vào giỏ giặt đồ. Y gọi điện thoại cho trợ lý, kêu người mang tới một bộ quần áo, y cũng nhớ không sai biệt lắm kích cỡ của Tịch Đăng.

Chờ Chung Kỳ chuẩn bị xong, đuổi trợ lý đi, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng vang trầm thấp.

Chung Kỳ cả kinh, lập tức chạy lên lầu, vừa gọi, “Tịch Đăng, Tịch Đăng, làm sao vậy?”

Chờ Chung Kỳ vọt vào phòng ngủ, biểu tình lập tức có điểm dở khóc dở cười, bởi vì y phát hiện tiểu tổ tông này cư nhiên ôm chăn ngã xuống giường.

Chung Kỳ dựa vào cửa một chút, “Trí thông minh của em thấp như vậy sao?”

Tịch Đăng lấy tay sờ lên đầu, sau đó giãy giụa từ trong chăn bò ra ngoài.

Chung Kỳ lập tức nhìn thấy cảnh “xuân” trong phòng.

Hai cái chân dài thẳng tắp, lướt qua trước mắt Chung Kỳ.

Tịch Đăng cũng chú ý tới cái chân trần trụi của mình, cậu cúi đầu nhìn xuống dưới, sau đó ngẩng đầu, một đôi mắt vô tội nhìn Chung Kỳ, “Quần của tôi đâu?”

Chung Kỳ nói, “Em rửa mặt trước đi, rồi tắm rửa sạch sẽ, tôi đã kêu người chuẩn bị cho em một bộ quần áo rồi, tôi xuống lấy ngay.”

———

Tịch Đăng mặc quần áo xong, tìm được điện thoại cùng với bóp tiền liền đi ra ngoài.

Chung Kỳ không khỏi ngẩn người, “Em chưa ăn sáng đã đi rồi sao.”

Thần sắc Tịch Đăng thậm chí có chút lãnh mạc, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Chung Kỳ một cái, “Không cần.”

Tịch Đăng bước đi dứt khoát, để cho Chung Kỳ lần thứ ba thấy được bóng lưng của cậu.

Chung Kỳ vẫn chưa quên tối hôm qua người thanh niên này đã nằm trong lồng ngực y cười như thế nào, cũng chưa quên khi y cúi đầu liếm bụng thanh niên, người kia đã mẫn cảm vô cùng.

Chung Kỳ thở dài một hơi, đi đến phòng làm việc, đây là lý do tại sao y không thích nói chuyện yêu đương, cảm giác lo được lo mất giống như vô trọng lực, cũng không đúng, y với Tịch Đăng không thể xem là yêu đương, chỉ coi như là say rượu vẫn chưa kịp loạn tính thôi.

Chung Kỳ đột nhiên ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia tâm tình không rõ, sau đó y chậm rãi nở nụ cười. Có vài thứ phải nắm trong tay mới không sợ lo được lo mất.

Kha Tư Vọng thành công lấy được vai nam chính trong MV ca nhạc mới của nhóm Tịch Đăng, MV này nội dung là về tình yêu, cũng không quá khó khăn, chủ yếu là thể hiện tình cảm thời thanh xuân mà thôi.

Điều làm cho Tịch Đăng kinh ngạc chính là, Chung Kỳ cư nhiên xuất hiện ở chỗ quay phim, còn trở thành đạo diễn MV.

Bởi vì có Chung Kỳ, toàn bộ cảnh quay MV lập tức gia tăng độ khó, Chung Kỳ có tính cầu toàn cao, dựa theo lời Đường Bích Nam, Chung Kỳ không phải đang quay video, mà đang đem một tảng đá quay thành một đóa hoa.

Tịch Đăng ngồi ở ghế xe phía sau Kha Tư Vọng, ống kính cách cậu rất gần, khoảng cách gần đến mức trực tiếp lọt vào tròng mắt màu xanh lục.

Một đầu tóc vàng của Tịch Đăng dưới ánh mặt trời chiếu xuống càng ngày càng chói mắt, y đối diện với ống kính hát hai ba câu từ.

——

Chung Kỳ đứng cách đó không xa, thấy Kha Tư Vọng quay xong liền quay đầu nói với Tịch Đăng gì đó.

Mà Tịch Đăng cũng không đối xử giống như những người khác, nghiêng đầu nghe Kha Tư Vọng nói chuyện.

Thấy mới nhớ, Kha Tư Vọng lần đầu tiên xuất hiện, Tịch Đăng cũng có biểu hiện không giống mọi khi, lần thứ hai… Đáy mắt Chung Kỳ lướt qua một tia tối tăm.

Chung Kỳ đột nhiên lên tiếng, “Tịch Đăng, cậu tới đây.”

Tịch Đăng nghe được, đứng lên, trong mắt người khác, Tịch Đăng là một mặt không hề cảm xúc, thế nhưng Chung Kỳ lại cảm giác được mình chuẩn xác bắt được nghi hoặc trong mắt đối phương.

Y vẫy vẫy tay.

Tịch Đăng chậm rãi đi tới, mới vừa đi tới trước mặt Chung Kỳ, Chung Kỳ liền đưa tay ra sờ tóc Tịch Đăng một cái, ánh mắt nghiêm túc, “Tóc của cậu có chút loạn.”

Tịch Đăng khẽ nghiêng đầu nhìn, đương nhiên không nhìn thấy gì.

Chung Kỳ thu tay về, nở nụ cười với Tịch Đăng, “Tôi chỉnh lại rồi.”

Tịch Đăng nhìn Chung Kỳ một cái, thấp giọng nói tiếng, “Cảm ơn.”

Chung Kỳ nói, “Em cần gì phải khách khí như vậy.”

Tịch Đăng không để ý tới câu này, quay người đi, tự nhiên cũng không thấy ảnh mắt tối tăm không rõ của Chung Kỳ.

Thời gian nghỉ ngơi, Tịch Đăng đi thay quần áo.

Cậu vừa đi vào, đã bị người kéo tay lại, đè lên trên cửa.

Tịch Đăng nhìn người trước mặt, trong mắt hơi chút biến hóa.

Người kia ghé sát vào mặt cậu, “Tại sao không gọi tên của tôi, em không phải thích làm vậy nhất sao?” Y nhìn chằm chằm Tịch Đăng, không chịu bỏ qua bất cứ biểu hiện gì trên mặt đối phương, “Hay là nói, từ đầu tới đuôi tôi đều là tưởng bở bị em đùa giỡn xoay vòng vòng. Tôi đã từng thấy xuống giường trở mặt không quen biết, nhưng cũng chưa từng thấy tỉnh rượu trở mặt không quen biết.”

“Chung Kỳ.” Tịch Đăng gọi tên đối phương.

Chung Kỳ khẽ nâng cằm, chờ nửa ngày, phát hiện Tịch Đăng tựa hồ không định nói chuyện, ánh mắt lóe lên một tia tức giận, thân thủ bóp cằm Tịch Đăng, âm thanh trầm thấp, “Nói chuyện, nhóc con lừa đảo.”

Tịch Đăng hơi nhíu mày, tựa hồ không hiểu hành động của Chung Kỳ, cậu chần chờ hồi lâu, mới nói: “Anh bị sao vậy?”

Chung Kỳ như cười như không, “Tôi chỉ là có một chút khó chịu khi sự việc không nằm trong tầm kiểm soát của mình.”

Vai chính công có một tật xấu rất lớn —— tính khống chế cao.

Y hoàn toàn không thể tiếp nhận chuyện gì vượt qua khỏi tầm khống chế của mình, này cũng là lý do vì sao Chung Kỳ khi thấy Tịch Đăng từ chối chụp ảnh lại khắc ghi trong lòng như vậy, sau còn không muốn từ bỏ, mà y bây giờ cũng vậy, y đã sinh ra hứng thú với Tịch Đăng, nhưng cái người làm cho y hứng thú này lại ba lần bảy lượt thoát khỏi khống chế của y, hiện y đang rất tức giận.

Tịch Đăng nghiêng người qua, nhưng không tránh ra được, “Buông ra, tôi còn phải thay quần áo, mọi người đang chờ bên ngoài.”

Chung Kỳ nở nụ cười, sau đó khóa trái cửa, kéo Tịch Đăng vào chỗ thay đồ, “Đến đây nào, nhóc con lừa đảo, tôi giúp em thay đồ, thuận tiện gần gũi tiếp xúc hiểu rõ hơn một chút —— trái tim em.” Y cố ý ngắt lời, cho Tịch Đăng một ánh mắt có thể xem là khủng bố.

Hồi lâu, trong phòng liền truyền đến âm thanh tất tất tác tác cũng với tiếng nói.

“Không, cái này không cần cởi.”

“Phải cởi, không cởi sạch sẽ làm sao tôi giúp em thay quần áo được.”

Âm thanh Tịch Đăng có chút hổn hển, “Cái đó không được, là chỗ đó…”

Âm thanh bị nuốt lấy, sau đó truyền đến tiếng nước khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Rất lâu sau đó, mới nghe thấy âm thích mang chút tiếng cười của Chung Kỳ, “Nhóc con lừa đảo, em nhớ rõ cho tôi, chuyện tối hôm qua không thể coi như chưa từng xảy ra, sau này nếu em còn trở mặt không quen, vậy tôi chỉ có thể không quản thời gian địa điểm cho em một chút trừng phạt ngọt ngào, nhớ kỹ chưa?”

Lại một nụ hôn trên mặt.

Cùng với một tiếng đáp nhỏ xíu của Tịch Đăng.

Chung Kỳ giúp người trong ngực sửa sang quần áo xong, lau vệt nước nơi khóe mắt cậu, thương tiếc hôn lên tóc đối phương một cái, “Tôi từng kết giao một đối tượng, sau đó cô ấy chạy mất, tôi hy vọng em sẽ không như vậy. Ngoan, ra ngoài đi, đừng để người khác chờ lâu.”

Tịch Đăng rũ mắt chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị người kéo, “Nhóc con lừa đảo, đừng chỉ đi như vậy, sẽ làm cho tôi hiểu nhầm em lại trở mặt không nhận người nữa.”

Tịch Đăng quay đầu, đôi mắt yên lặng nhìn chằm chằm Chung Kỳ, khoảng chừng ba giây sau, cậu liền bước qua, thân thủ ôm cổ Chung Kỳ, cho đối phương một nụ hôn ngọt ngào.

Chung Kỳ mỉm cười tiếp nhận.

Tịch Đăng đi ra khỏi phòng liền tình cờ gặp một người.

Trên mặt Kha Tư Vọng mang theo do dự nhìn cậu, âm thanh khẩn trương, “Em thấy tiền bối rất lâu chưa xuất hiện, liền đi tìm tiền bối.” Hắn dừng lại, “Em nghĩ tiền bối nên trang điểm lại, đặc biệt là môi.”
Bình Luận (0)
Comment