Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 41

Thượng Đế nói, thần linh đều yêu thương chúng sinh.

———

Lúc Tạ Tuyết Chu tỉnh lại, liền đối mặt với một gương mặt xám xanh, cậu đưa tay ra che miệng mới miễn cưỡng đè ép tiếng la xuống, chu dù có tỉnh lại bao nhiêu lần, vẫn không cách nào quen được với cái thế giới thay đổi kinh thiên động địa này.

Phiêu dật nhe răng, sau đó nói to, “Lão đại, người tỉnh rồi.”

Tạ Tuyết Chu đương nhiên nghe không hiểu bọn chúng nói gì, đến khi nhìn thấy Tịch Đăng đi vào phòng, liền cũng đoán ra được đại khái.

Tịch Đăng đi tới bên giường Tạ Tuyết Chu, sau đó liền lấy ra một tờ giấy, đưa ra trước mặt Tạ Tuyết Chu.

Mặt trên vẫn là những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như học sinh tiểu học tập viết.

“Tỉnh rồi thì mau đi làm cơm, bản vương đói bụng.”

Tạ Tuyết Chu vốn là nghĩ không biết xác ướp tang thi sẽ làm gì với mình, dù sao ngày hôm qua chạy trốn còn bị bắt về, nào có biết chuyện đầu tiên tang thi này làm vậy mà lại bảo —— nô lệ, nhanh đi làm cơm, bản vương đói đến mức bụng đều réo.

Tạ Tuyết Chu từ trên giường bò lên, nhìn Tịch Đăng có chút do dự, cuối cùng vẫn nói: “Ngươi không ăn ta?”

Vừa nói xong, liền thấy tang thi trước mặt lườm một cái.

Bảo bối, thịt của ngươi cũng chẳng có gì ngon hơn so với món ăn ngươi nấu.

Tịch Đăng trực tiếp quay người đi.

Phiêu dật nhìn lão đại nhà mình đi rồi, duỗi ra móng vuốt vỗ vỗ vai Tạ Tuyết Chu, chỉ ra phía ngoài.

Tạ Tuyết Chu đầu tiên là sợ hết hồn, phát hiện đối phương cũng không định thương tổn mình, vội vàng gật đầu, “Ta rửa mặt xong liền đi làm cơm.”

Phiêu dật gật đầu, sau liền ra hiệu một cái.

Tạ Tuyết Chu nhìn thấy hai tay đối phương vòng thành một vòng tròn, liền suy đoán nói: “Làm nhiều một chút?”

Phiêu dật vui sướng, vỗ vai Tạ Tuyết Chu một cái, liền đi ra ngoài.

Tạ Tuyết Chu nhìn thấy động tác đối phương dường như không chậm chạp chút nào, biểu tình trong nháy mắt cứng lại.

Hành động của đám tang thi này hoàn toàn không hề chậm chạp, trí lực rất cao, còn biết giao lưu với nhau, thích kết bè kết lũ, hơn nữa có thể khống chế dục vọng cắn người.

Tạ Tuyết Chu trong mắt tràn đầy u buồn, lẽ nào lần này nhân loại nhất định sẽ phải bị hủy diệt sao?

Nếu như đám tang thi biết suy nghĩ của Tạ Tuyết Chu, đại khái sẽ nói: “A, vai chính thụ thực dễ thương, khi bọn ta gặp được nhân loại sẽ lập tức giả vờ ngu xuẩn, yên chí yên chí.”

Bất quá không bao gồm đám tiểu đệ Tịch Đăng lãnh đạo.

Tạ Tuyết Chu sau khi đơn giản rửa mặt, vừa đi ra khỏi phòng, liền thấy dưới lầu có một đám tang thi đang ngồi dưới đất.

Thật không tiện, bọn nó đang tụ họp đánh bạc.

Tịch Đăng ngược lại không tham gia, nó lúc này đang trốn trong phòng đổi băng vải.

Thật không tiện, nó là một tang thi vương yêu sạch sẽ.

Tạ Tuyết Chu vừa mới xuống lầu, liền đối mặt với vô số con mắt.

Nhóm tang thi đã sớm tiếp nhận mệnh lệnh lão đại nhà mình, quan sát cẩn thận nhân loại bị bắt tới này.

Kính vàng thậm chí còn cười với Tạ Tuyết Chu.

Tạ Tuyết Chu dừng lại, cứng ngắc nghiêm túc đi xuống bếp.

Lúc cậu đang lấy thức ăn trong tủ lạnh ra, đột nhiên nghĩ đến xác ướp tang thi tựa hồ thích ăn thịt.

Tầm mắt cậu liền đặt trên khoai tây, như vậy hôm nay làm bánh khoai tây đi.

———

Tịch Đăng vừa từ trong phòng đi ra, liền ngửi được hương vị từ nhà bếp truyền tới, còn chưa kịp lại gần, đã thấy đám tiểu đệ nhà nó đã sớm vây chặt kín không thừa một kẽ hở.

Tịch Đăng đi tới, giơ chân đạp, rõ rành rành tách ra một con đường.

Mấy tiểu đệ bị đạp vội vã tránh ra, còn nịnh nọt nói: “Lão đại ngày hôm nay thật quá đẹp trai.” “Lão đại quả thực ngọc thụ lâm phong, soái muốn chết.”

Vốn là Tạ Tuyết Chu bị nhiều tang thi vây xem như vậy, trong lòng rất hồi hộp, thế nhưng phát hiện sau khi Tịch Đăng đến, trái tim bỗng nhiên lại an ổn lại.

Tạ Tuyết Chu rất nhanh liền bày ra đồ ăn, Tịch Đăng đương nhiên là người đầu tiên ngồi vào, nó nhìn bánh khoai tây trong mâm, trầm mặc, sau đó dùng đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Chu.

Tạ Tuyết Chu lúng túng nở nụ cười, “Trong tủ lạnh không có thịt.”

Tịch Đăng đi tới tủ lạnh bên cạnh, đem tầng dưới mở ra, hoắc, thật nhiều thịt.

Tạ Tuyết Chu cười gượng, “A, thì ra bên dưới còn nhiều thịt như vậy, ta vậy mà lại không thấy.”

Tịch Đăng lấy đĩa khoai tây đi, trước khi đi còn liếc nhìn Tạ Tuyết Chu một cái, Tạ Tuyết Chu cảm giác mình lĩnh ngộ được —— tiếp theo không nấu thịt liền ăn ngươi.

Tịch Đăng ăn lửng bụng, liền chia bánh khoai tây cho đám tiểu đệ, tuy rằng Tạ Tuyết Chu nấu rất mỹ vị, thế nhưng nó vẫn thích ăn thịt, thịt kho tàu, thịt xào, thịt nướng… Tịch Đăng lè lưỡi liếm liếm môi.

Tạ Tuyết Chu nấu cho mình một bát mì, mới đi ra, liền phát hiện phòng khách chỉ còn một mình Tịch Đăng.

Tịch Đăng lười viết chữ cho Tạ Tuyết Chu, nên cũng không muốn nói cho cậu biết, đám tang thi kia lại một lần nữa vì đĩa thức ăn thừa mà vận động mãnh liệt.

Tạ Tuyết Chu tìm chỗ cách xa Tịch Đăng nhất trên sofa ngồi xuống, ở cùng tang thi trong cùng một phòng cậu vẫn còn rất bối rối, nhưng là cậu không nghĩ tới cậu mới vừa ngồi xuống, tang thi kia liền dán lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào cái tô.

Tạ Tuyết Chu đang gắp mì liền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Tịch Đăng, khẩn trương nói, “Ngươi muốn ăn?”

Tịch Đăng gật đầu một cái.

Tạ Tuyết Chu nhìn tô của mình một chút, trực tiếp quyết định đưa cho Tịch Đăng, mình đi nấu tô khác là được. Thế nhưng Tịch Đăng ngăn lại, tựa hồ không định nhận lấy.

Tạ Tuyết Chu nhìn nó, lại nhìn cái tô, chần chờ nói: “Ngươi chỉ là muốn nếm thử mùi vị sao?”

Tịch Đăng lại gật đầu.

Tạ Tuyết Chu đem đũa đưa cho Tịch Đăng, “Vậy ngươi ăn trước.”

Đồ tang thi ăn rồi, cậu chắc chắn sẽ không ăn nữa, cậu không thể xác định được nước bọt đối phương có độc hay không.

Tịch Đăng gắp lên một đũa, mì vẫn đang bốc hơi nóng, dẫn tới Tạ Tuyết Chu không nhịn được nhắc nhở: “Hình như khá nóng, trước thổi một chút đi.”

Tịch Đăng nghe được, nhưng chỉ nghiêng đầu, không nhúc nhích.

Tạ Tuyết Chu nói: “Ngươi không làm được?”

Tịch Đăng không nhúc nhích.

Tạ Tuyết Chu đành phải hơi cuối đầu xuống thổi, “Để ta giúp ngươi, sau thì ngươi tự mình thổi.”

Tạ Tuyết Chu thổi đến mấy lần, mới ngẩng đầu lên nói với Tịch Đăng: “Cũng khá được rồi, ngươi thử xem.”

Tịch Đăng nhét mì vào trong miệng, một lúc lâu, liền trả đũa lại cho Tạ Tuyết Chu, ăn không ngon, không ăn.

Tạ Tuyết Chu bưng cái tô muốn đi vào bếp, lại bị Tịch Đăng nắm lấy, nó chỉ chỉ sofa.

Biểu tình Tạ Tuyết Chu cứng lại, “Ngươi muốn ta ăn ở đây.”

Tịch Đăng gật đầu, thấy Tạ Tuyết Chu bất động, thẳng thắn kéo người ngồi xuống.

Tạ Tuyết Chu hạ mắt, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu ăn dưới ánh mắt Tịch Đăng, đây là lần đầu tiên cậu ăn đồ ăn thừa của tang thi, trải nghiệm này thật cmn tuyệt.

Tạ Tuyết Chu ăn xong, đám kia tang thi cũng đã quay về.

Tịch Đăng lấy giấy, lại bắt đầu viết, viết xong liền trực tiếp ném tới Tạ Tuyết Chu, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi ngủ trưa.

Tạ Tuyết Chu cầm tờ giấy lên nhìn, ngẩn ra.

“Hạ độc vô dụng, thay phương pháp khác.”

Tạ Tuyết Chu vò giấy thành một cục, mím chặt môi.

———

Tạ Tuyết Chu bị ép ở cùng đám tang thi trong biệt thự một tuần, đợi đến khi trong tủ lạnh hết đồ ăn, nhóm tang thi rốt cuộc chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Khoảng thời gian này, Tạ Tuyết Chu lúc ngủ, bên cạnh đều có một tang thi canh gác, căn bản không có cơ hội chạy trốn.

Tạ Tuyết Chu vẫn không hề bỏ đi tâm tư chạy trốn.

Cậu từ đầu đến cuối đều cảm thấy, không phải đồng loại, một ngày cũng sẽ bị giết.

Tịch Đăng muốn tới một nơi có thức ăn, nhưng mà nơi như vậy cũng không dễ tìm, căn biệt thự này cũng là nó gặp may mắn, vào lúc này, con người thiếu nhất chính là đồ ăn, một khi tìm được bọn họ đều sẽ chiếm lấy, Tịch Đăng ghét nhất chính là không gian dị năng giả, năng lực này thật sự khiến người ta không muốn không được mà.

Trên thực tế tang thi là không cần ăn uống, nhưng Tạ Tuyết Chu lại cần, Tịch Đăng liền lấy hai hộp bánh quy còn sót lại trong biệt thự cho Tạ Tuyết Chu, còn ra lệnh bắt buộc đám tang thi không được cướp lấy.

Tạ Tuyết Chu lúc nhận được bánh quy, ánh mắt có chút thay đổi, nhưng vẫn cười cười với Tịch Đăng, không nói gì, một tuần ở cùng đám tang thi này, cậu cũng phát hiện Tịch Đăng có một vấn đề, nó chưa từng nói điều gì, cũng không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào, còn thanh âm những tang thi khác cậu đều đã từng nghe qua.

Nó giao lưu với mình bằng cách viết giấy, giao lưu với đám tang thi bằng vũ lực.

Ngày thứ hai sau khi Tạ Tuyết Chu ăn hết bánh quy, bọn họ gặp nhân loại.

Tịch Đăng trước tiên giấu Tạ Tuyết Chu ra sau mình, sau đó ra dấu với Kính vàng và Phiêu dật, đám người kia đang lái xe, trong cốp xe nhất định có đồ ăn.

Tịch Đăng quyết định cướp đồ ăn, bọn họ đã đi mấy ngày, vẫn không tìm được đồ ăn, Tạ Tuyết Chu đã đói bụng một ngày.

Kính vàng cùng Phiêu dật lập tức phát ra tiếng gào, nhóm tang thi liền bắt đầu công kích.

Người trên xe tự nhiên cũng nhìn thấy chúng nó, lấy súng bắn.

Bất quá bọn hắn gặp phải là một đám tang thi không muốn giả ngu, đánh nửa ngày, không một tang thi nào bể đầu. Tịch Đăng ném Tạ Tuyết Chu cho Kính vàng, rồi trực tiếp nhảy vài bước tới mui xe, hành động này làm mấy người trong xe thất kinh đến mức hét lên.

Tịch Đăng trực tiếp bò lên phía trước, một đấm phá vỡ cửa kính, sau đó một cước đá bay cây súng gần nhất, trực tiếp lôi người từ bên trong ra.

Tạ Tuyết Chu trợn to mắt, đẩy Kính vàng ra, hô to với Tịch Đăng: “Đừng giết hắn.”

Tịch Đăng lúc này đã giơ nắm đấm lên, chỉ cần hạ xuống, người kia sẽ chết chắc, nhưng khi nó nghe thấy Tạ Tuyết Chu, động tác liền dừng lại, người nọ lập tức phản ứng lại, đạp một cước, đá văng Tịch Đăng.

Tịch Đăng quay đầu đi, né tránh nắm đấm hạ xuống, sau đó một tay ném người ra.

Động tác nó rất nhanh, bắt đầu lôi người thứ hai từ trong xe ra, mà đám tiểu đệ của nó lúc này cũng vây quanh xe.

Kính vàng bắt được Tạ Tuyết Chu, nó có chút sinh khí, “Ai cho phép ngươi ra lệnh cho lão đại nhà ta?”

Tạ Tuyết Chu không hiểu được ngôn ngữ của tang thi, căn bản không biết Kính vàng đang nói gì, Kính vàng sau khi nói xong cũng tự ý thức được, tức giận trừng Tạ Tuyết Chu một cái.

Bên kia Tịch Đăng sai tiểu đệ của mình trói những người kia lại, rồi mở cốp xe ra, bên trong quả nhiên có đồ ăn, Tịch Đăng nhìn xuống, trước tiên từ bên trong lấy ra một bình nước cùng một cái bánh mì, ném cho Phiêu dật, Phiêu dật nhận lấy, đi tới trước mặt Tạ Tuyết Chu, kín đáo đưa cho cậu.

Phiêu dật kín đáo đưa cho cậu xong, còn trấn an nở nụ cười với Tạ Tuyết Chu, sau đó vỗ vai Kính vàng.

“Kính vàng, ngươi cần gì phải dọa nhân loại kia a? Ngươi không tin vào thân thủ lão đại.”

Kính vàng hừ một tiếng.

Tịch Đăng đi tới trước mặt đám nhân loại kia, có chút do dự.

Những người kia hoàn toàn bị đám tang thi này làm cho kinh sợ, đây là tang thi mới tiến hóa sao? Lại có hành động nhanh nhẹn năng lực mạnh mẽ như vậy, bọn họ cũng chú ý tới một nhân loại trong đám tang thi.

Trong đám người này có một người phụ nữ trước mở miệng nói, nàng tin tang thi trước mắt này nhất định có trí khôn, “Xin chào, chỉ cần ngươi không giết ta, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.” Cuối cùng, còn hơi chớp mắt với Tịch Đăng.

Một người mở miệng, tự nhiên có người thứ hai, lần này mở miệng là một thanh niên, khuôn mặt hơi mang vẻ âm nhu, thậm chí đưa ra cà nhẹ chân Tịch Đăng, “Ta cũng có thể.”

Đám tang thi tiểu đệ bên cạnh đều che kín mắt.

Đúng như dự đoán liền nghe được người thanh niên rên một tiếng.

Tịch Đăng đạp một cước lên ngực đối phương, bất quá người thanh niên kia đúng là vưu vật, lại còn nhịn đau ôm lấy Tịch Đăng, “Ngươi… Là tang thi vương đúng không, ngươi nhất định nghe hiểu lời ta nói, chỉ cần ngươi buông tha ta, ta có thể nói cho ngươi căn cứ của nhân loại.”

Tịch Đăng cau mày mạnh mẽ thu chân lại.

Tạ Tuyết Chu đi tới, biểu tình sốt sắng nhìn Tịch Đăng, “Các ngươi đã cướp được đồ ăn rồi, liền thả bọn họ đi đi.”

Tịch Đăng liếc mắt.

Mà những người kia mắt đã sáng rực lên, tang thi này quả nhiên nghe hiểu được ngôn ngữ của nhân loại, bọn họ không thể chờ được nói với Tạ Tuyết Chu: “Ngươi mau cầu nó buông tha chúng ta.”

Tạ Tuyết Chu nghe vậy, cư nhiên duỗi tay nắm lấy tay Tịch Đăng, “Van ngươi, ngươi buông tha bọn họ đi, ta sẽ nấu cho ngươi nhiều đồ ăn ngon.”

Tịch Đăng lúc này lại bắt đầu thất thần, a, ăn ngon, như vậy tiếp theo sẽ có thịt ăn?
Bình Luận (0)
Comment