Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 43

Thượng Đế nói, kỳ thực ngươi đời trước là một tiểu công.

———

Tịch Đăng ngồi trên giường, duỗi tay ra cho Kính vàng xem.

Kính vàng nhìn thấy vết thương, trong mắt liền bốc hỏa, nhưng là nó hiện tại lại không thể bắt nhân loại kia tới đánh một trận, nếu đánh chết, lão đại nhất định sẽ cùng nó liều mạng. Cho nên nó chỉ có thể đè xuống khó chịu trong lòng, trước tiên giúp Tịch Đăng mở băng vải ra.

Nhưng hành động này của nó bị Tịch Đăng đạp cho một cước.

Kính vàng không hiểu nhìn sang.

Tịch Đăng rút tay mình về, Kính vàng lập tức tỉnh ngộ, vội vã kéo lấy, “Lão đại, không mở không mở.”

Tịch Đăng lúc này mới đưa tay bọc kín đáo cho Kính vàng.

Bọn nó từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy dung nhan Tịch Đăng bên dưới lớp băng vải, đương nhiên, chúng nó cũng cảm thấy cái ‘túi da’ này cũng chẳng có gì quan trọng.

Kính vàng đột nhiên rút mạnh đao ra, Tịch Đăng hơi mở to mắt, cái tay còn lại lập tức nắm chặt chăn dưới thân. Kính vàng lén lút liếc Tịch Đăng một cái, lão đại sợ đau, kỳ thực chúng nó đều biết, bất quá lão đại muốn giả vờ, chúng nó liền phối hợp, làm như không biết gì hết.

Chờ Tịch Đăng bình thường lại, nó liền đuổi Kính vàng ra ngoài, xuống giường khóa trái cửa.

Tịch Đăng tự mình mở lớp băng trên tay, lộ ra một đôi tay trắng nõn thon dài, da thịt còn vô cùng trắng loáng, hoàn toàn không có cảm giác xanh trắng như tang thi. Áo trên cánh tay cũng bị đâm thành một lỗ, Tịch Đăng nhíu mày, nó trực tiếp xé lỗ hổng ra thêm một chút, vết thương dữ tợn liền lộ ra.

Không chảy máu, nhưng nhìn rất đáng sợ.

Tịch Đăng cúi đầu lè lưỡi liếm, nướt bọt của nó có thể trị liệu vết thương.

Sau đó vết thương kia liền lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được liền lại, Tịch Đăng đau đến mức đôi mắt ngập nước, tại sao cảm giác đau của nó lại cao như vậy?

Chờ vết thương Tịch Đăng hoàn toàn trở lại bình thường, nó mới cột chắc băng lại, quyết định ngày mai kêu tiểu đệ của mình đi cửa hàng đoạt đồ về, tỷ như quần áo.

———

Tạ Tuyết Chu đứng ngoài cửa, trong lòng rất bất an, nhìn thấy Kính vàng đi ra, vốn định hỏi thăm một chút, thế nhưng Kính vàng hoàn toàn không để ý tới cậu, trực tiếp vòng qua đi.

Phiêu dật đứng cách đó không xa thấy cảnh này, khóe môi hơi nhếch lên, chờ Kính vàng đi tới, hai con tang thi trao đổi ánh mắt.

Phiêu dật nói: “Có muốn đánh cược không?”

Kính vàng nói: “Đánh cược cái gì?”

Phiêu dật ánh mắt sâu xa, “Đánh cược xem bao lâu lão đại sẽ ném nhân loại kia đi.”

Kính vàng nhìn nó, khẽ hừ nhẹ, “Không cần nghĩ, trừ phi nhân loại này một lần nữa biến mất, hơn nữa lão đại lại không có cách nào tìm về.”

Kính vàng vừa dứt lời, ánh mắt cả hai đều có chút biến hóa.

Chờ Tịch Đăng đi ra, Tạ Tuyết Chu lập tức tiến lên nghênh tiếp, “Ngươi không sao chứ?”

Tịch Đăng liếc một cái, lè lưỡi ra, Tạ Tuyết Chu bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đúng nha, nước bọt của ngươi có thể trị thương.” Nói xong, gò má hơi hồng lên, cậu đột nhiên nhớ tới lần trước nó liếm vết thương cho mình.

Tịch Đăng chỉ chỉ về phía nhà bếp, Tạ Tuyết Chu ngay lập tức liền nói: “Đói bụng? Vậy để ta đi nấu cho ngươi, muốn ăn cái gì?” Chờ đến khi đối diện với đôi mắt Tịch Đăng, Tạ Tuyết Chu đột nhiên cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, nó thích ăn thịt như vậy, khẳng định vẫn là muốn ăn thịt.

Vì vậy Tịch Đăng mỹ mãn ăn một bữa ăn khuya sau, liền về phòng ngủ.

Tạ Tuyết Chu trải qua một buổi tối dằn vặt, cũng mệt mỏi vô cùng, cậu nằm trên giường, lại ngủ không được.

Hình ảnh từ lúc tận thế tới nay đều lần lượt xuất hiện trong đầu, nhìn thấy mặt trăng bên ngoài vừa lớn vừa tròn, trong lòng mê man, đột nhiên trước mắt hiện ra đôi mắt của xác ướp tang thi vương, không cách nào hình dung được tâm tình cậu ngay lúc đối mặt với tử vong, nếu như không có nó, cậu đã sớm chết rồi. Không phải không phát hiện thái độ những tang thi kia với mình đã biến hóa, nhưng cũng là vì bản thân mình đã phạm phải sai lầm.

Tạ Tuyết Chu phun ra một hơi, trong lòng yên lặng quyết định.

Buổi sáng Tịch Đăng mới vừa ngồi xuống sofa, một bàn ăn liền xuất hiện trước mặt nó.

Con mắt của nó đột nhiên mở to, thơm quá.

Tạ Tuyết Chu ngồi xuống bên cạnh Tịch Đăng, “Đây là cánh gà ta mới làm, ngươi thử xem đi.” Nói xong đem đôi đũa trong tay đưa cho Tịch Đăng.

Tịch Đăng lập tức cười cong mắt, vốn dĩ đều là nó thúc Tạ Tuyết Chu đi làm món ăn, hiện tại vừa mở mắt thì có ăn, quả thực không thể vui vẻ hơn.

Nhóm tang thi quả thực sợ ngây người!

“Ngọa tào, nhân loại kia thật không biết xấu hổ, có thể dụ dỗ lão đại như vậy sao?”

“Thực sự kẻ không biết xấu hổ nhất thiên hạ, ta hiện tại đã không thể nhìn thẳng lão đại, các ngươi nhìn, lão đại lần đầu tiên cười thành như vậy.”

“Ta đột nhiên cảm thấy vị trí chính cung của mình khó có thể giữ được, mi, nhanh chóng đi ăn cái tên nhân loại kia đi, không thể để hắn mê hoặc chủ thượng.”

….

Bàn luận làm cách nào để lấy lòng một tên tham ăn.

Tạ Tuyết Chu chính là vô cùng lão luyện, mấy ngày đã dụ được Tịch Đăng hận không thể dính vào trên người mình, Tạ Tuyết Chu trải qua khoảng thời gian này ở chung, cũng có thể đại khái hiểu được ý tứ trong mắt Tịch Đăng, cậu còn hỏi tên Tịch Đăng.

“Tuy rằng ngươi có thể quên đi trí nhớ lúc còn sống, thế nhưng vẫn nên có tên tuổi, nếu như không có, ta cũng có thể…”

Tạ Tuyết Chu còn chưa dứt lời, Tịch Đăng liền viết tên mình ra.

Tạ Tuyết Chu nhìn tên trên giấy, nhẹ giọng nói ra, “Tịch —— Đăng.” Cuối cùng, cậu nở nụ cười, làm vai chính thụ, dung mạo tự nhiên không tệ, “Tên rất hay, từ nay về sau ta gọi tên ngươi được không?”

Tịch Đăng hiện tại đang bị vây trong giai đoạn cảm thấy Tạ Tuyết Chu là người tốt nhất trên thế giới này, đương nhiên, nó cũng nhận thức được Tạ Tuyết Chu là nhân loại, nghe cậu nói, nó sảng khoái gật đầu.

Tạ Tuyết Chu trong mắt đều là ý cười, hỏi Tịch Đăng, “Ngày hôm nay muốn ăn gì?”

Mắt Tịch Đăng sáng lên, trực tiếp kéo Tạ Tuyết Chu đi nhà bếp.

Đám tang thi trong phòng khách đều rất ai oán.

Lão đại đã liên tục mấy ngày không chỉnh bọn nó, ngay cả đạp cũng không thèm.

Mà răng nanh ở một nơi nào đó cũng buồn bực, bình thường đều có thể bắt gặp được Tịch Đăng đem đám tiểu đệ thần kinh nhà mình chạy loạn, hiện tại ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.

A phi, mình mới không phải bị tra tấn cuồng. Răng nanh đột nhiên lắc đầu, hoảng hốt đem tang thi không biết xấu hổ nào đó chen trong đầu mình ném ra ngoài.

Đồ ăn lại hết lần nữa, Tịch Đăng liền mang tiểu đệ của mình bước lên hành trình đi tìm đồ ăn.

Thế nhưng lần này lại gặp phải một đội ngũ không giống như thường.

Chúng nó gặp được vai chính công.

Vinh Vũ là vai chính công, trước tiên không đề cập tới khí tràng cùng với khuôn mặt điển trai, không chỉ bắn súng giỏi, mà còn có dị năng tốc độ, tốc độ của hắn trong một giây có thể tiếp cận tang thi cách xa mười mét, đồng thời giết luôn tang thi kia, rõ ràng là một bắp đùi vô cùng to khỏe trong thời mạt thế.

Tịch Đăng vốn chuẩn bị vọt thẳng ra ngoài, đột nhiên thấy rõ người ngồi trên ghế trước bên cạnh lái xe là vai chính công, bước chân lập tức dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Chu đang được Kính vàng và Phiêu dật bảo vệ, đáy mắt lần thứ nhất xuất hiện giãy dụa.

Nơi có vai chính công, khẳng định sẽ có thức ăn, nhưng là, để vai chính công thụ gặp mặt, đầu bếp của mình có thể hay không sẽ bị cướp đi?

Kính vàng nói: “Lão đại, làm sao vậy?”

Phiêu dật cũng liếc nhìn phía bên kia, “Lão đại, nếu không mau cướp chiếc xe kia sẽ đi mất.”

Đội ngũ này có bốn chiếc xe, mà những người trên xe lúc bọn nó tới, vừa mới đoạt sạch một siêu thị nhỏ trong trạm xăng.

Tịch Đăng gật đầu, mặc kệ, cướp! Nó cũng không sợ, nếu vai chính thụ bị vai chính công đoạt đi, thì đoạt lại là được rồi.

Tịch Đăng trước tiên xông ra ngoài, đi sau nó là đám tiểu đệ.

Một đội ngũ tang thi cứ như vậy chậm rãi mà đi tới.

Kính vàng và phiêu dật trao đổi một ánh mắt, Tạ Tuyết Chu được chúng nó che chở ở giữa thế nhưng lại không phát hiện.

Vinh Vũ là người đầu tiên phát hiện có tang thi, nửa người đặt ở cửa xe, lấy súng ra bắt đầu bắn.

Ngay từ đầu tầm mắt hắn đã đặt lên trên Tịch Đăng, một cái tang thi kỳ quái, nhưng thân thể Tịch Đăng linh hoạt không hề giống một tang thi, eo nhẹ nhàng cong về bên cạnh một cái, liền né được đạn Vinh Vũ bắn tới, đợi nó né xong, liền đối diện với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Vinh Vũ.

Tịch Đăng khiêu khích nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng.

Vĩnh Vũ nhíu mắt, phát hiện không bình thường.

Tang thi này thoạt nhìn rất không bình thường.

Hắn trước giờ chưa từng thấy tang thi di chuyển nhanh như vậy.

Vinh Vũ nhìn tang thi rõ ràng đang gây hấn với mình, trực tiếp xuống xe, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tịch Đăng.

Tịch Đăng như đoán được động tác của hắn, căn bản không hề hoang mang, quay người lại né một đao gần như chém vào cổ họng, đạp lại một cước, Tịch Đăng lần này là dùng toàn bộ sức lực, trực tiếp đạp Vinh Vũ bay ra ngoài.

Vinh Vũ đột nhiên phun một ngụm máu, hắn căn bản không có thời gian lau máu bên môi, vội vã lăn về một bên, tránh được một cước của tang thi.

Có vài người bước xuống xe, không ngừng cầm súng bắn.

Tạ Tuyết Chu tự nhiên cũng phát hiện Vinh Vũ, cậu muốn gọi, thế nhưng trên mặt lại xuất hiện do dự.

Làm sao bây giờ? Vinh Vũ là người duy nhất trong mạt thế đối tốt với mình, nhưng nếu cứ như vậy nhìn hắn chết, lại…

Vinh Vũ né khỏi công kích của tang thi, từ dưới đất bò dậy, động tác nhanh chóng bắn nát đầu một tang thi.

Đánh không lại Tịch Đăng, thế nhưng không có nghĩa hắn đánh không lại những tang thi khác.

Tịch Đăng tự nhiên cũng nhìn thấy, trong nháy mắt lóe lên sát ý, nó vài bước đã đến bên người Vinh Vũ, răng nanh đều lộ ra, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Vinh Vũ mới vừa chỉ súng về phía Tịch Đăng, liền bị Tịch Đăng bắt được trực tiếp vặn gãy tay.

Vinh Vũ phát ra một tiếng rên, một lần nữa bị Tịch Đăng đạp trên đất.

Tịch Đăng ngồi xổm xuống, tay đặt lên cổ Vinh Vũ, tay của nó đang dùng lực.

Tạ Tuyết Chu đột nhiên hô một tiếng ——

“Đừng.”

Thân thể Tịch Đăng run lên.

Nó bị đạn bắn trúng.

Mà nó cũng giống bị hoảng sợ, thấy rõ mặt Vinh Vũ đã đỏ lên, vội vã thu tay lại.

Nha, đau quá.

Tịch Đăng muốn sờ nơi bị bắn trúng, lại lập tức bị Phiêu dật ngăn lại.

Một viên đạn rơi xuống đất.

Phiêu dật ôm lão đại của mình, “Lão đại, có đau hay không a?” Ánh mắt nó chuyển tới cái người vừa nổ súng, trong mắt sát ý ngập trời.

Người kia bị dọa lui về sau một bước, lập tức bị tang thi bên cạnh bóp cổ.

Tang thi kia gào một tiếng, trực tiếp vặn gảy cổ người kia.

Vinh Vũ từ dưới đất bò dậy, tay không bình thường gấp khúc, hắn thấy được Tạ Tuyết Chu.

“Tạ Tuyết Chu?” Đôi mắt sóng nước lưu chuyển phát ra tâm tình không rõ.

Tạ Tuyết Chu mím môi, không nói lời nào.

Vai chính công thụ cứ như vậy ở trong chiến trường đang chém giết lẫn nhau yên lặng mà nhìn chăm chú vào đối phương.
Bình Luận (0)
Comment