Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 9

Tịch Đăng ngất ngất ngây ngây bị An Cảnh Ngọc ôm lên xe ngựa.

Tịch Đăng ngồi trên xe ngựa, có chút không yên, nếu không phải nhích tới nhích lui, thì là nhỏ giọng thầm thì.

An Cảnh Ngọc ôm chặt người trước mặt, cúi đầu muốn nghe rõ đối phương nói gì.

Tịch Đăng quay đầu đi, miệng liền bẹp một miếng lên trên mặt An Cảnh Ngọc, ánh mắt mê ly. Tịch Đăng đùa giỡn An Cảnh Ngọc, còn lộ ra biểu tình cười gian, thầm thì: “Thật là mềm.” Môi lại tiếp tục di chuyển trên gò mà An Cảnh Ngọc.

An Cảnh Ngọc bị sỗ sàng có chút dở khóc dở cười, duỗi ra hai ngón tay, đẩy mặt Tịch Đăng ra, thấp giọng nói một câu: “Tiểu lưu manh.”

Tịch Đăng ân một tiếng, sau đó vừa cười ngã vào lồng ngực An Cảnh Ngọc, thò đầu vào cổ An Cảnh Ngọc ngửi tới ngửi lui, cọ tới cọ lui, sau đó cảm thấy ấm áp mà dựa vào.

Lúc Tịch Đăng tỉnh lại đã là nửa đêm, đang nằm trên giường của mình. Tịch Đăng cảm thấy đầu óc choáng váng, cuống họng đau xót.

Tịch Đăng giãy giụa ngồi dậy, định rót nước uống.

“Ngươi đã tỉnh?”

Một thanh âm đột nhiên vang lên, Tịch Đăng lập tức cứng người, đồng thời còn nắm chặt chăn lui vào bên trong.

Âm thanh rất gần, chủ nhân của thanh âm lập tức tóm lấy tay Tịch Đăng: “Đừng sợ, ta không phải quỷ.”

Tịch Đăng ngẩn ra, nghe được chủ nhân thanh âm là ai, bình tĩnh nhìn lại, phát hiện Liên Đồng đang ngồi bên giường.

Trăng đêm nay đặc biết sáng ngời, làm cho trong phòng cũng không quá tối, Tịch Đăng mơ hồ có thể thấy rõ gương mặt Liên Đồng.

“Liên Đồng ca ca, ngươi vì sao lại ở đây?” Âm thanh Tịch Đăng có chút khàn khàn.

Liên Đồng không trả lời, mà đứng dậy đi ra, lúc quay lại, trên tay cầm một chén nước đưa cho Tịch Đăng.

Tịch Đăng nói cảm ơn sau đón lấy hớp một ngụm, lập tức ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Liên Đồng, nước là ấm.

Liên Đồng ngồi xuống giường, thanh âm có chút mờ ảo: “Tịch Đăng, ngươi thích An Cảnh Ngọc sao?”

Tịch Đăng rất nhanh lắc đầu: “Ta chỉ thích Liên Đồng ca ca.” Nói đến phần sau thanh âm dần thấp xuống, không biết là vì ngại hay vì nguyên nhân khác mà cúi đầu.

Liên Đồng nhìn Tịch Đăng: “Ta tuy là hoa khôi, nhưng mà những năm gần đây cũng chưa từng động tâm với ai, cũng chưa từng bất kỳ ai có quan hệ xác thịt.”

Ngón tay Tịch Đăng đang bưng chén nước nhúc nhích một chút, lúc trước An Cảnh Ngọc nói đã quan hệ với Liên Đồng, chuyện này…

Liên Đồng nói tiếp: “Khoảng thời gian này ta cũng nghĩ rất nhiều, sau đó ta rốt cục hiểu rõ, đã sống thì không nên có tiếc nuối.” Hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia quả thật sáng lạc như gió xuân, nếu ai nhìn thấy nụ cười này chắc chắn đều có thể vì người nam nhân này mà chết: “Tịch Đăng, cùng đi với ta đi.”

Tịch Đăng ngẩng đầu lên, khẽ nhếch miệng, kinh ngạc mười phần. Chờ Liên Đồng dứt lời, rất lâu sau đó, Tịch Đăng mới lắp bắp nói: “Ta… Ngươi… Không phải…”

Liên Đồng hơi nhíu mày, ánh mắt như ai oán: “Ngươi không muốn?”

Tịch Đăng căng thẳng liền giơ tay vuốt mi tâm đối phương: “Không phải… Ta… Ta quá bất ngờ, nhưng là rất vui.” Nói đến phần sau, Tịch Đăng mới tìm lại được thanh âm của mình, bất quá nhận ra hành động vừa rồi của mình, lập tức đỏ mặt, vội vã rút tay về.

Liên Đồng nắm lại, không cho Tịch Đăng rút tay: “Đã như vậy, chúng ta hôm nay liền coi như chính thức ở chung một chỗ. Tịch Đăng, ngươi chờ ta một thời gian, chúng ta cùng nhau sống như người bình thường, sau đó mua một cái nhà, chỉ có hai chúng ta ở.”

Tịch Đăng rất lâu sau đó mới nói, tiếng nói rất thấp: “Ta có phải đang mơ không, vì sao lại có một giấc mơ đẹp như vậy?” Giọng nói rộ la một tia ngọt ngào: “Cho dù ngày mai có chết, cũng cam tâm tình nguyện.”

Nói xong, nước mắt liền từ lăn xuống, từng viên lớn rơi vào trên chăn.

“Đứa ngốc.” Liên Đồng đưa tay ra lau đi nước mắt Tịch Đăng: “Là thật, không phải mơ.”

Tịch Đăng nở nụ cười.

Sau đó hai người cùng nằm trên giường, không làm chuyện gì khác, chỉ đơn thuần ôm đối phương.

Liên Đồng sờ tóc đối phương, khóe môi hơi giương lên, nhắm mắt lại.

Tịch Đăng nhắm mắt lại vùi trong ngực Liên Đồng, trong lòng tính toán, đã tỏ tình rồi, vậy phải thêm chút bi kịch, như vậy mới có thể khiến cho Liên Đồng nhớ kỹ mình, như vậy mới có thể thỏa mãn nguyện vọng của chủ nhân thân thể này.

Mong rằng sau khi ta chết đi ngươi có thể nhớ kỹ ta, đây là tâm nguyện duy nhất của ta.

Tịch Đăng sau khi về quán ngày thứ ba liền nhận được thiệp mời của Liêu Ngọ, bên trên viết nguyện dùng thiên kim cùng nhau ba ngày.

Cùng với thiệp mời, còn có một rương bạc nhỏ.

Sách, thực sự là giàu nứt đổ vách.

Tiểu Ngư đứng bên cạnh Tịch Đăng, nhìn bạc, nhìn Tịch Đăng, mặt xoắn xuýt thành hoa cúc: “Công tử sẽ không đáp ứng đúng không? Lão nhân kia nổi danh làm chuyện xấu, trong quán không một ai muốn đi cả.”

Ngón tay Tịch Đăng vuốt thiệp mời mạ vàng, lông mi dài che giấu cảm xúc trong mắt.

Tiểu Ngư cuống lên, âm thanh cũng lớn hơn: “Công tử, An công tử mặc dù có lúc quá phận, thế nhưng cũng sẽ không giống lão nhân kia trên giường đùa chết người.”

“Nhưng là ta cần tiền.” Tịch Đăng chầm chậm lên tiếng: “Có tiền ta có thể chuộc thân cho Liên Đồng ca ca.”

Tiểu Ngư trợn to mắt: “Công tử, giá của Liên Đồng công tử rất cao, huống hồ công tử đừng ngốc như vậy, tới phủ của Liêu lão gia, sẽ chết đó.”

Tịch Đăng cất thiệp mời vào trong ngực: “Đâu phải ai cũng chết đâu, hơn nữa…” Tịch Đăng ngừng một chút: “Coi như mất mạng, nếu có thể giúp Liên Đồng thoát đi nơi này thì cũng đã tốt rồi.” Nói xong, liền ôn nhu nở nụ cười.

Nước mắt Tiểu Ngư lập tức rơi ra, công tử nhà mình thật ngốc, rõ ràng rất yếu đuối, tính tình lại cố chấp như vậy.

Tịch Đăng đưa khăn qua: “Đáng yêu quỷ.”

Tiểu Ngư khóc thút thít một tiếng, sau đó gào khóc: “Công tử, ngươi đừng đi mà.”

Chủ nhân thân thể này trước đây cũng giấu Tiểu Ngư, một lòng muốn vì yêu trả giá, nhưng đáng tiếc đối phương hoàn toàn không biết.

Tịch Đăng đáp ứng, vì vậy ba ngày sau, Tịch Đăng bước lên xe ngựa tới Liêu phủ.

Chủ quản đương nhiên biết chuyện, tuy rằng cũng sợ Tịch Đăng xảy ra chuyện, thế nhưng thật sự không chống cự nổi Liêu Ngọ giàu nứt đổ vách, bị tiền tài mê hoặc chủ quản quyết định sai người đưa thiệp mời cho Tịch Đăng. Nếu như Tịch Đăng tự mình đáp ứng, An công tử vị đại thần kia phỏng chừng sẽ không thể tìm mình phiền phức đi.

Tịch Đăng đến Liêu phủ, cũng chưa gặp Liêu Ngọ, mà bị người dẫn tới một phòng.

“Tịch tiểu quan, lão gia nhà chúng ta nói ngươi trước tắm rửa thay y phục, sau đó lão gia nhà ta sẽ tới.”

Hạ nhân Liêu phủ cũng không đối xứ khách khí với Tịch Đăng, Tịch Đăng cũng không thèm để ý, gật đầu cười.

Sau khi người rời đi, Tịch Đăng cũng không tắm rửa mà là đi tới cái giường trong phòng nhìn qua rất trân quý, sau đó ngồi xuống.

Tịch Đăng đợi rất lâu, cửa phòng mới có người đẩy ra.

Bất quá, người ngoài cửa không phải Liêu Ngọ, mà là Liên Đồng.

Sắc mặt Liên Đồng rất lạnh lẽo, tay nắm chặt, tựa hồ đang khắc chế cái gì.

Tịch Đăng lập tức đứng lên, ngốc lăng nhìn.

Mà vào lúc này, phía sau Liên Đồng bước ra tới một người, khiến biểu tình Tịch Đăng lập tức càng thêm phong phú.

An Cảnh Ngọc mỉm cười, cầm quạt giấy trong tay gõ lên tay còn lại.

“Tịch Đăng bảo bối, lá gan ngươi thật lớn.”

Nói xong câu đó, An Cảnh Ngọc quay đầu nhìn về phía Liên Đồng: “Đứa ngốc này vì ngươi mà nghĩ ra biện pháp thế này, thật làm ta có chút ghen tị.”

Liên Đồng liếc mắt nhìn An Cảnh Ngọc, trong mắt là xa cách cùng lạnh lùng, giữa hai người hoàn toàn không có cảm giác của một CP chính quy, nhìn qua lại giống như là tình địch.

“Ngươi muốn như thế nào?”

An Cảnh Ngọc giơ tay lên di động một chút, trong phòng liền đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân.

Người kia quỳ trên mặt đất trước An Cảnh Ngọc hô một tiếng chủ nhần, liền trực tiếp hướng về phía Liên Đồng.

Tịch Đăng lập tức kêu lên: “Không được!”

An Cảnh Ngọc bước về phía Tịch Đăng.

Liên Đồng không biết võ công, lập tức bị người áo đen kia khống chế quỳ trên mặt đất.

Tịch Đăng nhìn Liên Đồng, trực tiếp quỳ xuống: “An công tử, ta van cầu ngươi, ngươi buông tha hắn có được hay không? Chuyện ngày hôm nay đều là ta tự mình chủ trương, ta van cầu ngươi.”

Liên Đồng cho dù là lúc nào cũng vô cùng cao cao tại thượng, chưa từng chật vật như thế này, mặt bị đè lên mặt đất, quỳ nghe người mình quan tâm cầu xin một người khác.

Đôi mắt lập tức đỏ lên: “Tịch Đăng, đừng cầu nữa, đứa ngốc.”

An Cảnh Ngọc đi tới trước mặt Tịch Đăng, từ trên cao nhìn xuống người đang quỳ trước chân mình.

Tịch Đăng thân thủ ôm lấy chân An Cảnh Ngọc, ngẩng đầu nhìn, cái cổ duyên dáng trắng nõn rơi vào trong mắt An Cảnh Ngọc. Đôi mắt trong suốt kia nhìn hắn, An Cảnh Ngọc đột nhiên cảm thấy rất muốn khiến cho đôi mắt này cả đời chỉ nhìn một mình hắn.

“An công tử, ta van cầu ngươi, buông tha cho Liên Đồng ca ca.” Tịch Đăng tiếp tục cầu xin, An Cảnh Ngọc lại chỉ yên lặng nhìn.

Tịch Đăng cầu xin một hồi, liền buông tay ra, trên mặt chợt lóe một tia kiên quyết.

Tịch Đăng dập đầu cầu An Cảnh Ngọc.

“An công tử, van cầu ngươi, tha cho Liên Đồng ca ca.” Tịch Đăng dập đầu rất mạnh, âm thanh nặng nề, từng tiếng đập vào trong lòng Liên Đồng, vào mắt An Cảnh Ngọc.

An Cảnh Ngọc ngồi xổm xuống, một tay ngăn cản Tịch Đăng chuẩn bị tiếp tục dập đầu.

Tịch Đăng ngẩn người một chút, ngẩng đầu lên, trán đã chảy ra máu.

An Cảnh Ngọc lạnh lùng nói: “Ta không phải người thích cưỡng bách người khác, ta hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là Liên Đồng cả đời này đều ở nam phong quán, hoặc là ngươi đi theo ta, rời đi nơi này. Ngươi đáp ứng Liêu Ngọ, không phải là muốn giúp Liên Đồng chuộc thân hay sao?”

Tịch Đăng nghe vậy, theo quán tính nhìn sang Liên Đồng.

Liên Đồng đang bị người ép quỳ trên mặt đất, nghe rõ lời An Cảnh Ngọc, cười to lên, “Khá lắm không cưỡng ép, An vương gia thật không tồi.”

Thanh âm Liên Đồng rất ít khi bất ổn.

An Cảnh Ngọc bóp lấy cằm Tịch Đăng, xoay mặt lại, trong ánh mắt lộ ra bá đạo: “Tịch Đăng bảo bối nhi, ngươi chọn cái nào?”

Tịch Đăng há miệng, đến nửa ngày mới nói: “Chỉ cần ta đi với ngươi, ngươi liền tha cho Liên Đồng?”

An Cảnh Ngọc nói: “Không chỉ có buông tha, ta còn giúp Liên Đồng chuộc thân, rời khỏi nam phong quán.”

Tịch Đăng giật mình.

Điều kiện mê người thế này, chỉ có điều cả đời này không thể gặp lại Liền Đồng.

“A!” Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng hét thảm.

Tịch Đăng cùng An Cảnh Ngọc đều quay đầu lại, nhìn thấy Liên Đồng tóc rối bù xù đứng lên, trên tay cầm trâm cài, trên trâm cùng với y phục đều là máu, mà trên cổ hắc y nhân lúc nãy chế ngự Liên Đồng vạch ra một vết thương lớn ngã trên mặt đất.

An Cảnh Ngọc lập tức nheo mắt lại, ám vệ dưới tay hắn lại không đánh lại một tiểu quản, phải về thay lại toàn bộ.

Trên gương mặt tinh xảo của Liên Đồng cũng bị máu bắn lên, từng bước một tiếng về phía Tịch Đăng, thần sắc quá mức băng lãnh, như một con quỷ diễm lệ.

An Cảnh Ngọc nở nụ cười, trong mắt là miệt thị, bên cạnh hắn đương nhiên là vẫn còn ám vệ, thế nhưng hắn lại đột nhiên muốn tự mình động thủ.

“Các ngươi mang ám thất đi.”

Vừa mới nói xong, trong phòng lập tức xuất hiện hai người đem trên hắc y nhân trên đất mang đi.

Liên Đồng là thừa dịp người kia không chú ý, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn mà đâm trâm cài vào cổ người kia. Tịch Đăng nhìn thấy máu trên người hắc y nhân, liền biết người kia đại khái không sống nổi. Tịch Đăng không nghĩ tới Liên Đồng lại bị An Cảnh Ngọc bức thành như vậy, rõ ràng là chính quy CP, hiện tại lại muốn ta chết ngươi sống đánh nhau.

An Cảnh Ngọc buông Tịch Đăng ra đứng lên, tay dưới ống tay áo khẽ động, hắn hiện tại quả thật là có chút nổi giận.

Hắn giận dữ, liền dùng năm phần nội lực.

Tịch Đăng mở to mắt, ngay lúc An Cảnh Ngọc vừa động, liền đứng lên, chắn trước người Liên Đồng.

An Cảnh Ngọc không kịp thu tay lại, một chưởng đánh vào người Tịch Đăng.

Tịch Đăng lúc này đã bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp đụng vào cửa.

“Phốc.” Tịch Đăng phun một ngụm máu ra ngoài, thân thể từ trên cửa chậm rãi tuột xuống.

Liên Đồng lập tức vọt tới, ôm lấy Tịch Đăng.

“Tịch Đăng, Tịch Đăng, ngươi không sao chứ?”

Trong mắt Liên Đồng đều là tuyệt vọng, bởi vì máu trong miệng Tịch Đăng vẫn luôn chảy ra, dùng ống tay áo lau đi vẫn không thể lau hết máu.

“Liên Đồng ca ca… Ta… Ta rất… Đau…” Biểu tình Tịch Đăng rất thống khổ, nước mắt vẫn luôn rơi xuống.

Liên Đồng ôm lấy Tịch Đăng: “Ta lập tức ôm ngươi tới chỗ đại phu.” Nói xong liền ôm Tịch Đăng xông ra ngoài.

An Cảnh Ngọc kinh ngạc nhìn tay của mình, đột nhiên một chưởng vỗ nát bàn bên cạnh.

Tịch Đăng không sống nổi, hắn so với ai khác đều rõ ràng.

Liên Đồng ôm Tịch Đăng chạy ra bên ngoài, rõ ràng đêm hè mát mẻ, lại như thể lâm vào giá rét, toàn thân phát lạnh, hô hấp trở nên khó khăn. Tịch Đăng nắm y phục Liên Đồng, vẫn đang không ngừng thổ huyết, Liên Đồng không biết Tịch Đăng vì sao có thể phun nhiều máu như vậy.

“Tịch Đăng, ta nhất định sẽ cứu ngươi.”

Tay Tịch Đăng hơi buông lỏng ra một chút, thân thể đã trở nên vô lực: “Liên Đồng ca… Ca… Đáp ứng… Ta… Phải cố gắng sống sót… Đừng quên… Ta ”

Tịch Đăng sau khi nói xong, mắt nhìn về phía sau, dường như có thể thấy một người, một người thích mặc đồ màu trắng.

Liên Đồng chạy nhanh hơn: “Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ không chết.”

Nói là đang an ủi Tịch Đăng, không bằng nói là đang thúc giục chính mình.

Liên Đồng sau khi chạy tới đường cái, đột nhiên ngừng lại. Dừng tại chỗ một lúc lâu, bỗng nhiên kinh ngạc nhìn lồng ngực của mình.

Sắc mặt người trong ngực hoàn toàn trắng bệch, khóe miệng còn có vết máu, áo trước ngực nhuộm đỏ. Dưới ánh trăng, Tịch Đăng yên tĩnh như đang ngủ.

Gương mặt trắng nõn, đôi môi hồng hào, thần sắc an bình, Liên Đồng đột nhiên nở nụ cười: “Tham ngủ tiểu quỷ, sau khi ngươi tỉnh lại ta nhất định sẽ mắng ngươi.”

Nói xong, liền ôm Tịch Đăng từng bước một đi về phía trước.

“Mong rằng sau này ta chết đi ngươi vẫn sẽ nhớ kỹ ta, đây là tâm nguyện duy nhất của ta.”

Tác giả có lời muốn nói:  vở kịch nhỏ:

Đạo diễn: Cho hỏi vai nam chính, ngươi say rượu chiếm tiện nghi An Cảnh Ngọc là cố ý phải không? Ngươi là say thật hay là giả vờ?

Tịch Đăng: Cái gì? Cái gì chiếm tiện nghi? Gió thật lớn, nghe không rõ

Đạo diễn (quay đầu nói với An Cảnh Ngọc): Cái tên này giả vờ say

An Cảnh Ngọc (e thẹn che mặt): Ân ~
Bình Luận (0)
Comment