Khoái Xuyên Hắc Hoá Yêu Trúng Bạch Liên Hoa

Chương 17

Trên mặt Tề Hưng Triết lộ ra biểu tình kỳ quái, đưa tay thăm dò cái trán của Lục Nhạc Hàm hỏi:

- Tri Phi có nơi nào không thoải mái hay không?

Lục Nhạc Hàm chớp chớp đôi mắt cười nói:

- Không có a, ca, ta chỉ là có chút mệt mỏi.

Tề Hưng Triết kéo cánh tay Lục Nhạc Hàm qua, kéo cậu đến tới trước mặt, nhìn chằm chằm con mắt của cậu nửa ngày, Tề Tri Phi đã rất lâu không có cười với hắn, thế nhưng lúc này coi như cậu đang cười, bên trong cặp mắt đào hoa kia lại một mảnh thanh minh, tựa hồ không có thứ gì, Tề Hưng Triết cảm giác trong lòng có chút trống rỗng, bên trong đôi mắt này không có chính mình.

Cố nén cảm giác đau nhói trong lòng, mặc dù có lúc sẽ thôi miên chính mình, tự nói với mình lên giường với cậu chỉ là một loại trả thù đối với Tề Tri Phi, một loại trả thù ôn nhu mà thôi, một kỹ nữ như vậy, nên giam cầm mạnh mẽ thao lộng, để cho trong ánh mắt của cậu chảy ra nước mắt, làm cho cậu không nhìn người khác, làm cho cậu không có hi vọng không có ngày mai, nhưng vẫn ức chế không được mà kéo cậu đến trên giường, ôn nhu nói:

- Nếu Tri Phi mệt mỏi thì ngủ một lúc đi, ngày mai lại nhìn.

Lục Nhạc Hàm ngoan ngoãn gật đầu, nằm dài trên giường nói:

- Ca, chúng ta sắp khai giảng đi, cảm giác nghỉ hè đã lâu.

Tề Hưng Triết đang đắp chăn thay cậu tay cứng trên không trung, miễn cưỡng nhếch miệng hỏi:

- Tri Phi, ngươi nói cái gì?

Lục Nhạc Hàm quyệt miệng chính mình kéo chăn xuống, nói:

- Ca, ngươi làm sao vậy, ta nói tại sao chúng ta còn chưa khai giảng? Không biết ngày hôm nay là ngày mấy?

Tề Hưng Triết biểu tình khẽ biến, hỏi:

- Tri Phi không biết sao?

Lục Nhạc Hàm có chút oan ức, nói:

- Gần đây đều không có nhìn điện thoại di động, mỗi ngày trôi qua càng hồ đồ.

Tề Tri Phi thật giống trở lại thành người không buồn không lo trước đây, Tề Hưng Triết ổn định tâm thần, nói:

- Tri Phi muốn đi học sao?

- Đúng vậy, đã lâu không gặp bạn học, lại quên mất thật nhiều chương trình học, muốn đi hỏi giáo viên một chút.

Lục Nhạc Hàm chớp chớp đôi mắt bẹp bẹp miệng nói.

- Ca cũng quên mất, ngày mai lại nhìn, Tri Phi nhanh ngủ đi.

Khuôn mặt Tề Hưng Triết giật giật, biểu tình có chút cứng ngắc, vỗ vỗ chăn ra hiệu hắn nằm ngủ.

Lục Nhạc Hàm cười nói:

- Dạ, ca ngủ ngon.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại chỉ chốc lát hô hấp đã đều đặn.

Tề Hưng Triết nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của Lục Nhạc Hàm nửa ngày, nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng.

Lục Nhạc Hàm mở mắt ra, liếc mắt nhìn cửa phòng đã đóng lại, nhếch miệng, MD, làm lão tử ghê tởm muốn chết, một lần nữa nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Sau khi Tề Hưng Triết ra ngoài trực tiếp dựa vào trên tường, nhìn lên trần nhà, trên mặt hơi vặn vẹo, ánh mắt bất định, Tề Tri Phi, không cần biết ngươi biến thành như thế nào thì ta cũng sẽ không thả ngươi đi, ánh mắt có chút đau đớn mệt mỏi, một lúc lâu hắn thở dài một hơi, móc điện thoại di động ra gọi một dãy số.

Giữa trưa ngày hôm sau lúc sắp ăn xong cơm trưa, Tề Hưng Triết trở về, đưa một bình thuốc nhỏ cho Lục Nhạc Hàm, hờ hững nói:

- Sau khi Tri Phi ăn xong thì uống hai viên thuốc này.

Lục Nhạc Hàm đặt đôi đũa trong tay xuống, nghi hoặc hỏi:

- Ca, đây là cái gì a?

Tề Hưng Triết nói:

- Tri Phi sắp lên lớp mười hai, cái này dùng để bổ đầu óc.

Lục Nhạc Hàm:

* * *

Bẹp bẹp miệng nói:

- Không muốn, ta cũng không cảm thấy học tập có bao nhiêu khó khăn mà.

Tề Hưng Triết đi tới, nhu nhu tóc của cậu, nói:

- Ngoan, Tri Phi nghe lời, việc học tập quan trọng, cần bổ một chút.

Lục Nhạc Hàm bất đắc dĩ tiếp nhận bình thuốc, trên đó viết ba chữ lớn:

- Không thể quên

Có chút im lặng nói:

- Đã biết, ca.

Tề Hưng Triết không yên tâm bồi thêm một câu, nói:

- Ca sẽ kiểm tra.

Lục Nhạc Hàm:

* * * Ân.

Tề Hưng Triết nhìn thấy cậu không ăn được bao nhiêu, con ngươi chìm xuống, nhìn cái cằm càng ngày càng nhọn của Lục Nhạc Hàm, hỏi:

- Gần đây gầy lại rồi, tại sao ăn ít như vậy?

Lục Nhạc Hàm chớp đôi mắt vô tội nói:

- Không biết, ta ăn không vô nữa.

Nặn nặn hai má không có thịt, cười nói:

- Có muốn ăn bánh ngọt hay không, hoặc là để Tiết Diệc Nhu mang tới cho ngươi?

Lục Nhạc Hàm trong mắt lóe ra một tia sáng, lại ảm đạm xuống lại nói:

- Không được, quá ngấy, không muốn ăn.

Sắc mặt của Tề Hưng Triết hơi đổi, nói:

- Tiết Diệc Nhu còn nói muốn tới thăm ngươi một chút, vừa vặn ngày mai để cho nàng mang điểm tâm cho ngươi.

Lục Nhạc Hàm không quan tâm lắm, đáp:

- Cũng được, ca ta đi lên trước, có chút mệt mỏi.

Nói xong cầm bình thuốc đi lên lầu.

Tề Hưng Triết nắm chặt tay, sau khi Lục Nhạc Hàm tiến vào phòng thì thu hồi tầm mắt lại.

Cả người co quắp ở trên giường, Lục Nhạc Hàm nâng bình thuốc trong tay lên nhìn một chút, quả thực muốn chết cười, còn không thể quên, lão tử mãi mãi cũng sẽ không quên ngươi cưỡng bách lão tử như thế nào.

Mở ra nhìn một chút, có những viên nhỏ màu trắng, mùi hơi lạ, suy nghĩ một chút hỏi:

- Tiểu Cửu, ngươi biết đây là cái gì ư? Ăn rồi không có việc gì đi?

{ Chắc là thuốc về thần kinh, là thuốc đều có ba phần độc, tốt nhất là không cần ăn. }

* * * Nói cũng như chưa nói, cái đó ta cũng biết.

Lục Nhạc Hàm bĩu bĩu môi, tiện tay vứt lên đầu giường, sau này mỗi ngày cho nhà vệ sinh ăn hai viên đi.

{.. }

Một tuần lễ sau, Tiết Diệc Nhu mang theo đồ ngọt đủ loại kiểu dáng một lần bước vào cửa Tề gia, chỉ là lần này không chỉ một mình, phía sau còn có Tề Hưng Triết.

Lục Nhạc Hàm đang xem ti vi ở trong phòng khách, nghe thấy tiếng cửa phòng mở, xoay đầu lại ngọt ngào kêu một tiếng ca ca, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn Tiết Diệc Nhu.

Tiết Diệc Nhu tựa hồ có hơi tiều tụy, trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ giơ giơ lên, treo lên khuôn mặt tươi cười gọi:

- Tri Phi, nhìn ta đem theo cái gì này?

Lục Nhạc Hàm lễ phép cười cười, nhìn về phía Tiết Diệc Nhu nói:

- Xin chào.

Tiết Diệc Nhu biểu tình cứng đờ, âm thanh run run:

- Tri Phi, ngươi không nhớ rõ ta?

Lục Nhạc Hàm ánh mắt lay động, quay mặt lại giống như cầu cứu mà nhìn về phía Tề Hưng Triết.

Tề Hưng Triết tựa hồ đã quen, khoảng thời gian này bệnh hay quên của Lục Nhạc Hàm càng lúc càng nặng, thậm chí có lúc ngay cả tên của Lý mụ đều kêu không được.

Đi tới bên người Lục Nhạc Hàm, ôm lấy vai cậu nói:

- Đây là Tiết Diệc Nhu, đồng sự của ta.

Lục Nhạc Hàm gật gật đầu, kêu lên:

- Diệc Nhu tỷ, xin chào, ta gọi Tề Tri Phi.

Dứt lời, nhìn về phía Tề Hưng Triết, nói:

- Ca, vậy ta đi lên trước, các ngươi còn có việc bận đi.

Tề Hưng Triết mỉm cười lắc đầu một cái, nói:

- Nàng nghe nói ngươi cũng thích ăn đồ ngọt, nên mang tới cho ngươi.

Lục Nhạc Hàm nhíu nhíu mày, nói:

- Ta không thích ăn đồ ngọt a, thật ngấy.

Nói xong lại như vừa phản ứng lại, liền vội vàng gật đầu áy náy nói:

- Xin lỗi, Diệc Nhu tỷ, ta không phải..

Tiết Diệc Nhu có chút ngơ ngác nhìn Lục Nhạc Hàm, trực tiếp ném toàn bộ đồ ngọt trong tay xuống đất, nhanh chân đi lên phía trước kéo tay của Lục Nhạc Hàm lại nói:

- Tri Phi, tỷ tỷ mang ngươi đi có được hay không?

Lục Nhạc Hàm nghi hoặc mà nhìn về phía Tề Hưng Triết, thân thể đã bị Tiết Diệc Nhu lôi ra cách xa hai bước, liền vội vàng kêu lên:

- Ca.

Tiết Diệc Nhu nhất thời cứng đờ, xoay đầu lại nhìn về phía Lục Nhạc Hàm, trong đôi mắt của cậu tràn đầy sợ hãi, giống như lần kia, chỉ là lần này hoàn toàn là sợ hãi đối với mình, trong đôi mắt nhìn về phía cầm thú kia lại tràn đầy tín nhiệm.

Rốt cuộc kiềm chế không được, đi tới trước mặt Tề Hưng Triết nâng tay lên muốn cho hắn một bàn tay, tay bị Tề Hưng Triết chộp vào trong tay, khí thế cũng không yếu, cuồng loạn hô:

- Tề Hưng Triết, đến cùng ngươi còn có phải là người hay không, ngươi nhìn một chút Tri Phi đã biến thành bộ dạng như thế nào?

Lục Nhạc Hàm nhìn ngón tay khẽ run chỉ về phía mình, sợ hãi mà chạy đến phía sau Tề Hưng Triết bắt đầu trốn, len lén liếc nhìn sắc mặt của Tiết Diệc Nhu.

Tiết Diệc Nhu nước mắt tràn mi, kêu lên:

- Tề Hưng Triết, bây giờ ngươi cao hứng rồi đó, hiện tại Tri Phi không thể rời bỏ ngươi ngươi liền vui vẻ.

Tề Hưng Triết nhíu chặt lông mày, kiên định nói:

- Y không có chuyện gì.

Tiết Diệc Nhu mang theo nước mắt giàn giụa, cười lạnh nói:

- Không có chuyện gì? Trừ ngươi ra cái gì đều không nhớ rõ cái này kêu là không có chuyện gì? Nói không chừng cũng là bởi vì mỗi ngày nhìn thấy ngươi, Tri Phi mới có thể cưỡng bách chính mình quên, khó trách ta muốn tới thăm Tri Phi, ngươi vẫn luôn không cho.

Nói xong lời cuối cùng giọng nói mang theo thê lương:

- Tề Hưng Triết, Tri Phi là đệ đệ ngươi a, tại sao ngươi lại không chịu buông tha y?

Tề Hưng Triết trên mặt mang theo một nụ cười, nói:

- Sẽ không, Tri Phi sẽ không trách ta.

Đời này Tề Tri Phi có bao nhiêu yêu thích cùng ỷ lại đối với mình hắn đều biết đến, Tề Tri Phi làm sao sẽ trách mình?

Tiết Diệc Nhu lạnh giọng đánh gãy hắn, đắng chát mà nói:

- Không trách ngươi, chỉ là Tri Phi xưa nay cũng không muốn nói trước mặt ngươi đi, y quan tâm tới cảm thụ của ngươi như vậy làm sao có khả năng đối mặt mà trách ngươi, ngươi biết lần trước khi ta tới, Tri Phi nói cái gì sao, Tri Phi nói ta cứu hắn, ngươi biết không, cứu hắn!

Tề Hưng Triết sắc mặt đại biến, nhìn Lục Nhạc Hàm.

Lục Nhạc Hàm cầm lấy tay áo của hắn, trầm thấp kêu:

- Ca ca, ta sợ.

Trong giọng nói tràn đầy sợ hãi, rút về phía sau Tề Hưng Triết, ánh mắt nhìn về phía Tiết Diệc Nhu giống như nhìn phần tử khủng bố cấp thế giới.

Tiết Diệc Nhu không nhìn nổi, đột nhiên lôi Lục Nhạc Hàm ra ngoài, nói:

- Tề Tri Phi, ngươi nhìn cho rõ, hắn là Tề Hưng Triết, là Tề Hưng Triết đem ngươi hại thành như vậy a.

Lục Nhạc Hàm thân thể co rúm lại, cánh tay bị tóm chặt lấy rút về không được, nhìn về phía Tề Hưng Triết rơi nước mắt kêu lên:

- Ca.

Tiết Diệc Nhu tránh không kịp, bỗng dưng cánh tay buông lỏng, còn không thấy rõ, Lục Nhạc Hàm đã về tới bên cạnh Tề Hưng Triết một lần nữa, bị Tề Hưng Triết ôm vào trong lòng thật chặc.

Tề Hưng Triết vỗ vỗ lưng Lục Nhạc Hàm đang khóc thút thít không ngừng, nhẹ giọng dụ dỗ giống như là khi còn bé:

- Tri Phi, không sợ không sợ, ca ca ở đây.

Lục Nhạc Hàm núp ở trong lồng ngực Tề Hưng Triết, không dám liếc mắt nhìn Tiết Diệc Nhu một cái, toàn bộ thân thể run rẩy không ngừng.

Tiết Diệc Nhu giống như là điên rồi, kéo người trong lồng ngực Tề Hưng Triết ra, run lẩy bẩy nhìn Lục Nhạc Hàm, trên mặt đều là nước mắt, kêu lên:

- Tri Phi, lại đây, tỷ tỷ mang ngươi đi có được hay không.

Lục Nhạc Hàm kinh hoảng mà lắc đầu.

Tề Hưng Triết sợ nàng làm bị thương Lục Nhạc Hàm, một tay ôm Lục Nhạc Hàm, một tay cầm lấy cánh tay Tiết Diệc Nhu ngăn cản nàng tới gần, lạnh lùng nói:

- Tiết Diệc Nhu, ta gọi ngươi đến không phải là để ngươi dẫn hắn đi.

Tiết Diệc Nhu rút cánh tay mình ra, kêu lên:

- Không mang hắn theo, lẽ nào trơ mắt nhìn hắn bị ngươi gieo họa, Tề Hưng Triết, ngươi làm ra loại sự tình trái luân thường đạo lý này, chính mình không sợ báo ứng, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho Tri Phi, ngươi còn có coi hắn là đệ đệ ngươi hay không?

Tề Hưng Triết phẫn nộ bật thốt lên:

- Hắn vốn cũng không phải là đệ đệ ta.

Tiết Diệc Nhu trợn mắt lên, không dám tin nhìn Tề Hưng Triết, nói:

- Tề Hưng Triết, ta thật đánh giá thấp da mặt của ngươi, ngươi dĩ nhiên vì chuyện như vậy mà không nhận Tri Phi.

Tề Hưng Triết lạnh lùng nói:

- Tri Phi vốn cũng không phải là con ruột của cha ta.

Tiết Diệc Nhu sửng sốt, trong nháy mắt liền phản ứng lại, đúng vậy, hai người lớn lên không hề giống, tính cách cũng khác nhau, tính cách của Tri Phi ngại ngùng như vậy, làm sao có khả năng có liên hệ máu mủ cùng người bị bệnh thần kinh trước mắt này, lẽ nào thật không phải là thân sinh.

Hai người đang tranh chấp đều không có phát hiện sắc mặt của Lục Nhạc Hàm đang ở trong lồng ngực của Tề Hưng Triết trắng bệch, tái nhợt không có một tia huyết sắc, đôi môi run cầm cập không ngừng, nhẹ giọng rù rì nói:

- Không đúng, không đúng, ta là con trai của ba, ta là con trai của ba.

Đột nhiên nắm lấy cổ tay áo của Tề Hưng Triết, rống to:

- Ta làm sao sẽ không phải là con ruột của ba, làm sao sẽ như vậy?

Tề Hưng Triết thấy cậu hô hấp càng ngày càng dồn dập, vội vã đưa tay vỗ nhẹ trước ngực cậu, thấp giọng nói:

- Tri Phi, Tri Phi ngươi tỉnh táo một chút, ngươi thật sự không phải là hài tử Tề gia.

Lục Nhạc Hàm đột nhiên lùi về sau, ánh mắt tan rã, trong miệng không ngừng nói:

- Không đúng, không đúng, ngươi nói dối.

Tiết Diệc Nhu thấy tâm tình của cậu càng ngày càng kích động, giống như muốn hỏng mất, tiến lên kéo Lục Nhạc Hàm qua, vỗ lưng cậu, thấp giọng an ủi nói:

- Tri Phi là, Tri Phi làm sao sẽ không phải là hài tử Tề gia chứ?

Lục Nhạc Hàm giống như là gặp được cứu tinh, nắm cánh tay của Tiết Diệc Nhu thật chặc, trong nháy giống như tỉnh lại từ trong mê man, không xác định mà kêu lên:

- Diệc Nhu tỷ?

Tiết Diệc Nhu mừng đến phát khóc, ôm Lục Nhạc Hàm nói:

- Cám ơn trời đất, ngươi rốt cục nhận ra ta.

Tề Hưng Triết sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn hai người ôm nhau, lạnh giọng nói:

- Tề Tri Phi, ngươi quên mất báo cáo xét nghiệm ta cho ngươi xem?
Bình Luận (0)
Comment