Lục Nhạc Hàm không muốn ở lại bệnh viện, không chỉ tẻ nhạt, còn luôn có bác sĩ quấy rối lúc mình đùa giỡn Lạc An, liền uy hiếp để Lạc An đi làm làm thủ tục xuất viện cho mình.
Lạc An tự nhiên là không muốn, nhưng Lục Nhạc Hàm không chỉ không thèm để ý tới Lạc An cả ngày, ngay cả cơm cũng không ăn, coi như Lạc An mang theo cá chua ngọt mà Lục Nhạc Hàm vẫn luôn khen không dứt miệng thì cậu cũng không thèm liếc mắt một cái.
Lạc An nhìn Lục Nhạc Hàm đang nhắm mắt lại hoàn toàn không chịu ăn cơm, thở dài nói:
- Ngươi a, lúc trước chưa theo đuổi được thì nói cái gì cũng nghe ta, bây giờ bắt tới tay rồi lại bắt đầu đùa giỡn tính khí.
Khoảng thời gian này bị Lục Nhạc Hàm đùa giỡn đã làm cho Lạc An hoàn toàn miễn dịch đối với động tác thân mật của hai người, thậm chí chính hắn cũng càng chủ động một ít, xem ra vẫn là gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
Mí mắt của Lục Nhạc Hàm giật giật, nhưng không có mở.
Lạc An vuốt lại tóc rối trên trán của cậu, dùng giọng điệu như dỗ con nít nói:
- Được rồi, ăn cơm, ăn xong ta đi làm có được hay không?
Lục Nhạc Hàm mở mắt ra, nửa tin nửa ngờ mà nhìn Lạc An, nói:
- Vậy ngươi nhất định phải đi.
Lạc An đở cậu dậy, kéo bàn ra đặt cơm lên, lau đũa xong đưa cho cậu, nói:
- Được, ăn xong thì đi ngay lập tức.
Lục Nhạc Hàm vội vàng tiếp nhận đũa, ăn ngấu nghiến, mùi thơm của thức ăn vẫn luôn bay vào mũi của mình, nếu không phải mình ý chí kiên định, không chừng ngày hôm nay sẽ thất bại bởi một bàn cá chua ngọt, xem ra mỹ thực thật sự là cội nguồn của tất cả tội ác.
Lạc An bất đắc dĩ cười nói:
- Ăn từ từ, cẩn thận xương, đừng để mắc cổ.
Lục Nhạc Hàm đồng tử đột nhiên co rụt lại, trong miệng còn ngậm cơm ngẩng đầu, giọng điệu có chút kích động, hỏi:
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
Lạc An nghi hoặc mà lặp lại nói:
- Cẩn thận xương, đừng để mắc cổ.
Lục Nhạc Hàm sửng sốt nửa ngày, ý thức được phản ứng của mình có chút quá, ngượng ngùng nở nụ cười, làm nũng nói:
- Học trưởng, sao ngươi có thể nguyền rủa ta như thế.
Lạc An phản ứng lại, cười nói:
- Ân, ta nói sai.
Một bên cầm đũa lọc xương cho cậu.
Lục Nhạc Hàm nhìn động tác quen thuộc kia, trong lòng tuôn ra một trận chua xót mà bản thân cũng không biết từ nơi nào đến, viền mắt có chút ửng hồng, vùi đầu bắt đầu ăn cá.
- Tiểu Cửu, có phải nhiệm vụ của những thế giới này là đều là độc lập?
{ Đúng vậy, Nhạc Hàm, ngươi hỏi cái này để làm gì? }
- Không có gì, a, nếu chúng ta có thể qua lại những thế giới này, vậy người bên trong những thế giới này cũng có thể hay không a?
{ Nhạc Hàm đang lo lắng nội dung vở kịch sẽ bị ảnh hưởng sao, yên tâm đi, tổ chức của chúng ta làm việc rất nghiêm cẩn, cùng một thế giới không thể xuất hiện từ hai người ngoại lai trở lên. }
- A, vậy à.
Giọng nói của Lục Nhạc Hàm có chút thấp, máy móc lập lại động tác kẹp thịt đã được Lạc An róc xương ra cho vào miệng, ở cái thế giới kia mỗi lần ăn cá Tề Hưng Triết đều sẽ róc xương giúp mình, lúc đó không cảm thấy gì, rời khỏi rồi lại có hơi nhớ nhung.
Dưới sự cường liệt yêu cầu cùng làm nũng của Lục Nhạc Hàm, Lạc An tạm thời chuyển tới nhà trọ của Lục Nhạc Hàm để chăm sóc cho cậu, dù sao bác sĩ đã nói không bài trừ khả năng sẽ để lại di chứng, vẫn cần chậm rãi tu dưỡng, Lạc An còn xin nghỉ cho mình cùng Lục Nhạc Hàm, hiện tại Lục Nhạc Hàm giống như một người hoàn toàn không thể tự gánh vác sinh hoạt, không có khả năng để cậu ở nhà một mình.
- Gia Ngôn, dụng cụ làm bếp trong nhà ngươi đều chồng ở nơi đó có thể dùng hay không a?
Lạc An buộc tạp dề vừa mua từ siêu thị, cầm một cái chảo, đứng ở cửa phòng bếp hỏi.
Lục Nhạc Hàm gặm trái táo Lạc An vừa gọt xong, ngồi ở trong phòng khách nhìn chằm chằm TV nói:
- Xưa nay chưa từng dùng, đem rửa đi, lúc trước đều là người của anh của ta phái tới đây làm.
Sau khi nhận được đáp án Lạc An lại đi vào nhà bếp, những thứ kia vẫn tương đối đầy đủ, thế nhưng có vài thứ còn chưa được bóc vỏ ra, có vài món chồng ở nơi đó rơi xuống một tầng bụi bặm dày đặc, vẫn là cần rửa sạch lại một chút a.
Dư quang nhìn thấy hắn đã đi vào, Lục Nhạc Hàm xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn Lạc An đang thuần thục rửa dụng cụ nhà bếp, việc rườm rà thế nhưng đều đâu vào đấy, nhìn một phút chốc tự giễu nói:
- Cái người kia làm sao có khả năng sẽ làm những việc này, đều là thân thể thiếu gia như mình, thậm chí so với mình tính khí con giống hoàng đế hơn, tại sao có thể là nhân thê hiền lành như vậy đâu.
{ Nhạc Hàm, ngươi nói cái gì đó? }
- A? A! Ta đang tính toán tận thế còn bao lâu sẽ đến.
{ Còn không tới một tuần lễ nha, Nhạc Hàm cần nhìn lại nội dung vở kịch cẩn thận, lũy thừa Bạch Liên hoa bây giờ của ngươi đã 30 nha. }
Xem ra nếu như trực tiếp công lược và hỗ động cùng vai chính thì lũy thừa sẽ tăng lên tương đối nhanh, vậy nếu như Lạc An biết mình phản bội hắn, chẳng phải lũy thừa sẽ tăng gấp đôi.
Nhìn người đang loay hoay trong phòng bếp, đột nhiên liền nhớ tới Tề Hưng Triết, lắc lắc đầu, an ủi mình nhất định là bởi vì gần đây Lạc An trở nên càng ngày càng kỳ quái mới làm cho mình vẫn luôn nhớ tới hắn đi, nhớ tới đồ vật mình lưu lại lúc trước, có phải là có chút ngoan*.
*Ngoan: Ý là ngoan độc.
- Gia Ngôn, tại sao căn phòng này không mở ra được a?
- Lạc An giống như đột nhiên mở ra thuộc tính hiền thê lương mẫu, không chỉ nhà bếp phòng khách, thậm chí ngay cả mỗi một cái phòng đều muốn đi quét tước một lần.
Lục Nhạc Hàm liếc mắt nhìn cánh cửa kia, cắn trái táo một cái nói:
- Khóa của phòng đó bị hư, không mở ra được.
Lạc An buông chốt cửa ra, nói:
- Vậy à, hai ngày nữa gọi thợ khóa tới sửa là tốt rồi.
- Sau đó quay người tiến vào phòng vệ sinh.
Lục Nhạc Hàm trong giọng nói mang theo ý cười có chút hạnh phúc nói:
- Học trưởng đang bố trí ngôi nhà sau này của hai chúng ta sao, dụng tâm như thế?
Nửa ngày không có nghe thấy Lạc An trả lời, mới vừa dời lực chú ý trở lại ti vi liền nghe thấy giọng nói của Lạc An truyền ra từ phòng vệ sinh:
- Đúng vậy.
Trái tim của Lục Nhạc Hàm run lên, tim đập có chút nhanh chóng, thanh âm này, giọng điệu này cũng giống như âm thanh lúc Tề Hưng Triết kể chuyện xưa cho mình nghe, cưỡng chế nội tâm đang rung động, im lặng không đáp.
Mấy ngày sau, tình hình bên ngoài càng ngày càng nghiêm trọng, xung quanh đều là mây mù, có thể nhìn rõ từng đợt cát vàng.
Lạc An từ bên ngoài tiến vào, trên người toàn là đất cát, vén vén tóc nói:
- Hai ngày nay cũng không biết tại sao, ở bên ngoài tầm nhìn chưa tới một mét a.
Lục Nhạc Hàm liếc mắt từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sương mù mông lung có màu vàng đất, cành cây trụi lủi bị gió thổi nghiêng trái nghiêng phải, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, hờ hững nói:
- Nếu không phải ngươi đứng trước mặt ta, thì ta ngay cả ngươi là nam hay nữ, là người hay là động vật đều không nhận ra.
Lạc An sững sờ, cười ra tiếng, nói:
- Ngươi nha.
Lục Nhạc Hàm nhìn cái túi trên tay hắn, hỏi:
- Sao lại mua nhiều đồ như vậy?
Lạc An nhấc theo bốn cái túi lớn đầy tràn, cũng không biết là đồ vật gì tiến vào nhà bếp, nói:
- Khoảng thời gian này rất nhiều cửa tiệm đều hết hàng, thừa dịp còn nhiều thì mua một ít, ngay cả đồ dùng hàng ngày ta cũng đã chuẩn bị một chút.
- Ân, thời tiết gần đây quả thật có chút kỳ quái, ít đi ra ngoài thì hơn.
Có một cái heo đồng đội như 009, gặp Lạc An không cần mình nhắc nhở cũng đã sớm chuẩn bị xong tất cả như vậy, Lục Nhạc Hàm còn có chút không quen.
Dần dần, cát vàng tràn ngập, sau khi gió thổi chừng mấy ngày, khí trời chậm rãi sáng tỏ, mặt trời cũng bắt đầu xuất hiện ở không trung, nhiệt độ cũng từ từ tăng lên, ngay lúc tất cả mọi người cho là khí trời rốt cục trở lại bình thường, tận thế lại tới.
Vừa mới bắt đầu thì chó ở phụ cận sủa cả ngày lẫn đêm, thậm chí có người đi ngang qua cũng sẽ nhào tới cắn xé, sau đó thì một vài người cũng chậm rãi trở nên quái dị, trên đường phố không biết khi nào thì bắt đầu xuất hiện những con người có hình dáng như quái vật, giống như là xác chết di động thường xuất hiện trên tivi.
Du đãng không mục đích trên đường phố, thậm chí đụng phải tường cũng không hay biết, vẫn cứ đụng đầu lên tường bước tại chỗ, những người ra ngoài tìm kiếm thức ăn thấy tình cảnh này đều thất kinh dùng tay che miệng lại, cẩn thận đi vòng qua bên cạnh, sau đó bắt đầu vắt chân lên cổ mà chạy
Lục Nhạc Hàm đứng ở trên ban công nhìn đám tang thi đang tụm năm tụm ba bên ngoài, bây giờ chỉ là tận thế sơ kỳ, tang thi đều không có ý thức, qua một thời gian ngắn liền khó đối phó, bản thân vẫn luôn đi con đường quý công tử, việc đánh đánh giết giết còn chưa từng làm qua, mà thân thể của Thẩm Gia Ngôn cũng không hăng hái, xem ra vẫn cần nhanh chóng phải tìm được tiểu đội dị năng bên trong nội dung vở kịch a, nếu không thì lũy thừa Bạch Liên hoa còn chưa đủ, thì hai người bọn họ rất có thể khi đi ra ngoài liền trực tiếp bị gặm.
Lạc An ôm lấy eo Lục Nhạc Hàm từ phía sau, nhẹ giọng nói:
- Không có chuyện gì, đừng sợ, qua mấy ngày sẽ tốt thôi.
Lục Nhạc Hàm quay mặt lại, có chút sợ hãi co lại, thế nhưng ngoài miệng quật cường nói:
- Có cái gì mà sợ, lại nói chúng ta vẫn còn thức ăn, gần nhất cũng không cần đi ra ngoài.
Trong đôi mắt của Lạc An có chút bất an, nhưng rất nhanh che giấu đi, nói với cậu:
- Ân, hai ngày nữa ta ra ngoài xem xét tình hình, trước hết cứ ở nhà đừng đi ra ngoài.
Lại qua mấy ngày, tình hình không chỉ không tốt lên, trái lại tang thi trên đường phố tang lại bắt đầu tăng lên, ngay cả Lạc An cũng không che giấu nổi lo lắng hoảng hốt trên mặt, cơ hồ mỗi ngày đều đi lên ban công nhìn tình hình phía dưới, hiện tại tang thi đã không đấu đá lung tung giống lúc trước, thậm chí có chút tang thi còn có thể nhận biết được nhân loại ở gần mà tập kích.
Có một lần Lục Nhạc Hàm tận mắt nhìn thấy tình cảnh một tang thi dùng hai tay bẻ gãy cổ của người khác, máu me đầm đìa, đôi mắt đỏ chót, trong dạ dày một trận sôi trào mãnh liệt, chưa kịp quay người đã phun ra toàn bộ thức ăn buổi trưa, hai chân run rẩy suy nhược chống đỡ vách tường.
Lạc An nghe thấy động tĩnh vội vã chạy tới, làm ngã một chậu hoa ở trước cửa ban công, đỡ Lục Nhạc Hàm lên vội hỏi:
- Làm sao vậy?
Lục Nhạc Hàm cầm lấy vai của Lạc An, sắc mặt trắng bệch, vẫn luôn nôn khan, một câu đều không nói ra được, cho đến khi phun ra mật đắng.
Lạc An vỗ nhẹ lưng Lục Nhạc Hàm, ôn nhu nói:
- Không có chuyện gì không có chuyện gì, đừng sợ.
Dư quang nhìn xuống phía dưới thấy bầy tang thi đang tranh giành ăn cái gì, lại thấy phản ứng của Lục Nhạc Hàm, cũng biết đại khái nguyên nhân, ôm cậu vào trong lồng ngực của mình, vuốt vuốt lồng ngực giúp cậu ngừng nôn.
Lục Nhạc Hàm là thật sư nôn, cậu từ nhỏ đã không dám xem phim kinh dị, đây là lần thứ nhất cậu nhìn thấy tình cảnh máu tanh như thế, hình ảnh huyết nhục chia lìa vừa rồi vẫn luôn hiện ra trong đầu, chỉ cần nhớ tới liền mắc ói, trong cổ họng không ngừng trào mật đắng, mãi đến khi tay chân vô lực liền hôn mê bất tỉnh.
Cảm giác mát lạnh truyền tới từ trên trán, tựa hồ còn có hai cái tay vẫn luôn xoa bóp huyệt thái dương cho mình, Lục Nhạc Hàm thoải mái không muốn mở mắt ra.
{ Nhạc Hàm, ngươi không sao chứ? }
- Không có chuyện gì, chỉ là bị tình cảnh vừa rồi làm buồn nôn mà thôi.
Lục Nhạc Hàm có chút buồn bực, tổ chức của 009 cũng không chăm sóc một chút những người có tâm linh thủy tinh như bọn họ a, nhìn thấy tình cảnh kia thì buổi tối làm sao mà ngủ được a, ngày hôm sao làm sao mà ăn cơm a.
{ Cũng không hoàn toàn là bởi vì tình cảnh kia, ngươi thức tỉnh dị năng nha. }
Trong thanh âm của 009 mang theo vui mừng.
- Vậy sao, sao ta không cảm giác được?
Lục Nhạc Hàm có chút kinh ngạc, thật ra cậu vẫn luôn vẫn tràn ngập tò mò đối với sự xuất hiện của không gian linh tuyền chỉ có trong tiểu thuyết.
{ Ngươi dùng ý niệm kiểm tra một chút, xem có thể thành lập liên hệ hay không. }
Lục Nhạc Hàm vứt bỏ tạp niệm, tập trung tinh thần nghĩ tới không gian linh tuyền, bỗng dưng ý thức tựa hồ đến một chỗ, một mảnh đất trống trải không hề lớn nhưng cũng không coi là nhỏ, bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ trong suốt.
- Thấy được, nơi này rất lớn a.
Lục Nhạc Hàm có chút kinh hỉ, không nghĩ tới bàn tay vàng ra sức như vậy.
{ Đó là dĩ nhiên, đây chính là đã thăng cấp đó, hãy trồng hạt giống vào đi, dùng nước trong con suối này tưới, những hạt giống này trong vòng một ngày là có thể mọc. }
Trong thanh âm của 009 tràn đầy tự hào.
- Vậy những cây ăn quả ta mua thì sao?
Lục Nhạc Hàm nhớ tới một đống đồ vật trong phòng kia, có chút đau đầu, muốn đem những vật đó vào trong cũng là một vấn đề lớn.
{ Cây ăn quả a, tiền bối chưa từng nói qua với ta, nhưng Nhạc Hàm không cần tự mình động thủ, chỉ cần ngươi nghĩ tới nó, ngươi muốn đặt đồ vật gì vào thì nó sẽ tự vào. }
009 không trả lời được câu hỏi, vội vã nói sang chuyện khác.
Lục Nhạc Hàm cũng không hi vọng nó có thể giải quyết được cái gì, dù sao hoa quả có cũng được mà không có cũng được, trồng xuống rồi nói sau.
Giật giật ngón tay, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Lạc An có chút tiều tụy, há há mồm nói:
- Học trưởng.
Lạc An nâng mặt lên, trong đôi mắt toát ra ánh sáng vui mừng, cầm lấy vai của Lục Nhạc Hàm nói:
- Tỉnh rồi, có nơi nào không thoải mái không, đầu có đau hay không?
Lục Nhạc Hàm khí lực trở về không ít, tinh thần cũng sảng khoái, nói:
- Học trưởng, ta không sao.
Lạc An thở phào một hơi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, nói:
- Ngươi làm ta sợ muốn chết, ngủ một ngày một đêm, ta còn tưởng rằng là do vết thương trên đầu ảnh hưởng.
Lục Nhạc Hàm kinh ngạc:
- Một ngày một đêm?
Lạc An thở dài, nhìn về phía Lục Nhạc Hàm nói:
- Đúng vậy, thiếu chút nữa ta liền dẫn ngươi đi bệnh viện thử vận may, tỉnh lại là tốt rồi, có đói bụng hay không, ta đi chuẩn bị chút thức ăn.
Giống như là hệ thống download dữ liệu cũng cần thời gian, mình vào không gian một ngày một đêm cũng không thể coi là dài, nhưng quả thật có chút đói bụng, lôi kéo tay của Lạc An, nói:
- Đói bụng a, nhưng mà học trưởng một ngày chưa ngủ sao? Sắc mặt không được tốt lắm.
Lạc An không được tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, nói:
- Chỉ có hai người chúng ta, ngươi không tỉnh lại sao ta ngủ được a?
Lục Nhạc Hàm nở một nụ cười thật to, nói:
- Học trưởng, ngươi thật tốt.
Lạc An nhẹ nhàng vẩy vẩy tay, nói:
- Ta đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi.
Nhưng Lục Nhạc Hàm lại không buông tay, nửa quỳ ở trên giường ôm cổ hắn, nhắm mắt hôn lên.
Cảm giác được thân thể của Lạc An cứng đờ, Lục Nhạc Hàm thử le lưỡi liếm liếm môi Lạc An, Lạc An bất động, tùy ý cậu làm càn.
Lục Nhạc Hàm xưa nay đều chưa từng chủ động hôn người nào, mỗi lần đều là bị Tề Hưng Triết hôn đến muốn ngộp thở, nhưng tốt xấu cũng coi như là có chút kinh nghiệm, từ từ đầu lưỡi chui vào đôi môi khẽ nhếch của hắn, thăm dò mà đụng vào đầu lưỡi của Lạc An.
Hôn lung tung một hồi thì chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên sau gáy bị kéo trở lại, Lạc An dần dần làm sâu hơn nụ hôn này, nhưng vẫn là dị thường ôn nhu, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua mỗi một chỗ trong khoang miệng của Lục Nhạc Hàm.
Dần dần, Lục Nhạc Hàm chậm rãi trầm mê, cả người chìm đắm trong hơi thở của Lạc An, tay chân nhũn ra, hai tay đeo trên cổ Lạc An cũng chậm rãi mất khí lực, muốn rơi xuống.
Lạc An một tay ôm eo, một tay nâng mông của cậu, hơi thở của hai người đều có chút dồn dập, Lạc An quỳ một chân lên giường, chậm rãi áp đảo Lục Nhạc Hàm, cánh tay đặt ở trên mông chậm rãi quay tròn nắn bóp thăm dò vào trong quần Lục Nhạc Hàm.
Lục Nhạc Hàm đột nhiên giật mình, duỗi tay nắm lấy tay của Lạc An.