Lý Bác Đào cầm chặt tay của Lục Nhạc Hàm, lòng bàn tay đều là mồ hôi, hô hấp có chút dồn dập, kéo Lục Nhạc Hàm qua, để khoảng cách của hai người càng gần hơn một chút, hỏi:
- Vật tư của chúng ta đều ở chỗ của ngươi, ngươi luôn trốn ở trong phòng làm chúng ta còn tưởng rằng ngươi muốn chạy.
Lục Nhạc Hàm trong lòng lườm một cái, cái gì mà vật tư đều ở chỗ của ta, chẳng lẽ toàn bộ vật tư của các ngươi chính là vài món quần áo rách nát, người nơi này còn chưa tín nhiệm bọn họ, ăn uống dùng cũng sẽ không đưa cho Lục Nhạc Hàm giữ, ngược lại là trước tiên giữ lại hai người xem sau này có dùng được hay không, người trong tiểu đội này ăn cơm đều là tự mình giải quyết, chỉ cung cấp nơi ở mà thôi.
Dùng sức rút tay ra, không dấu vết lau lau tay vài cái lên quần áo, luôn cảm thấy mùi chua thối quanh quẩn chóp mũi, cười ha ha nói:
- Lý ca, làm sao sẽ như vậy, dị năng của ta cùng anh ta ca cũng không phải loại công kích, còn cần dựa vào Lý ca bảo vệ đây.
Lý Bác Đào đối với việc cậu rút tay về rất là không hài lòng, nhíu nhíu mày, nghe thấy cậu nói câu nói sau cùng, lúc này mới giơ giơ mặt lên nói:
- Vậy phải biểu hiện của hai người các ngươi.
Lục Nhạc Hàm một bộ biểu tình 'ta đương nhiên hiểu', gạt gạt khóe mắt, nói:
- Đó là dĩ nhiên, chỉ cần Lý ca che chở chúng ta an toàn đến phía Nam.
Lý Bác Đào ngửa mặt cười ha ha hai tiếng, nói:
- Ta chính là thích nói chuyện cùng người thông minh.
Lục Nhạc Hàm thật sự không muốn tiếp tục nói chuyện với gã, gương mặt của Lý Bác Đào ở trong mắt cậu có hai chữ ' hèn mọn', trong lòng âm thầm phùn tào có thể thêm bức ảnh của Lý Bác Đào bên cạnh hai chữ hèn mọn trong tự điển hay không a, vậy thì thật là có hình tượng, gật đầu cười, nói:
- Vậy nếu Lý ca có việc thì trực tiếp lên lầu tìm ta là được.
Xoay người liền nhìn thấy Lạc An gương mặt tối tăm đứng ở phía sau mình, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Nhạc Hàm, giống như tia laser muốn bắn vài lổ thủng trên người Lý Bác Đào, nhưng đáng tiếc Lạc An vẫn không có dị năng như vậy.
Lục Nhạc Hàm sửng sốt, không nghĩ tới lại bị Lạc An nhìn thấy, chỉ là như vậy cũng tốt, không cần bản thân lại phải nghĩ biện pháp khác tổn thương hắn, trên mặt mang chút không tự nhiên, nhìn xung quanh một chút thấy không có người nào, có một loại cảm giác xấu hổ khi bị bắt kẻ thông dâm, nói:
- Ca, ngươi không phải đang nghỉ ngơi trên lầu sao? Khi nào thì xuống dưới?
Lạc An đáy mắt lộ ra hận ý, ngữ khí băng lãnh:
- Lên lầu tìm ngươi, vậy ta thì sao?
{ Nhạc Hàm, nhanh, làm hắn tức giận, lũy thừa Bạch Liên hoa đang tăng lên. }
- "Ca, ngươi đừng làm rộn có được hay không, ngươi bây giờ còn đang bị thương, ta nhờ Thôi tỷ lại tìm một gian phòng khác cho ta."
Lạc An như vậy thật sự là rất đáng sợ, không thể làm gì khác hơn là hoàn toàn không nhìn Lạc An, giả vờ bình tĩnh mà quay người nói với Lý Bác Đào:
- Lý ca, dưới lầu còn có phòng phải không, ta chuyển tới là được.
Lạc An gắt gao nắm lấy cánh tay của Lục Nhạc Hàm, mở miệng nói từng câu từng chữ:
- Thẩm Gia Ngôn, ngươi nhất định muốn như vậy phải không?
Lục Nhạc Hàm có cảm giác giống như là bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, theo bản năng hất tay của hắn ra, lui về phía sau hai bước, lưng đều sắp kề sát ở trên người Lý Bác Đào, nhịn xuống dục vọng muốn đi về phía trước nói:
- Ca, ngươi nói cái gì đó, ta cũng là vì tốt cho ngươi.
Lạc An rốt cục ức chế không được sự phẫn nộ của mình, giống như phát rồ đẩy Lục Nhạc Hàm ra, đi tới trước người Lý Bác Đào, duỗi hai tay bóp cổ gã.
Lưng Lục Nhạc Hàm đụng phải ghế, eo đau đớn, đứng cũng không vững, có chút nổ đom đóm mắt, đợi đến lúc nhìn rõ giương mắt lên liền nhìn thấy Lạc An giống như người điên đánh về phía Lý Bác Đào, kết quả bị một cái dây leo bỗng dưng sinh ra trên đất, chặn ngang trên không trung quật qua quật lại.
Trên mặt chợt lóe một tia đau lòng, nhìn đáy mắt Lý Bác Đào toát ra hận ý, cuống quít đứng lên nhưng giữa chừng lại dừng chân, Lục Nhạc Hàm cắn chặt môi dưới, nhìn khóe miệng Lạc An tràn ra máu tươi, quay người lại đổi một bộ thần sắc nơm nớp lo sợ nói:
- Lý ca, anh của ta không hiểu chuyện, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, trước thả hắn được không.
Lý Bác Đào cười lạnh một tiếng nói:
- Gia Ngôn, ban đầu ta chỉ là nhìn trúng dị năng của ngươi mới để cho hai huynh đệ các ngươi tiến vào, ta thu lưu các ngươi, anh của ngươi dĩ nhiên còn dám ra tay với ta, đây là cấp dị năng của ta cao hơn hắn, nhưng ai biết hắn cũng có thể ra tay với người khác hay không?
Lục Nhạc Hàm trong lòng phùn tào lời của hắn, quả thực đều là sơ hở, cái gì chó má dị năng, huynh đệ, ngươi dám sờ sờ lương tâm của mình nói chẳng lẽ không phải bởi vì ta lớn lên đẹp đẽ cho nên mới để chúng ta tiến vào sao?
Động tĩnh quá lớn, đưa tới những người khác, Lạc An bị treo ở giữa không trung, biểu tình nhục nhã, ánh mắt nhìn về phía Lý Bác Đào hận không thể ăn gã, đáy mắt hiện ra đỏ như máu, vết máu trên người chậm rãi thấm ướt quần áo, cả người chật vật đến cực điểm, Lý Bác Đào hoàn toàn không có hậu chiêu, nhưng nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, Lạc An có khả năng phải bị đánh chết ở chỗ này.
Lục Nhạc Hàm kềm chế tâm lý chán ghét, nghĩ tới thời điểm như thế này không cần nhiều lời, cũng chỉ có thể nhúng tay, ngươi nếu đánh chết hắn, vậy thế giới này ta không phải là đi không.
Một cái tay khoát lên trên bả vai Lý Bác Đào, dán chặt vào thân thể của gã, nơi hai người tiếp xúc truyền đến cảm giác ấm áp, luôn cảm giác giống như tiếp xúc bệnh độc, muốn lập tức lùi về phía sau, nhưng lại cực lực nhịn xuống, sau đó học theo bộ dáng của Thẩm Gia Ngôn trong trí nhớ, nở một nụ cười nói:
- Lý ca, anh của ta không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với hắn.
Lý Bác Đào đến cùng cũng là người bề trên, không cần biết trong lòng hèn mọn đê tiện như thế nào, thế nhưng trước mặt những người khác vẫn phải giữ vững phong độ lãnh đạo của mình, cả người tản ra nồng đậm khí tức mặt người dạ thú, bộ dáng ra vẻ đạo mạo, nói:
- Gia Ngôn, ngày hôm nay ta cho ngươi mặt mũi, nhưng nếu sau này lại xảy ra chuyện như vậy..
Lục Nhạc Hàm đưa tay nhéo nhẹ vai Lý Bác Đào, ánh mắt lơ lửng không cố định, sợ khi nhìn vào gương mặt kia thì bất thình lình phun ra, nhếch miệng lên nở một nụ cười, nói:
- Làm sao sẽ như vậy, chuyện như vậy trong đội ngũ của Lý ca chắc chắn sẽ không phát sinh.
Lý Bác Đào sờ sờ khuôn mặt Lục Nhạc Hàm, cười nói:
- Gia Ngôn, tiểu Thôi tạm thời không an bài phòng cho ngươi được, nếu không tối hôm nay ngươi tới chỗ ta ngủ trước.
* * * Cái này phải làm sao, lại chọc ra phiền phức, nổi da gà không ngừng, luôn cảm thấy cần nhanh chóng trở lại dùng thuốc tiêu độc, da mặt đều có chút co giật, trên mặt bất động thanh sắc, âm thanh đều có chút phá âm, nhưng vẫn cười duyên đáp:
- Được a, nhưng anh của ta..
Nói xong quay đầu lại nhìn Lạc An đã thoi thóp, bên trong mắt tràn đầy băng lãnh tuyệt vọng.
Lý Bác Đào tùy tiện phất phất tay, dây leo trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng.
Không có dây leo cố định, Lạc An trực tiếp té xuống đất, phát ra một trận kêu rên, tứ chi cuộn lại, hai cánh tay ôm chặt bụng, làm ra một loại tư thái phòng vệ.
Đẳng cấp dị năng của Lý Bác Đào mạnh như thế nào, Lục Nhạc Hàm trong lòng chợt lóe một tia nghi vấn, chỉ là chuyện này cũng không liên quan tới cậu, ngược lại chính mình cần phải làm là mượn sức mạnh của gã để kích thích Lạc An tiến tới, còn muốn đánh bại Lý Bác Đào thế nào, đó chính là việc của Lạc An.
Lý Bác Đào bóp mông của Lục Nhạc Hàm một cái, sau đó cười nói:
- Buổi tối gặp.
Dứt lời liền quay người rời khỏi.
Lục Nhạc Hàm dùng sức chà xát nơi vừa bị Lý Bác Đào đụng tới, quả thực thật là ác tâm, cả người đều run rẩy, nỗ lực đè nén nỗi lòng, xoay người lại lạnh lùng nhìn Lạc An đang co lại thành một đoàn, đáy mắt đều là chán ghét, sau khi nhìn thấy Lạc An sau khi nhìn đến ánh mắt của chính mình thì ngất đi, thở phào nhẹ nhõm, quả thực là bị buồn nôn đến thiếu chút nữa không kềm được biểu tình trên mặt, nhưng nhìn vào mắt của Lạc An, kỹ năng diễn xuất của mình cũng không tệ lắm.
Nhìn bốn phía chung quanh một vòng, tất cả mọi người đang xem trò vui mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bên này, Lục Nhạc Hàm trừng lại vài lần, mọi người mới mất mặt mà rời đi, cũng không phải họ sợ Lục Nhạc Hàm, mà là sợ đội trưởng phía sau cậu, cũng chỉ là một tên bán mông, nam hài như vậy dọc theo đường đi thêm hai cái tay đều đếm không hết, chỉ là đến bây giờ cũng không còn lại mấy, người như Lý Bác Đào làm sao sẽ mang theo gánh nặng cho mình, chỉ là có thể sống thêm mấy ngày mà thôi.
Khi quét đến Thôi tỷ, Lục Nhạc Hàm thở dài, nhẹ giọng nói:
- Thôi tỷ, giúp ta một việc được không?
Tiểu Thôi lạnh lùng nhìn Lục Nhạc Hàm, trong đôi mắt mang theo xa cách nói:
- Ta thật sự là nhìn lầm ngươi.
Giống như là không nghe thấy câu nói này, tầm mắt Lục Nhạc Hàm chuyển qua trên người Lạc An đã ngất đi:
- Thôi tỷ có thể mang anh ta lên giúp ta hay không.
Tiểu Thôi trực tiếp xẹt qua Lục Nhạc Hàm, nhẹ nhàng đỡ Lạc An lên, một người phụ nữ đỡ một nam nhân trưởng thành vẫn còn có chút vất vả, huống chi còn muốn lên lầu, Lạc An một chút ý thức cũng không có, tiểu Thôi đi được hai bước, nhíu nhíu mày nhìn cầu thang thật dài trước mặt, đang chuẩn bị nhấc chân đạp lên bậc thang thứ nhất, Lục Nhạc Hàm đi tới khoác một tay của Lạc An lên vai của mình, nhàn nhạt nói:
- Đừng làm hắn ngã xuống.
Tiểu Thôi vốn muốn đẩy tay của Lục Nhạc Hàm ra, nhưng mà một mình nàng thì tuyệt đối không thể mang Lạc An lên được, nhìn xung quanh một chút, lại càng không có người đến giúp đỡ Lạc An, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu chấp nhận sự giúp đỡ của cậu.
Sau khi đặt Lạc An lên giường, tiểu Thôi xoa xoa máu đen trên mặt của hắn, liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm còn đứng ở trong phòng, trào phúng nói:
- Sao ngươi vẫn còn ở nơi này, còn muốn nhìn Lạc An có bao nhiêu thảm hay sao?
Lục Nhạc Hàm không cảm thấy cần phải phản bác, cô nương này cũng là đủ bạch liên, không kém cạnh gì mình, bất quá ngươi mắng càng tàn nhẫn, thì lũy thừa Bạch Liên hoa của ta phồng càng nhanh, chỉ là nhìn Lạc An nhíu mày, trên mặt hiện ra ửng hồng không bình thường, sẽ không không sống nỗi nữa chứ.
Lục Nhạc Hàm đi vào cầm một cái khăn lông nói:
- Ta lau cho hắn.
Tiểu Thôi chán ghét đẩy Lục Nhạc Hàm ra, nói:
- Đừng ở chỗ này chiếm diện tích.
Nhìn Lục Nhạc Hàm tiếp tục nói:
- Ngươi căn bản không phải là biểu đệ của hắn có đúng hay không?
Lục Nhạc Hàm biểu tình khẽ biến, nói:
- Có phải là biểu đệ hay không có trọng yếu như vậy sao?
Tiểu Thôi khinh thường liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm, lạnh giọng nói:
- Cũng thật khó cho Lạc An đối tốt với ngươi như vậy, cũng phải thôi, tai vạ đến nơi thì ngay cả phu thê cũng từng người chạy, huống chi là loại quan hệ như các ngươi?
- Ngươi thích Lạc An?
Lục Nhạc Hàm nhíu nhíu mày.
Tiểu Thôi thoạt nhìn đã gần ba mươi tuổi, nhưng số tuổi thật sự cũng không lớn, cũng chừng hai mươi lăm, nhưng bởi vì quanh năm làm việc nên làn da không được tốt, kỳ thực nhìn vào khuôn mặt vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được, cũng khó trách ngày thứ nhất Lạc An gọi nàng là đại tỷ thì sắc mặt nàng không được tốt.
Mặt Tiểu Thôi đỏ lên, nói:
- Dù sao ngươi cũng không cần hắn nữa, không cần ngươi quan tâm ta có thích hay không, ngươi mau đi ra đi, nếu Lạc An mở mắt ra nhìn thấy ngươi ở nơi này nói không chừng lại ngất đi lần nữa.
Không nhịn được đẩy Lục Nhạc Hàm ra ngoài, 'ba' một tiếng khép cửa phòng lại.
Lục Nhạc Hàm nhíu nhíu mày, tuy rằng vẫn còn có chút lo lắng, nhưng nhân vật chính dù sao cũng phải có ngày nghỉ đi, hỏi:
- Tiểu Cửu, lũy thừa Bạch Liên hoa có thể giảm xuống hay không.
{ Sẽ không, chỉ là nếu thoát khỏi tính cách thiết lập mà bị người khác phát hiện, lũy thừa phía sau rất khó tăng lên, cho nên Nhạc Hàm tốt nhất vẫn ấn theo kịch bản nha. }
Lục Nhạc Hàm nói:
- Ân, vậy ta liền lặng lẽ.
{.. }
Tại sao tùy hứng như thế đây, trọng điểm là câu nói sau cùng a.
Buổi tối phải cho An phao ngâm trong linh thủy, nếu không thương tổn nặng như vậy, lưu lại di chứng thì làm sao bây giờ, nghịch tập không được thì còn đi nội dung vở kịch như thế nào, Lý Bác Đào đáng chết, chờ sau khi Lạc An mạnh mẽ sẽ ngược chết hắn.
Lục Nhạc Hàm không chỗ có thể đi nên xuống lầu trực tiếp ngồi ở trong phòng khách, người tới lui cũng không nhìn cậu một cái, người Lý Bác Đào nhìn trúng thì tốt nhất vẫn nên bớt tiếp xúc.
Lưu Thiên Kỳ đi tới ngồi ở bên người Lục Nhạc Hàm, sắc mặt cũng có chút không tốt, hỏi:
- Gia Ngôn, anh của ngươi?
Lục Nhạc Hàm có chút mệt mỏi, nói:
- Lưu thúc, cám ơn ngươi chăm sóc anh của ta.
Trên mặt Lưu Thiên Kỳ xẹt qua một tia mừng rỡ, nói:
- Ngươi là bị bức ép phải không, ngươi biết Lạc An hắn..
Lúc Lạc An ở bên ngoài cũng thường thường sẽ nói tới Thẩm Gia Ngôn, lời nói, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, Lưu Thiên Kỳ coi như ngu ngốc đến mấy cũng nhìn ra quan hệ của hai người, nhưng trong tận thế sinh tử đều là không xác định, hai nam nhân ở cùng nhau thì lại làm sao, nhưng là bây giờ..
Lục Nhạc Hàm bụm mặt chôn ở giữa hai chân, trầm giọng nói:
- Lưu thúc, ngươi không biết sống sót quá gian nan.
Lưu Thiên Kỳ nhìn hài tử chỉ chừng hai mươi trước mặt, trong lòng cũng một trận chua xót, vốn nên hưởng thụ thời gian gia đình hạnh phúc thật tốt, lại cố tình gặp phải tận thế, cũng phải, đại khái là do sợ hãi đi, thế nhưng..
Lục Nhạc Hàm ngẩng mặt lên, tha thiết mong chờ nhìn Lưu Thiên Kỳ, khẩn cầu nói:
- Lưu thúc, sau này ở bên ngoài ngươi có thể quan tâm anh của ta hơn một chút hay không?
Lưu Thiên Kỳ có chút không hiểu, hỏi:
- Gia Ngôn, ngươi đối với Lạc An rốt cuộc là ý gì?
Lục Nhạc Hàm thở dài, nói:
- Lý Bác Đào đã sớm coi trọng ta, nếu ta không phân rõ giới hạn cùng anh của ta thì e rằng chờ đợi anh của ta cũng chỉ có một kết quả.
Lưu Thiên Kỳ cả người chấn động, đúng vậy, tính cách Lý Bác Đào như vậy, không chiếm được còn không bằng phá hủy, như vậy thì người trở ngại hắn cũng chắc chắn phải chết, kết cục của Lạc An có thể tưởng tượng được.
Nhìn thiếu niên trước mặt khóe miệng mang theo ý cười bất đắc dĩ, Lưu Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy cậu có khả năng còn yêu Lạc An hơn là Lạc An yêu cậu.
{ Nhạc Hàm, lũy thừa Bạch Liên hoa đã tăng đến 40, ngươi quả thực quá thần. }
Lục Nhạc Hàm khóe miệng xẹt qua một nụ cười, loại phương thức xoát lũy thừa Bạch Liên hoa bằng cách giả bộ đáng thương vô tội này quả thực thành một cái chuẩn, đại thúc tuổi trẻ chính là dính chiêu này.
Lúc Lưu Thiên Kỳ rời đi, sắc trời bên ngoài đã chậm rãi tối lại, tiểu Thôi mới từ lầu hai xuống dưới, khuôn mặt có chút mệt mỏi, nhấc mặt nhìn thấy Lục Nhạc Hàm, trong ánh mắt tràn đầy ác ý, Lạc An cho dù hôn mê trong miệng cũng vẫn luôn kêu tên Thẩm Gia Ngôn, mình muốn giúp hắn lau người lại hoàn toàn không cởi được đồ của hắn, cả người sốt cao không ngừng, khẳng định không lấy được thuốc ở chỗ đội trưởng, chỉ có thể không ngừng mà thay khăn chuồm lên trán hắn, mãi đến tận vừa rồi mới ngủ.
Lục Nhạc Hàm cũng không giận, bình thản liếc mắt xoay đầu lại, cậu vẫn luôn biết tiểu Thôi yêu Lạc An, biểu hiện không thể rõ ràng hơn, cũng chỉ có Lạc An EQ thấp mới có thể vẫn cho là tiểu Thôi có lòng tốt, nếu không phải Lạc An, tiểu Thôi làm sao sẽ chăm sóc mình như vậy, nhưng điều này cũng không thể tính là chăm sóc, có lúc thậm chí còn cố ý xây dựng cơ hội đơn độc ở chung cho mình và Lý Bác Đào, cô bé này tâm cơ cũng thật nặng, không nghĩ tới lúc đầu mình lại nhìn lầm, thời gian an nhàn sinh hoạt vẫn là có chút lâu.
Tiểu Thôi thấy Lục Nhạc Hàm hoàn toàn không có phản ứng, lúc đi qua ghế sô pha thì mạnh mẽ hừ một tiếng liền đi ra ngoài, Lục Nhạc Hàm nhìn bóng lưng của nàng suy nghĩ, cô bé này không thích hợp với Lạc An, tính cách không thích hợp, tướng mạo không thích hợp, Lạc An quá ngại ngùng, vẫn là chính mình đóng vai loại chủ động thông đồng mới có thể bắt đầu, tiểu Thôi loại Bạch Liên hoa chỉ hiểu yên lặng trả giá, sau lưng đả kích tình địch, khả năng đến cuối cùng Lạc An liền hiểu cũng không hiểu, càng không cần phải nói bắt đầu.
Nhìn bốn phía một chút thấy không có ai chú ý tới mình cậu liền lén lút chuồn lên lầu.
Lạc An nằm ở trên giường, trên khuôn mặt tuấn tú không có một chút hồng hào, đôi môi trở nên trắng bệch, quần áo trên người vẫn chưa thay, vết máu nhiễm lên chiếc chăn màu trắng, cho dù đang ngủ vẫn lẩm bẩm nói gì đó, nhíu mày thành chữ xuyên.
Lục Nhạc Hàm không có thời gian để lãng phí, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, đã truyền tống Lạc An vào trong không gian, không gian đã không còn trống rỗng giống như là lần thứ nhất tiến vào, Lạc An lúc không có chuyện gì làm sẽ ở bên trong trồng các loại rau, xới đất, tưới nước, bên trong giống như là một cái nông trường. Loại nhỏ
Sợ trực tiếp đẩy vào trong nước sẽ kích thích làm Lạc An tỉnh lại, Lục Nhạc Hàm chỉ chậm rãi cởi quần áo của hắn ra, giúp hắn lau sơ một phen, trên người đều là vết máu do cây mây quật ra, một cái chồng chất lên một cái, có chút da thịt vết thương sâu.
Lục Nhạc Hàm cắn cắn môi dưới, trong đôi mắt bắn ra ngoan ý, ra tay cũng quá năng đi, nhìn dáng dấp Lạc An căn bản cũng không phải là đang ngủ, mà là hôn mê, ai biết Lạc An dĩ nhiên kích động như vậy, may là bên trong nội dung vở kịch Lý Bác Đào cũng không được chết tử tế, lúc này mới bỏ đi ý nghĩ lập tức đi xuống lầu thóa mạ Lý Bác Đào, kỳ thực mình cũng không tốt lành gì.
Cẩn thận từng li từng tí lau khô vết máu đã khô, vào lúc này cũng không có thuốc trị thương, chỉ là lần trước linh thủy tựa hồ rất có hiệu quả, Lục Nhạc Hàm cầm một cái khăn lông dính nước, nhẹ nhàng tích từng giọt vào miệng vết thương, giọt nước chậm rãi thấm vào da thịt, có vài chỗ bắt đầu chảy máu.
Lạc An nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, Lục Nhạc Hàm vội vã dừng động tác trong tay, vội vã cuống cuồng mà nhìn Lạc An, không biết có phải rất đau hay không, thấy thân thể Lạc An rốt cục có chút buông lỏng, lúc này mới bắt đầu chuyên chú động tác.
Sờ sờ mồ hôi trên trán, thở ra một hơi, nửa người trên của Lạc An quả thực không có một chỗ tốt, hơn nữa lúc trước cũng bị thương, có chút vết thương bởi vì xử lý không tốt nên bị nhiễm trùng, Lục Nhạc Hàm có chút tức giận, biết rõ mình có linh thủy, tại sao lại không mở miệng, ta trào phúng vài câu không phải là vẫn sẽ trị bệnh cho ngươi à.
Nhìn khăn mặt trong tay mình đã nhuộm thành màu đỏ, tiện tay để ở một bên, tìm kiếm tìm nửa ngày rốt cuộc tìm được một bộ quần áo bằng bông cho Lạc An, lộn lại trực tiếp đối diện với ánh mắt cùng với sâu không thấy đáy và biểu tình băng lãnh của Lạc An.
Lục Nhạc Hàm hô hấp hơi ngưng lại, quần áo trong tay nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, có chút lắp bắp nói:
- Học trưởng?
Nhìn đôi mắt Lạc An tựa hồ hoàn toàn không có tiêu cự, hình như vẫn không có tỉnh, nhẹ nhàng nhặt quần áo trên đất lên, thăm dò đi tới, kêu một tiếng:
- Học trưởng, ngươi đã tỉnh chưa?
Lạc An hoàn toàn không có phản ứng, ánh mắt vẫn cứ thẳng tắp mà nhìn chằm chằm nơi Lục Nhạc Hàm vừa đứng.
Lục Nhạc Hàm thở phào nhẹ nhõm, phun ra một câu:
- Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng đã tỉnh rồi.
Ngồi xổm người xuống, lấy tay che đôi mắt Lạc An lại, ánh mắt này quá kinh khủng.
Nhấc cánh tay, chân Lạc An lên giúp hắn thay quần áo, vừa rồi không chú ý, hiện tại rửa sạch mới phát hiện tuy rằng Lạc An thoạt nhìn gầy, thế nhưng vóc người cực kỳ tốt, điển hình cởi quần áo có thịt mặc quần áo hiện ra gầy, trong đầu hiện ra hình ảnh Tề Hưng Triết lõa thể, mặt có chút nóng lên, đôi mắt cũng không biết để ở chỗ nào, may mà thương thế của Lạc An tập trung ở nửa người trên, không cần cởi quần.
Lục Nhạc Hàm nhìn sang nơi khác giúp hắn mặc quần áo, cũng không biết tay đụng phải nơi nào, Lạc An hít một hơi.
Vội vã tập trung lực chú ý, nguyên lai là quần áo không cẩn thận cọ đến một cái vết thương thật dài, không trách sẽ đau, Lục Nhạc Hàm nóng nảy, vội vã nằm úp sấp thổi thổi một hơi, trong miệng nói:
- Không có chuyện gì không có chuyện gì, không đau.
Làm xong sau mới phát hiện mình sao lại ngu ngốc như vậy, dĩ nhiên làm ra việc mà lúc trước Tề Hưng Triết hay làm với Tề Tri Phi khi còn bé, sau khi phỉ nhổ chính mình xong, cẩn thận tránh vết thương của Lạc An, giúp hắn mặc quần áo vào, ngồi ở một bên thở dài một hơi đem hắn truyền tống ra ngoài.
Nhìn đồng hồ đeo tay đã sắp hơn bảy giờ, giúp Lạc An đắp kín mền rón rén đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Sau khi xoạch một tiếng đóng cửa lại, người trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà, trong ánh mắt có một ít hỗn độn, sau hồi lâu chớp chớp liền nhắm lại.
Lục Nhạc Hàm tạm thời hoàn không nghĩ tới biện pháp tránh thoát Lý Bác Đào, định đi tới chỗ Lưu Thiên Kỳ, Lưu Thiên Kỳ vội vội vàng vàng cũng không biết muốn đi ra ngoài làm gì, vừa vặn đụng vào Lục Nhạc Hàm, hơi kinh ngạc, hỏi:
- Lưu thúc, ngươi muốn đi đâu?
Lưu Thiên Kỳ không kịp nói chuyện, liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm hỏi:
- Gia Ngôn có chuyện gì sao, nếu không gấp thì ở chỗ này chờ ta một chút.
Ta cũng chỉ muốn tìm một chỗ ngồi một chút mà thôi, Lục Nhạc Hàm gật gật đầu, Lưu Thiên Kỳ nghiêng người để cho cậu tiến vào rồi rời khỏi.
Lục Nhạc Hàm ở trong phòng quan sát một chút, phòng của nam nhân độc thân không đặc biệt gì, chính là bẩn cùng loạn, vốn là gian phòng rất lớn lại gần như không còn chỗ đặt chân.
Mới vừa tìm được một chỗ có thể ngồi xuống, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa ầm ầm, ai vậy nha, thô lỗ như thế, tìm Lưu Thiên Kỳ?
Còn không đợi cậu đi qua, cửa liền được mở ra từ bên ngoài, tiểu Thôi đạp đồ vật tán loạn trên mặt đất vọt thẳng vào, bám vào vạt áo Lục Nhạc Hàm lo lắng hỏi:
- Lạc An đi đâu vậy?
Lục Nhạc Hàm trong lòng buồn bực, nói:
- Không phải ở trên lầu sao? Ngươi hỏi ta ta làm sao biết?
Trong mắt Tiểu Thôi tràn đầy phẫn nộ, cắn răng nói:
- Không ở, hắn có tới tìm ngươi hay không.
Lục Nhạc Hàm cả kinh, vừa rồi rõ ràng còn ở đây, khi nào thì tỉnh, bị thương thành như vậy thì đi ra ngoài như thế nào, bên ngoài nhiều tang thi như vậy sẽ không xảy ra chuyện sao?
Trên mặt vẫn là dửng dưng như không, nói:
- Ta làm sao biết, không phải ngươi luôn chăm sóc hắn sao, ngươi hỏi ta ta hỏi ai nha?"
Tiểu Thôi câm hận nhìn cậu, không có từ trên mặt cậu phát hiện cái gì, cảm thấy Thẩm Gia Ngôn cũng không cần thiết lừa gạt mình, không thể làm gì khác hơn là phẫn hận quay người tiếp tục đi tìm.
- Tiểu Cửu, ngươi có thể xác định được vị trí của vai chính hay không.
Lục Nhạc Hàm có chút lo lắng, hiện tại Lạc An thậm chí đều có thể bị người bình thường giết chết.
{ Không thể nha, ta chỉ có thể nhận biết được vai chính có còn sống hay không thôi. }
* * * Vậy hắn chết rồi ta sẽ làm sao, đi thế giới tiếp theo sao?
Lục Nhạc Hàm hỏi.
{ Đúng vậy, nếu vai chính trong một thế giới xảy ra chuyện, thì thế giới này sẽ sụp đổ, kí chủ sẽ trực tiếp bị truyền đi, thế nhưng sẽ nhận trừng phạt do nhiệm vụ chưa hoàn thành cùng duy trì nội dung vở kịch thất bại, thì độ khó nhiệm vụ trong thế giới sau của kí chủ sẽ tăng cường. }
- Làm sao còn có như vậy, vậy nếu một lần không làm được nhiệm vụ, độ khó gia tăng rồi chẳng phải là càng làm không được, vậy chẳng phải là tuần hoàn ác tính.
Lục Nhạc Hàm có chút đau đầu, những thứ đồ này tại sao lúc trước chưa từng nói qua.
{ Nhạc Hàm, những thứ này đều là quy củ, các tiền bối đều nói như thế, cho nên tốt nhất vẫn là duy trì xu thế phát triển nguyên bản của thế giới. }
Lục Nhạc Hàm đáng lẽ không nên hỏi, cái hệ thống này quả thực vừa hỏi cái gì cũng không biết, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, ngay cả quy tắc cũng giống như đang đánh phó bản, chạm đến một cái là đụng tới một cái, ai biết bây giờ còn có cái gì chưa công bố.
Rời khỏi phòng của Lưu Thiên Kỳ, suy nghĩ một chút vẫn là đi lên lầu, gian phòng xác thực trống trơn, chăn mới đắp cho Lạc An cũng tùy ý ném xuống đất, đồ vật trong phòng một cái cũng không thiếu, bất quá coi như là thiếu thứ gì thì Lục Nhạc Hàm cũng không biết, những thứ đó xưa nay đều không cần cậu phải bận tâm, nhìn chung quanh một vòng, xác định Lạc An là thật sự đi rồi.
Chỗ này cũng không ai để ý cậu, đặc biệt trải qua chuyện ngày hôm nay, Lạc An lưu lại xác thực tương đối lúng túng, nguyên bản bên trong nội dung vở kịch tuy rằng cũng có các loại xa lánh, thế nhưng mọi người rõ ràng trong lòng nhưng cũng không thể hiện ra mặt, hiện tại tình huống như thế e rằng ra đi là lựa chọn tốt nhất, bên trong nội dung vở kịch Lạc An vẫn luôn nuốt giận vào bụng cùng tiểu đội này đi căn cứ phía nam, vậy bây giờ mình cũng chỉ có thể đi phía nam thử vận may.
Lúc Lạc An đi hẳn là tràn đầy tuyệt vọng, có lẽ là ôm tâm thái hẳn phải chết mới bước ra cửa, nếu không tại sao không chờ vết thương tốt hãy đi, Lục Nhạc Hàm có chút đau đầu, nói thì nói như vậy nhưng là không dễ xử lí, nếu gặp lại Lạc An khẳng định hận không thể giết chết mình.
Trên kịch bản Thẩm Gia Ngôn sống lâu hơn một chút so với Lý Bác Đào là bởi vì khi đến căn cứ chính phủ, Thẩm Gia Ngôn liền dựa vào khuôn mặt của mình trèo lên giường của nhân vật phản diện bên trong kịch bản, vậy thì sau khi đến phía nam cũng chỉ có thể trước tiên tìm nhân vật phản diện.
Suy tư đi xuống lầu, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, bởi vì buổi tối không an toàn nên bên ngoài cơ hồ đã không có người nào, càng không có người không sợ chết đi ra ngoài, tiểu Thôi cũng không biết đi nơi nào tìm người, Lục Nhạc Hàm rất dễ dàng tránh tầm mắt mọi người rời khỏi biệt thự.
Xung quanh thật sự là quá tối, Lục Nhạc Hàm dựa thep ký ức đi không bao xa liền ngừng lại, đã lâu không ra ngoài, căn bản không biết tình huống bên ngoài bây giờ rốt cuộc là cái như thế nào, thế nhưng dựa theo thương tích trên người Lạc An mỗi ngày khi trở về, liền biết hiện tại tang thi tuyệt đối không phải dễ đối phó như vậy, nếu trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn không cẩn thận đụng vào tang thi vậy thì xong đời.
{ Nhạc Hàm, chung quanh đây không có tang thi nha. }
- Làm sao ngươi biết?
Lục Nhạc Hàm dừng bước lại hỏi.
{Thế giới tận thế quá hiểm ác, vì bảo vệ sự an toàn của kí chủ, chúng ta vẫn có một ít đặc quyền, nói thí dụ như loại hình có thể tránh nguy hiểm. }
- Tại sao không nói sớm.
Lục Nhạc Hàm vuốt trán, chẳng lẽ thật sự muốn mình đi đánh phó bản, đánh một cái đụng tới một cái.
{ Lúc trước Nhạc Hàm vẫn luôn không có gặp phải nguy hiểm gì a. }
Âm thanh của 009 thiên chân khả ái, Lục Nhạc Hàm nghĩ thầm, ngươi nói thì có đạo lý lắm, ta thậm chí không thể phản bác.
Đi vào một cửa hàng bị đập thành bốn phía gió lùa, nhìn chung quanh một vòng, xác thực không có ngửi thấy mùi vị mục nát của tang thi, chỉ là vẫn có cảm giác có một cỗ mùi thối thi thể, chỉ là khoảng thời gian này chung quanh đều tràn ngập thứ mùi này, Lục Nhạc Hàm cũng đã có chút thói quen.
Hơi suy nghĩ, liền tiến nhập vào bên trong không gian, không gian một ngày 24 tiếng đều là ban ngày, rất thuận tiện, ngoại trừ mỗi lần đi ra ngoài vẫn sẽ ở chỗ cũ, lúc buổi tối có thể ngủ ở bên trong, ban ngày cần thiết gấp rút lên đường thì có thể trực tiếp tiến vào.
Lục Nhạc Hàm ngủ một giấc trong không gian m, từ bên trong không gian đi ra, lúc này mới nhìn rõ ràng tình huống cụ thể ở bên ngoài, đâu đâu cũng có thi thể, thậm chí cạnh chỗ mình đứng còn có chân tay cụt không hoàn chỉnh, lúc Lục Nhạc Hàm đi ra chỉ hỏi 009 xung quanh có nguy hiểm hay không, sau khi đi ra cảm thấy dưới bàn chân tựa hồ có cái gì, cúi đầu vừa nhìn dĩ nhiên là tay của một người, mình đang đạp lòng bàn tay, mềm mại.
Sợ đến trực tiếp ngồi xuống đất, cánh tay kia bị chính mình đá qua một bên, cũng không biết có phải bị giật mình hay không, luôn cảm giác cánh tay kia tựa hồ còn nhúc nhích một chút, tim rầm rầm sắp nhảy ra khoang ngực, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cánh tay màu xám đen, theo bản năng lùi về phía sau, cảm giác trong tay tựa hồ bắt được cái gì vô cùng dính, cả người nổi lên một thân da gà, cứng đờ giơ tay lên quay đầu nhìn lại.
- A a a a a a! Ngọa tào
Lục Nhạc Hàm nhảy dựng lên, ném đồ vật không biết tên trong tay ra ngoài, dựa vào tường từng ngụm từng ngụm thở dốc, trên tay tựa hồ còn có cảm giác dinh dính, trong lòng một trận mắc ói, cố nén nuốt xuống, không thể phun, nếu phun ra liền không thể ngăn cản, nơi này không có Lạc An, nếu vẫn luôn không thể thích ứng thế giới này, vậy còn nói gì về việc đi phía nam.
Khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý, cũng không dám lấy tay gạt đi, cởi áo khoác, dùng sức ma sát nó trong lòng bàn tay của mình, ném xuống đất, dùng đế giày mạnh mẽ nghiền ép, sau khi trong lòng thoải mái hơn thì ra khỏi cửa hàng.
Sau khi tiếp xúc ở khoảng cách gần, Lục Nhạc Hàm cuối cùng cũng coi như biết cái gì gọi là thế giới tận thế, trên đường cái một mảnh tiêu điều, nửa bóng người cũng không có, thực vật khô héo, cành cây trọc lốc giống như là bị ăn mòn, gió nhẹ nhàng thổi một hơi, thỉnh thoảng rơi xuống mấy nhánh cây, đạp ở dưới chân nát tan thành bụi phấn, chỗ cũ có tang thi đẳng cấp thấp tới tới lui lui giống như là đang tuần tra.
Lục Nhạc Hàm nhìn mà hoảng sợ, đưa tay che miệng, nhưng nhớ tới mình vẫn chưa rửa tay, nhíu mày lại muốn trở vào trong không gian, lại sợ bỏ qua khoảng thời gian này thì sau đó tang thi sẽ nhiều hơn thì không có cách nào thông qua con đường này, cố nén sự chán ghét ở đáy lòng, mặc dù bản thân còn cách tang thi một khoảng xa nhưng vẫn không dám thở mạnh, thậm chí ngừng thở, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm chỗ có tang thi, sợ sệt chúng nó đột nhiên đánh về phía mình.
Lạc An, ngươi đến cùng có việc gì hay không, bị thương nặng như vậy, sao ngươi cứ kích động như vậy?