Khoảng Cách Của Người

Chương 70

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Dì này, dì nói chuyện cháu nghe không hiểu.” Đình Sương phản pháo: “Cháu gửi gắm ba cháu lại cho dì, cứ ngỡ rằng dì có thể chăm sóc cho ông ấy thật tốt, ai ngờ… thôi thôi quên đi, người một nhà có gì mà không bỏ qua được, cũng đâu phải do dì cố tình, chẳng biết là ai đã tạo nghiệt nữa. Cháu không về nhà đâu, cũng không nuốt nổi cơm, ba cháu đã thành ra vậy, thiệt thòi cho dì còn ăn được…”

Nói xong, chẳng đợi Ông Vận Nghi đáp lại, Đình Sương đã nhìn về phía Nghiêm Lập Khiêm: “Bác Nghiêm, cảm ơn bác đã đến thăm ba cháu. Cháu nhớ hồi còn bé ba cháu từng kể rằng, bác với ông ấy, thêm cả mẹ của cháu nữa, ba người đã cùng nhau gây dựng nên sự nghiệp thế nào. Bọn cháu thời nay quả thực rất ao ước được giống như thời của mọi người, cơ hội khắp nơi, con người chăm chỉ, quan trọng nhất là ai ai cũng thuần lương, giữa người với người có thể trao nhau sự tín nhiệm. Còn thế hệ chúng cháu bây giờ muốn gây dựng được thành tích như thế là rất khó… chắc bác không quên được những năm tháng huy hoàng ấy đâu nhỉ? Tự dưng cháu nhớ ra, hồi nhỏ bác còn từng ôm cháu nữa đấy, bác có nhớ không?”

Nghiêm Lập Khiêm gật đầu, khi cười khóe mắt tạo thành nếp nhăn: “Loáng cái đã nhiều năm trôi qua, Tiểu Sương tốt nghiệp chưa nhỉ? Tốt nghiệp rồi nhớ về công ty nhé, bộ phận R&D rất cần những người trẻ tuổi như cháu.”

(R&D = research and development – nghiên cứu và phát triển)

“Sắp tốt nghiệp rồi ạ, hiện tại cháu đang được nghỉ, hơn nữa ba cháu thế này cháu cũng không an tâm đi học tiếp.” Đình Sương suy nghĩ một chút: “Cháu đang suy xét, hay là cháu tạm nghỉ một học kỳ rồi về công ty thực tập nửa năm, vừa là để thuận tiện tới thăm ba cháu thường xuyên; mặt khác chờ ba cháu khỏe lại rồi, có thể ở cạnh chăm sóc ông ấy… À đúng rồi.”

Cậu giới thiệu Bách Xương Ý với Nghiêm Lập Khiêm: “Coi cháu này, nhìn thấy bác vui quá nên quên không giới thiệu một nhân vật quan trọng. Đây là giáo sư Bách ạ, ngài ấy có hợp tác với RoboRun trong vài hạng mục, trong tay nắm giữ một nửa giang sơn của RoboRun bên phía Châu Âu đấy, bác dù không phụ trách nghiệp vụ bên đó nhưng chắc hẳn cũng biết. Lần này ngài ấy tới đây một là để thăm ba cháu, hai là mang theo một dự án mới đến.”

Ánh mắt của Nghiêm Lập Khiêm tức thì thay đổi, vươn tay ra bắt tay với Bách Xương Ý.

Song phương hàn huyên một hồi, trao đổi phương thức liên lạc, sau đó Đình Sương và Bách Xương Ý mới rời khỏi bệnh viện.

Đình Sương không muốn để cho tài xế đưa đi nên tự gọi xe taxi khác, Chúc Văn Gia cũng đi tới, muốn nói lại thôi: “Anh ơi, em…”

“Em cũng biết tính khí anh xấu mà, nói chuyện có hơi khó nghe.” Đình Sương cười cợt: “Em về nhà với dì đi, anh muốn ở một mình với chị dâu của em.”

“… Anh, sau này anh định không về nhà ăn cơm thật à?” Chúc Văn Gia bị kẹp ở giữa rất khó chịu.

“Em nghĩ gì thế?” Đình Sương vỗ lưng cậu ta một cái: “Đợi ba khỏe lại rồi, hai đứa anh chắc chắn sẽ về nhà ăn cơm.”

Chúc Văn Gia lúc này mới dễ chịu hơn đôi chút: “Vậy thì nhanh thôi, chưa biết chừng tuần sau là ba khỏe lại rồi.”

“Anh cũng cảm thấy vậy.” Đình Sương cười đáp.

Sau khi lên xe taxi, nụ cười trên mặt của Đình Sương mới triệt để nhạt đi.

Cảm giác mất sức vì mười mấy tiếng ngồi máy bay không ăn không ngủ ập tới, cả người đều mệt mỏi.

Cậu chẳng quan tâm xem tài xế taxi có nhìn họ bằng ánh mắt khác thường hay không, cứ tự nhiên như ở nhà mà tựa đầu vào bả vai Bách Xương Ý.

Đại khái vừa nãy ở trong bệnh viện tinh thần căng thẳng quá, hiện tại đầu cậu đau âm ỉ, nhưng lại không ngủ được.

“… Bách Xương Ý, có phải em xấu xa lắm không?” Cậu nhỏ giọng hỏi: “Hoặc là tâm cơ quá? Đến em còn tự thấy bản thân mình nham hiểm.”

Xấu xa thì không, nhưng mà có chút đáng yêu quá mức.

“Cũng tàm tạm.” Giọng nói của Bách Xương Ý rất nhỏ: “Cao thủ chọc tức người khác.”

“Chuẩn.” Đình Sương nhận luôn: “Đấy là nghề của em mà.”

Thực ra nếu nghĩ kỹ lại, thì ban nãy cậu nên kiềm chế hơn, làm người khác tức giận cũng chỉ là xả được một hơi, thoải mái được một lúc, nhưng lại chẳng có tác dụng thực tế nào.

“Anh có một thắc mắc.” Bách Xương Ý mang theo chút ý cười: “Anh mang theo dự án mới gì vậy?”

“Dự án mới anh tự mình nghĩ đi.” Đình Sương cũng có chút buồn cười, nhưng lại không cười được: “Phải nghĩ nhanh lên đấy, không là em sẽ lòi đuôi.”

“Em thích sử dụng lao động miễn phí quá nhỉ.” Bách Xương Ý nói.

“Em không thích sử dụng lao động miễn phí.” Đình Sương liếc tài xế thông qua gương chiếu hậu một cái, thì thầm vào bên tai Bách Xương Ý: “Em thích anh.”

“Anh biết.” Bách Xương Ý cong môi cười.

“Có điều…” Đình Sương dừng lại một chút, giọng điệu nghiêm túc hẳn lên: “Những việc còn lại anh cứ để em tự mình xử lý, được không? Anh… anh cứ đứng nhìn em thôi là được. Em sẽ tự mình ra tay, em không muốn anh phải dính líu đến những chuyện rắc rối này. Có lẽ những khi ở bên anh, cái gì cũng chẳng cần bận tâm nên thoạt nhìn em rất ngu ngốc, nhưng thực ra những lúc không có anh bên cạnh… em vẫn phải tự mình suy nghĩ rất nhiều việc.”

“Anh cũng cảm giác được.” Bách Xương Ý nói.

Nếu như Đình Sương là một người vô ưu vô lo từ tấm bé, cái gì cũng chẳng cần phải bận tâm, thì cậu sẽ không có nhiều hoảng sợ và khuyết thiếu cảm giác an toàn đến vậy.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc, giọng điệu của Bách Xương Ý càng ngày càng nhẹ, bất tri bất giác, Đình Sương đã tựa đầu trên vai anh mà ngủ.

Bách Xương Ý cúi xuống nhìn khuôn mặt của cậu, dường như chỉ trong một ngày, đứa nhỏ đã lớn mất rồi.

Ban đầu Bách Xương Ý chỉ xin nghỉ có một tuần lễ, thế nhưng để cùng về nước với Đình Sương, công việc nào không thể hoàn thành từ xa anh sẽ hoãn thêm hai tuần nữa, công việc nào có thể hoàn thành từ xa anh lại đẩy lên trước hai tuần, như vậy thì công tác sẽ không bị lỡ dở quá nhiều.

Sau khi về khách sạn, Đình Sương ngả đầu xuống ngủ đến 10h tối mới tỉnh, tỉnh xong thì đi tắm rửa, rồi bảo rằng muốn ra ngoài ăn khuya. Cậu không có nhiều thời gian rảnh để khổ sở và suy nghĩ lung tung, cậu cần chấn chỉnh tinh thần, cần đồ ăn, cần nắm rõ được tình huống hiện tại.

“Anh có ăn quán ven đường bao giờ chưa?” Lúc đi thang máy xuống tầng, Đình Sương hỏi Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý suy nghĩ một chút rồi đáp: “Giống hội chợ Giáng Sinh ấy hả?”

“À… cũng gần như thế, có điều thua xa chợ đêm ở quốc nội.” Đình Sương đi quèn quẹt về phía trước, hết ngó đông lại ngó tây tìm đồ ăn, Bách Xương Ý đi cách sau nửa mét, trông chừng cậu, sợ cậu không để ý dưới chân.

“Phía trước là một tiểu khu, bên cạnh chắc có nhiều hàng ăn lắm.” Đình Sương nói: “Đi lên một đoạn nữa là khu công nghệ cao, trụ sở chính của công ty nằm ở chỗ đó.” Cậu chỉ tay về phía xa xa: “Anh có nhìn thấy cái biển trên tòa nhà cao tầng kia không?”

“Ừ.” Bách Xương Ý nhìn thấy một chữ ROBORUN làm bằng đèn led màu xanh trên tấm biển.

“Úi bên kia bán mực nướng tấm sắt.” Đình Sương đi qua đó mua mười xiên, đưa Bách Xương Ý cầm chín xiên, còn mình thì chỉ lo mỗi việc ăn, cứ ăn xong xiên này là lại duỗi tay cầm lấy xiên khác trong tay Bách Xương Ý.

(nướng tấm sắt-teppanyaki: là một phong cách ẩm thực, thường dùng vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu; teppan có nghĩa là một miếng sắt, còn yaki nghĩa là nướng, xào, chiên)

“Đằng này có thịt dê nướng.” Còn chưa ăn hết đống mực, Đình Sương lại chạy đi mua hai mươi xiên thịt dê.

“Uầy, bánh kếp hành lá.”

“Anh mua hộ em bát malatang với.”

Cậu cứ thế vừa đi vừa ăn nguyên một đoạn đường.

Lúc đi tới cuối đường, Đình Sương bỗng dừng bước, đưa viên chả cá đang cắn dở cho Bách Xương Ý.

“Không ăn nữa à?” Bách Xương Ý ăn nốt nửa viên chả cá kia.

“… Nhân viên của RoboRun.” Đình Sương nói.

Bách Xương Ý nhìn theo tầm mắt của cậu, có hai người trẻ tuổi mặc đồng phục, trên cổ đeo thẻ công tác đang đứng trước quán trà sữa.

“Chúng ta qua đó mua hai cốc trà sữa đi.” Đình Sương nói.

Trong quán trà sữa hiện không có ai xếp hàng, cậu và Bách Xương Ý liền đứng ngay phía sau hai nhân viên RoboRun kia. Đình Sương thấy tấm trẻ trên cổ bọn họ có dòng chữ “BỘ PHẬN R&D”, lại thấy bọn họ mua hơn hai chục cốc trà sữa, thế là tùy tiện hỏi thăm: “Uầy, tăng ca hả? Mua nhiều thế này sao không gọi người ta ship đến tận nơi?”

“Quán này không có dịch vụ ship đồ, với cả tranh thủ đi xuống lầu nghỉ ngơi chốc lát ấy mà.” Một người trong số đó quay đầu lại nói với Đình Sương: “Ngại quá, chúng tôi mua những 26 cốc cơ, các anh đợt một lát nhé, hay là để tôi bảo nhân viên quán làm cho hai người trước?”

Đình Sương vội vàng nói: “Không sao không sao, chúng tôi cũng không vội.”

Cậu còn phải nghe trộm người ta nói chuyện, không thể nào đi trước được.

Người kia cười với Đình Sương một cái, quay đầu lại nói chuyện với đồng nghiệp: “Chip FND có nhiều cái bị báo hỏng lắm, trong một thời gian ngắn làm sao sản xuất ra được?”

“Sao tôi biết được? Nhưng trước thứ hai nhất định phải làm xong… mà này, cậu nghe gì chưa, vội như thế là bởi vì thứ hai tuần sau các cổ đông sẽ mở cuộc họp lâm thời đấy.”

“Mở cuộc họp lâm thời? Sao tôi thấy không giống tác phong của đại boss lắm nhỉ…”

“Tôi cũng chẳng hiểu luôn. Đấy, lại nói đến FND…”

Đình Sương vừa nghe vừa ăn nhem nhép, làm như vậy trông sẽ không giống như đang nghe trộm. Chờ đến khi hai nhân viên kia bê đống trà sữa đi xa, cậu rốt cuộc không nhịn được mà đánh ợ một cái.

“Anh biết FND là cái gì không?” Đình Sương tu một ngụm trà sữa, hỏi Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý đáp: “Không biết, chắc là mã model của một sản phẩm nào đó.”

Đình Sương đi mấy bước, đứng tựa lưng vào cột đèn đường: “Lâm thời mở cuộc họp cổ đông…”

Cậu lấy điện thoại ra, kéo đến số điện thoại của Nghiêm Lập Khiêm, nhìn một lúc, quyết định không nên nhắn tin hỏi thăm tình hình.

Đến bước ngoặt này rồi, ai cũng chẳng đáng tin cậy, ngoại trừ…

“Nếu như là em, hiện tại anh sẽ làm thế nào?” Đình Sương nhìn về phía Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý ngẫm nghĩ vài giây, rồi bảo: “Nếu như anh là em, vậy ngay đêm nay anh sẽ tra xét các thành phần cấp cao thuộc RoboRun, tiếp đó tìm đọc <Luật Doanh Nghiệp> của Trung Quốc. Thời gian từ nay tới cuối tuần thì ‘vừa đấm vừa xoa’ ép anh bạn trai viết ra một bản kế hoạch dự án, cuối cùng là chờ tới ngày thứ hai, nghênh ngang dẫn theo anh bạn trai bước vào công ty để đàm phán dự án mới.”

Đình Sương không dám tin luôn: “Anh thật sự là…”

Bách Xương Ý: “Nham hiểm?”

Đình Sương uống nốt ngụm trà sữa cuối cùng, bóp bẹp cái cốc, vươn tay ném ra đằng xa.

Rơi tọt vào trong thùng rác.

“Không, là gợi cảm.” Cậu đáp.

CHÚ THÍCH

[1] Bánh bao súp: xiao long bao [2] Bánh kếp hành lá [3] Malatang: lẩu xiên cay thập cẩm

Bình Luận (0)
Comment