Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Chương 10

Làm ơn đừng nói yêu tôi, để rồi khiến tôi thương tổn

Tống Thư Trạch vẫn đối xử với tôi rất tốt, thái độ với Ann ở công ty cũng không có gì thay đổi. Nhưng sau cuộc hẹn đó, Ann lại có phần ân cần lên rất nhiều. Tôi không biết Tống Thư Trạch đã tiến tới với Ann hay chưa, nhưng dù cho không là Ann thì nhất định cậu ta vẫn sẽ phải tìm một cô gái nào đó. Thực không tưởng tượng được thời khắc ấy sẽ như thế nào.

Tôi muốn phá vỡ mối quan hệ không minh bạch hiện tại giữa mình và Tống Thư Trạch, khát khao muốn đi đến một kết quả với cậu ấy. Dẫu biết đó sẽ chẳng phải là kết quả khiến lòng người như ý. Thế nhưng, tôi vẫn thử nghĩ đến nó, nếu như tôi nói ra, có lẽ, bản thân sẽ không thấy tiếc nuối vì những nỗ lực mà mình đã bỏ ra. Bởi vì lúc này đây, Tống Thư Trạch chính là người mà tôi mong muốn!

Buổi tối, Tống Thư Trạch yên lặng nằm bên cạnh tôi, từ sau đêm đó, khi ngủ cậu ấy không còn ôm tôi nữa. Tôi xoay người rúc vào trong lòng cậu ta, tay vắt lên lưng cậu.

“Trước đây cậu nói không ôm ai đó thì không ngủ được là nói dối phải không? Tôi thấy cậu không ôm tôi vẫn ngủ đến quên trời đất đấy thôi! Nhưng này, vì bị cậu ôm nhiều quá nên tôi thành quen mất rồi, giờ cậu mà không ôm tôi thì tôi chẳng ngủ được nữa!”

Trống ngực đập liên hồi, tôi không biết liệu Tống Thư Trạch có đẩy mình ra hay không. Nhưng thật may là, cậu ấy không làm vậy! Tôi chỉ nghe tiếng cậu nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn tay ôm lại tôi.

“Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Giọng nói của Tống Thư Trạch dịu dàng vang lên bên tai. Cậu ôm tôi thật chặt, hôn lên mắt tôi. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, có lẽ mình không phải là không có cơ hội bắt được hạnh phúc.

Tôi không phải người giỏi quyết định mọi việc, đối với việc gì đã quen thì rất khó có thể thay đổi lại. Tôi đã mất tới năm năm để quyết định rời khỏi Trữ Uy. Và hiện tại, tôi đã quyết định, sẽ bắt đầu theo đuổi một đoạn tình cảm mới, đồng thời hoàn toàn dứt bỏ quá khứ đã qua. Dù là đi quyến rũ người ta cũng được, đùa giỡn cũng chẳng sao, chỉ cần được ở bên Tống Thư Trạch là đủ. Dù biết rõ Ann mới là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu ấy, nhưng tôi vẫn sẽ không buông tay! Tôi đã lớn thế này rồi, tôi cũng muốn có được hạnh phúc cho mình.

Thời gian thực tập của tôi và Tống Thư Trạch kết thúc. Cậu ấy được điều tới phòng kế hoạch, còn tôi bị lưu lại ở phòng kinh doanh. Lúc này tôi mới biết, hóa ra Tống Thư Trạch cũng là một du học sinh trở về nước. Phải thừa nhận một điều rằng, tôi biết quá ít về cậu ấy. Mà cậu ấy cũng chẳng bao giờ nói với tôi về chuyện gia đình mình. Mà thôi, được làm nhân viên chính thức là tin tốt không gì bằng rồi, tôi quyết định tối nay sẽ làm nhiều nhiều món ngon một chút. Thế nhưng, đến buổi chiều trước khi tan tầm, Tống Thư Trạch lại báo cho tôi biết, tối nay Ann hẹn cậu ấy đi xem phim, không về nhà ăn cơm được.

Tâm tình của tôi thoáng chốc rơi vèo xuống cái mức thấp không còn gì thấp hơn. Tôi cười cười nói với cậu ấy, “Biết rồi.” Sau đó một mình lên xe bus về nhà. Tuy cậu ấy không ăn cùng, nhưng tôi tuyệt đối cũng sẽ không ngược đãi chính mình, cơm ngon vẫn nhất định phải ăn.

Tôi đi vào bếp làm cơm. Lúc này không biết Tống Thư Trạch đang làm gì nhỉ? Hẳn là đang dùng cơm với Ann rồi.

“A…”

Một cái đầu quả nhiên không thể nghĩ đến hai việc! Vừa không tập trung một cái là đã thái nhầm vào tay! Ngón trỏ tay trái bị cắt mất một miếng thịt, trên cái thớt nhỏ vương ba giọt máu. Tôi ngậm ngón tay vào trong miệng mút mút, sau đó dán miếng băng cá nhân l ên. Vốn chẳng phải vết thương gì to lớn, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào bước chân lại rẽ vô phòng khách, nhấc điện thoại lên, bấm số Tống Thư Trạch.

“Alo?”

“Là tôi, tay tôi bị thương rồi.”

“Tôi về ngay bây giờ đây, đợi.”

Ba câu, năm giây. Mười lăm phút sau, Tống Thư Trạch thở hổn hển mở cửa, vọt tới trước mặt tôi.

“Làm sao vậy? Bị thương ở chỗ nào?”

Cậu ấy sốt ruột nhìn tôi. Thực không nghĩ tới cậu ấy có thể vội vàng về nhanh như vậy. Thảm rồi đây, nếu để cậu ấy thấy cái vết thương bé xíu xiu mà tôi cũng làm rối tinh rối mù gọi cậu ấy trở về, nhất định sẽ giận điên lên mất! Sớm biết thế này tôi đã làm thêm một phát nữa cho vết thương to bự chảng luôn cho rồi!

Tôi ngần ngại giơ ngón trỏ đã được dán băng cá nhân lên trước mặt cậu ta, liền nghe thấy Tống Thư Trạch “phì” một tiếng phá lên cười. Sau đó đem ngón tay bị thương của tôi đặt lên môi hôn một cái, kéo tôi vào trong lòng.

“Anh nha! Cái đồ ưa làm nũng!”

Cậu ấy vừa nén cười vừa bất đắc dĩ nhìn tôi, giọng điệu như đang nói với một đứa trẻ. Tôi chợt nghĩ, hay là cậu ấy cũng thích mình rồi!?

“Thư Trạch, tôi thích cậu.”

Tận dụng bầu không khí đương vui vẻ, tôi quyết định nói thật luôn cho gọn ghẽ.

“Thích tôi vì sao trước đây còn để tôi hẹn hò với Ann.”

“Bởi vì tôi nghĩ chắc là cậu cũng thích hẹn hò với cô ấy.”

“Vậy sao hôm nay lại phá hỏng cuộc hẹn của tôi với cô ấy?”

“Bởi vì tôi không thích cậu hẹn hò với cô ấy.”

“Vậy anh muốn tôi phải thế nào đây?”

“Tôi có thể hẹn hò với cậu! Những chuyện cậu muốn cùng làm với cô ấy tôi đều có thể làm.”

“Anh muốn làm người yêu của tôi?”

Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng. Ánh mắt tựa như của một chú mèo đang ngắm nhìn con chuột của nó. Còn tôi đứng trước mặt cậu lại chẳng khác gì một đứa học trò bị thầy giáo gọi lên phát biểu.

Tôi nhìn nhìn cậu ấy, gật đầu, đánh cược một lần với tình cảm cùng thể diện của chính mình!

“Tôi muốn! Tôi thích cậu, cậu có thích tôi không?”

Cái ôm nóng ấm của cậu ấy, dường như thay cho câu trả lời!

Cậu ôm tôi đặt lên giường, gấp gáp hôn tôi, không giống những ôn nhu cùng dịu dàng trước đây, mà là kịch liệt cùng nhiệt tình khiến tôi không thể chống đỡ. Thân thể nóng rực của cậu áp lên tôi, cùng tôi môi lưỡi dây dưa. Bàn tay to lớn di chuyển trên khắp mình tôi đầy phiến tình. đầu v* tôi bị cậu ấy duyện cắn đến sưng đỏ mà nóng lên, hạ thân bắt đầu cương cứng mà đứng lên. Hai tay cậu vuốt ve bờ mông tôi, thẳng người một cái liền hung hăng tiến vào trong tôi, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt mà luật động. Tôi bị cậu ta lộn qua lộn lại làm mới được một lần, cả người đã bủn rủn đến mức cảm giác như không còn là của mình. Thanh niên trai tráng tinh lực quả là đáng sợ!

Mây mưa một hồi, tôi ghé vào lòng cậu ấy, hỏi, “Cậu là gay?”

“Có quan trọng không?” Cậu ấy hỏi lại.

“Tôi chỉ muốn biết cậu yêu đàn ông? Hay chỉ có tôi là trường hợp ngoại lệ?”

“Vậy thì sao?”

Tôi không nói gì, cúi đầu, xoay người rời khỏi cái ôm của cậu ấy. Đúng vậy, tôi có tư cách gì mà chất vấn cậu ấy vấn đề này?!

“Anh đó! Cứ thích nghĩ ngợi linh tinh! Hạnh phúc không nhất thiết phải nói ra bằng lời, mà là tự bản thân nó có được! Nếu tôi không yêu một mình anh, thì sẽ không đem lại hạnh phúc cho anh, muốn biết điều đó có thật hay không thì hãy để thời gian chứng minh, không phải sao?”

Tống Thư Trạch lại kéo tôi vào lòng, hôn nhẹ lên vành tai tôi. Tôi nở nụ cười. Tình yêu tựa như đầu tư, thắng thua được mất nào ai đoán trước được. Tống Thư Trạch có khả năng thành với tôi hay không, chỉ có thế chờ thời gian quyết định. Một khi tôi đã lựa chọn cậu ấy, thì vô luận kết quả thế nào tôi cũng đều phải gánh chịu. Trước mặt Trữ Uy, tôi chỉ có cảm giác tự ti, mà giờ khi đứng trước Tống Thư Trạch, tôi cũng chẳng thể tự tin cho nổi! Cậu ấy tuổi đời còn trẻ, có thể gánh chịu được những hậu quả trầm trọng khi theo đuổi một mối tình đồng tính hay không, thực sự mong manh lắm!

Tuy thế, tôi mới thực sự là kẻ tàn nhẫn, chính tôi đã kéo cậu ấy đi chệch khỏi quỹ đạo của một người bình thường. Nghĩ đến đó, tôi đã cảm thấy dâng tràn dũng khí gánh chịu những cay đắng có thể xảy đến. Tôi không biết con đường cùng Tống Thư Trạch có thể dài đến bao lâu, nhưng thôi, được ngày nào cũng cứ coi như là biết ngày ấy đi. Bất cứ lúc nào cũng hãy chuẩn bị tinh thần mà chia tay cậu ấy thôi, coi mỗi ngày qua đi đều là giờ khắc cuối cùng đi. Như vậy có khi lại cảm thấy hạnh phúc hơn được chút nào đó. Trước đây khi sống cùng với Trữ Uy, tôi cứ tâm niệm cái thứ gọi là thiên trường địa cửu, cuối cùng chỉ khiến một thân thương tổn, hiện tại tôi đã rút ra bài học xương máu rồi!

Từ khi quyết định sống chung, cuộc sống sinh hoạt của chúng tôi không có gì thay đổi, thế nhưng tâm tình lại đổi thay không ít. Hiện tại, mỗi ngày trôi qua đều hết sức ngọt ngào, sự ngọt ngào chưa bao giờ có. Thư Trạch thích hôn tôi, lúc rời giường, lúc đi ngủ, ngay cả lúc ăn cũng vậy… Cậu ấy giúp tôi tìm lại cảm giác được hôn môi đã mất từ lâu. Kỳ thực tập kết thúc, chúng tôi làm việc ở bộ phận khác nhau, trên các tầng khác nhau. Ban ngày không gặp được nhau, tôi lại hệt như một đứa trẻ mới yêu lần đầu, lúc nào cũng nghĩ đến cậu ấy.

Thế nhưng, vài ngày sau, cảnh sát xông vào công ty liền lần thứ hai đánh tan hạnh phúc trước mắt của tôi.

“Anh là Dương Duệ?” Người dẫn đầu trong ba vị đứng ra hỏi tôi.

“Vâng. Có chuyện gì không?”

Cảnh sát đến tìm khiến tôi thực không ngờ tới. Mà đồng nghiệp trong công ty cũng hiếu kỳ nhìn sang tôi.

“Có người tố cáo anh gây thiệt hại tài sản của người ta, mời anh đi cùng chúng tôi hợp tác điều tra.”

“Tôi nghĩ chắc ở đây có hiểu lầm gì đó rồi! Tôi không làm chuyện gì phạm pháp cả!”

“Anh có biết Trữ Uy tiên sinh không? Trữ tiên sinh nói anh đã cố tình làm vỡ bình hoa trị giá 12 vạn ngài ấy mang từ nước ngoài về.”

“Cái gì?! Trữ Uy báo các anh đến bắt tôi?! Các anh tin anh ta? Cái bình hoa đó chỉ có 1 vạn 2 thôi!”

Tôi quả thực khó có thể tin nổi chuyện Trữ Uy báo cảnh sát bắt giữ tôi! Chợt nhớ ra, Trữ Uy có quen biết với cục trưởng cục cảnh sát trong khu vực.

“Xem ra việc này xác thực có liên quan đến anh! Mời anh đi theo chúng tôi!”

Cảnh sát nói xong liền tiến lên kéo tôi rời khỏi công ty. Đến cảnh cục, tôi bị đưa vào một gian phòng kín để thẩm vấn. Chỉ có điều ngồi bên trong chờ thẩm vấn tôi không phải cảnh sát mà là Trữ Uy.

Tôi ngồi trước mặt nhìn y, lòng lạnh lẽo.

“Trữ Uy, anh hận tôi đến thế cơ à? Đến mức gọi cả cảnh sát bắt tôi? Anh có tư cách gì mà dám hận tôi? Tôi chẳng làm gì có lỗi với anh cả!”

“Ai nói tôi hận em? Tôi yêu em! Tôi chỉ muốn em trở lại bên tôi. Tôi nói rồi, trừ phi tôi muốn em đi, bằng không em đừng hòng rời bỏ tôi! Em biết rõ từ trước đến nay tôi làm việc gì cũng không từ thủ đoạn rồi chứ?”

Trữ Uy cũng nhìn tôi, âm giọng bình tĩnh, biểu tình bá đạo.

“Nếu như tôi không đáp ứng?”

“Em dám! Em không muốn ngồi tù đúng chứ?”

“Tôi sẽ bồi thường anh tiền cái bình hoa đó.”

“Em bồi thường nổi sao? Bình hoa đó giá trị bao nhiêu là do tôi quyết định! Em có tội hay không cũng là tôi quyết định! Chúng ta đã sống với nhau năm năm, tôi có thể tùy tiện kiếm một cái tội cho em, em chạy thoát được sao! Lẽ nào em cũng lại định bồi thường tiếp? Em đủ tiền không?”

“Là bởi vì tôi rời bỏ anh trước, nên anh không cam lòng? Thậm chí không tiếc cả thủ đoạn khiến tôi ngồi tù? Tôi đã nói là anh vứt bỏ tôi, là tôi không xứng với anh! Anh còn muốn như thế nào nữa?” Tôi không nhịn được nữa hét lên với Trữ Uy.

“Là tôi không cam lòng! Nhưng tôi làm vậy không phải vì để trả thù. Dương Duệ, tôi thực sự yêu em! Cái gì tốt nhất tôi cũng đều có thể dành cho em! Tên tiểu tử thối đó dựa vào cái gì mà đòi sánh với tôi?”

“Nhưng tôi cho là có đấy, thứ mà anh vĩnh viễn cũng không có được! Anh thậm chí còn không biết tôi muốn gì! Chúng ta chung sống năm năm, anh dĩ nhiên đã biết tôi là một kẻ mềm nắn rắn vuông! Bị tạm giam cũng được, ngồi tù cũng chẳng thành vấn đề, tôi chẳng ngại đâu!”

“Dương Duệ! Mẹ kiếp, em điên rồi! Em chịu thêm một lần mềm mỏng không được sao?” Trữ Uy điên tiết gào lên.

“Tôi đã mềm năm năm rồi! Hôm nay tôi sẽ không xuống nước nữa đâu! Trữ Uy, tôi đã từng rất yêu anh, đã nghĩ sẽ gắn bó với anh cả đời! Nhưng anh đã không giữ lấy tôi! Tình yêu của tôi không phải vô tận mà có thể dùng mãi không cạn. Nó đã bị anh xài hết mất rồi!”

“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa! Tôi sẽ hảo hảo quý trọng em! Em hãy cho tôi một cơ hội nữa, cũng là cho chính mình một cơ hội nữa được không?” Trữ Uy nắm tay tôi, nhìn tôi tha thiết.

“Ha~ Trữ Uy, tôi sẽ không đứng yên ở chỗ cũ đâu! Thời gian năm năm, tôi đã đi được rất xa rồi. Anh cũng không còn đuổi kịp tôi nữa. Khi ở bên cạnh anh, anh chưa từng nghĩ tốt cho tôi. Bây giờ tôi rời đi, anh lại tới phá hư hạnh phúc của tôi, thực sự tôi đã bắt đầu không thể không hận anh.”

“Em thà rằng ngồi tù cũng không chịu trở lại với tôi?”

“Tôi ghét nhất bị kẻ khác uy hiếp.”

“Vậy em cứ yên vị ở trong tù đi!”

Trữ Uy hung hăng trừng mắt nhìn tôi, cuối cùng tức tối rời đi. Tôi ngồi trong căn phòng trống trơn, đối mặt với bốn bức tường, đột nhiên muốn bật cười, đúng là cuộc đời tôi chẳng thể nào yên bình cho được! Nhưng, tôi cười không nổi, lòng ngực dội lên một nỗi bi thương, chèn ép đến khó thở.

——-o0o——-
Bình Luận (0)
Comment