Tái ông thất mã (*), “phúc” chính là ông vẫn còn ngựa?
Gần đây Thư Trạch hình như phải đi quan hệ xã giao rất nhiều, thường xuyên không ở công ty.
Nếu muốn giành chân làm kẻ thắng lợi cuối cùng trong dự án ‘Thịnh Thế Vân Đình’, những thứ cần chuẩn bị quả thực là không ít. Tuy ngày nào cũng thấy Thư Trạch tất bật đi vào đi ra, nhưng tiến triển của hạng mục dự án này như thế nào tôi lại hoàn toàn chẳng hay biết gì. Mỗi lần hỏi, cậu ấy đều hời hợt đáp lại một câu “Đừng lo”, mấy lần như thế, về sau tôi cũng chán chẳng buồn hỏi nữa.
Mà không hiểu Trữ Uy từ đâu moi được số điện thoại mới của tôi, không có việc gì cũng cứ hay gửi mấy cái tin nhắn quấy rầy. Về phần nội dung, đơn giản vẫn là muốn tôi trở lại với y hoặc dọa sẽ khiến Thư Trạch thân bại danh liệt. Tôi không để ý tới y, bởi vì tôi tin Thư Trạch sẽ không thể bị y làm cho điêu đứng đơn giản như vậy. Thư Trạch luôn muốn tôi tin tưởng cậu ấy, vậy thì tôi sẽ tin.
Sau nửa tháng, cuối cùng buổi mở thầu cũng bắt đầu. Cũng đến ngày tôi phải cùng Thư Trạch đến buổi đấu thầu, không tránh khỏi gặp Trữ Uy.
“Cậu dùng cách nào cũng vô ích thôi! Case này cậu đừng hòng giành được!”
Trữ Uy đứng trước mặt tôi và Thư Trạch, nhìn Thư Trạch bằng vẻ ngạo mạn. Đến giờ y vẫn như thế, không ai bì nổi. Sau đó, y quay đầu nhìn tôi, nói, “Dương Duệ, suy nghĩ kĩ lời tôi nói lần trước đi. Như vậy sẽ tốt cho cả ba chúng ta.”
Tôi trừng mắt nhìn y, chỉ thấy khuôn mặt y càng ngày càng đáng ghét. Mà cùng với đó trong lòng tôi cũng thầm cầu khẩn, khẩn cầu thượng đế đừng để Thư Trạch thua y trong lần cạnh tranh này.
“Còn chưa biết được ai là kẻ cười cuối cùng đâu!” Thư Trạch tự tin cười nhìn Trữ Uy, sau đó khoác vai tôi cùng đi đến chỗ ngồi. Lời này của Thư Trạch khiến tôi an tâm hơn hẳn, từ trước đến nay cậu ấy nói gì là sẽ làm được.
“Vậy chúng ta cùng xem xem!” Trữ Uy khinh khỉnh liếc mắt nhìn Thư Trạch, rồi ngồi xuống một chỗ bên cạnh.
Một lúc sau, Lý chủ tịch của Thịnh Thế Vân Đình tiến lên trước đài, cầm trong tay một phong bì, bên trong là tờ giấy viết tên công ty cuối cùng giành được chiến thắng. Giây phút ấy cảm giác có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong ***g ngực, tôi cầm tay Thư Trạch lúng túng hỏi.
“Cậu có nắm chắc không?”
“Đừng lo, hãy tin tôi.” Thư Trạch cười cười, cũng nắm lại tay tôi.
Lý chủ tịch đứng trên bục lải nhải nói nói cái gì đó mất một lúc lâu, mới mở tờ giấy trên tay ra. Thần kinh tôi cũng lập tức căng ra như dây đàn.
“Hiện tại tôi xin tuyên bố, lựa chọn cuối cùng trong hạng mục đầu tư của Thịnh Thế Vân Đình là công ty Phong Thái của Trữ Uy tiên sinh. Từ giờ công ty chúng tôi sẽ cùng Phong Thái hợp tác xây dựng tòa nhà Thịnh Thế Vân Đình.”
Phong Thái? Chứ không phải là Kỳ Tín?! Thư Trạch thực sự không được chọn?
Tôi nhìn Trữ Uy một bộ ngẩng cao đầu, như một con gà trống oai hùng kiêu ngạo đi lên bục bắt tay Lý Đổng, còn quay đầu lại khinh miệt nhìn tôi và Thư Trạch, mặt vẽ một vẻ cười thắng lợi đểu cáng.
Thoáng chốc trong đầu tôi nổ oanh một tiếng. Quay sang nhìn Thư Trạch, thật may, sắc mặt của cậu ấy không có biến đổi gì, tựa hồ như chẳng có gì xảy ra. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhòm, vỗ vỗ lên đùi Thư Trạch, cười cười.
“Không sao, cậu còn trẻ, lần tới nhất định sẽ thành công. Đối với tôi, cậu không hề thua cuộc.”
“Chỉ cần những lời này của anh là đủ rồi.”
Thư Trạch cười ôm tôi, không chút kiêng kị ánh mắt của người khác mà hôn lên môi tôi. Nụ hôn vừa dứt, liếc nhìn lên bục, thoáng thấy vẻ mặt Trữ Uy biến sắc.
Thư Trạch nắm tay tôi mau chóng rời khỏi hội trường, trở về nhà. Chẳng rõ cuộc đấu thầu lần này đến tột cùng là có ảnh hưởng đến tâm tình của Thư Trạch hay không.
“Bảo bối à, cậu… đừng nghĩ nhiều nữa làm gì. Ừm… Dù sao cũng là lần đầu tiên nên không tránh khỏi chưa đủ kinh nghiệm mà! Không được cái này thì còn có cái khác kia mà! Tuổi còn trẻ, đời còn dài, cậu thấy có đúng không?”
Tôi vụng về an ủi Thư Trạch, nhớ tới những lời uy hiếp của Trữ Uy, chợt nghĩ hay là khuyên Thư Trạch đổi sang làm trong lĩnh vực khác.
“Mao Mao à, có lẽ anh thực không biết cách an ủi người khác rồi.” Thư Trách bất đắc dĩ nhin tôi.
“Haha, vậy an ủi trên giường thì có được không?” Tôi xấu hổ cười cười, ôm lấy cổ Thư Trạch, liếm liếm bờ môi của cậu.
“Ưm ~ đúng là trẻ ngoan dễ bảo!”
Thư Trạch khóe miệng khẽ nhếch, ôm chặt lấy thắt lưng tôi làm nụ hôn thêm triền miên quấn quýt.
Hôm sau, báo chí đăng tin Thịnh Thế và Phong Thái đã hợp tác. Phong Thái đầu tư 45% cổ phần, trở thành cố đông lớn nhất của tập đoàn Thịnh Thế. Điều này có nghĩa, nếu ‘Thịnh Thế Vân Đình’ chính thức đi vào hoạt động thì hàng năm Phong Thái đứng đằng sau hậu đài cũng thu về chí ít là vài trăm vạn tiền lợi nhuận. Lúc này hẳn là Trữ Uy đang vô cùng đắc ý đây! Không chỉ hạ đài tôi và Thư Trạch, mà còn thu về cho mình một khoản kinh doanh siêu lời.
Giai đoạn gọi thầu của ‘Thịnh Thế Vân Đình’ tuy rằng đã kết thúc, nhưng Thư Trạch cũng chẳng được rảnh rỗi ngay lập tức, bình thường vẫn suốt ngày tất bật ra ngoài, chẳng biết lại bận rộn với việc gì. Mà khoảng thời gian này Trữ Uy cũng không hề đến tìm tôi. Sự thực đã một lần nữa chứng minh, Trữ Uy không hề quan tâm xem tôi có trở lại với y hay không, mà là chỉ muốn phá đám tôi và Thư Trạch, không ngừng muốn chứng tỏ với chúng tôi rằng trước đây tôi rời khỏi y là một quyết định ngu xuẩn.
Nhưng điều khiến người khác không ngờ được chính là, sau chưa đầy hai tháng, tập đoàn Thịnh Thế đột nhiên phá sản. Dự án ‘Thịnh Thế Vân Đình’ thi công chưa được phân nửa đã bị bỏ hoang. Mà ngài chủ tịch của bọn họ thì đã ôm tiền bỏ chạy từ lúc nào.
Tôi thở dài, thời buổi bây giờ loại người bất nhân như thế quả thực không ít! Lại nhớ tới thằng cha giám đốc khốn kiếp trước đây đã hại tôi không những hai bàn tay trắng, mà còn mắc thêm món nợ 200 vạn. Khi đó, Trữ Uy đã từng ở trước mặt tôi bày ra bộ dáng như một ông thần, ban cho tôi nụ cười tỏa nắng mà phán rằng sẽ giúp tôi trả nợ. Lại không ngờ rằng mới chỉ sau một năm, y cũng lại lâm vào hoàn cảnh tương tự. Chỉ có điều, tình cảnh lần này của y so với tôi ngày trước xem ra lại càng nan giải hơn. Trữ Uy đang nắm trong tay mấy nghìn vạn cổ phiếu bỗng chốc trở thành một đống giấy vụn. Dù có đem toàn bộ đống tài sản đi đấu giá cũng không hoàn nổi khoản nợ khổng lồ. Nghĩ mà càng cảm thấy may mắn khi hồi đó Thịnh Thế không lựa chọn Kỳ Tín của chúng tôi.
Thế nhưng, nhìn Trữ Uy lâm vào hoàn cảnh khốn khó như vậy, tôi một chút vui vẻ vì trả được đũa cũng chẳng có. Dù sao y cũng từng là người mà tôi yêu suốt năm năm. Tôi và y, vẫn còn những ân ân oán oán chẳng thể cắt nghĩa, những dây dưa lẩn quẩn si ngốc. Đối với Trữ Uy, thực ra tôi cũng không thù hận đến mức cực đoan. Dù đã kết thúc mọi chuyện, tôi vẫn mong sao hai người đều có thể sống tốt. Chỉ là, hiện tại muốn nói gì cũng đều đã muộn mất rồi, tôi không có tư cách gì để đi an ủi y, càng chẳng có khả năng để mà giúp đỡ y nữa.
Con người, quả nhiên chẳng thể nắm giữ được số phận.
Buổi tối, lúc ăn cơm tôi nhắc đến chuyện này với Thư Trạch.
“Chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế chạy trốn rồi. Cậu biết chưa?”
“Có, trên báo cũng nói rồi.” Thư Trạch gật đầu, mặt cắm cúi vào đĩa rau.
“May là lúc đó họ không chọn chúng ta.”
“Haha. thế mới gọi là cuộc sống muôn màu, không phải sao?!” Thư Trạch hềnh hệch cười.
“Cái này có gì mà đáng cười. Họ Lý kia chạy rồi, kéo theo hàng đống người chết theo, không thì cũng rắc rối tận mạng.” Tôi thở dài.
“Anh lo cho tên Trữ Uy kia đấy à?! Kẻ dính đòn đau nhất lần này là hắn còn gì!” Thư Trạch liếc mắt nhìn tôi, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa chua chát.
Tôi chỉ nhìn cậu, không nói lại câu nào. Thư Trạch, tuy thừa mạnh mẽ nhưng lại thiếu niềm tin, cậu ấy không hề truy cứu quá khứ của tôi và Trữ Uy, nhưng lại cũng tuyệt đối không cho phép tôi hiện tại dây dưa bất cứ điều gì với Trữ Uy nữa. Chỉ cần tôi thoáng nhắc đến cái tên Trữ Uy thôi là cậu ấy liền không vui vẻ ngay. Về mặt này quả thực cậu ấy có đôi phần quá cố chấp. Tôi không muốn to tiếng, vậy nên tốt nhất là im lặng.
Đêm, lúc trên giường, Thư Trạch chẳng chút dịu dàng đè tôi ra mà làm liên tục. Thẳng đến khi nhũ thủ của tôi đã bị duyện cắn đến phát đau, nơi đó bị làm đến mức vừa sưng vừa đỏ cậu ấy mới bằng lòng buông tha cho tôi. Tôi biết, là bởi vì lúc ăn tối cậu ấy đã nghe phải chuyện không vui, mới cố ý trút giận lên người tôi. Mà tôi thì đã bị cậu ta dằn vặt đến mức không còn khí lực mà đá cậu ta xuống giường nữa. Cái cách thức trừng phạt này của cậu ta quả thực làm tôi vừa tức lại vừa không khỏi bất đắc dĩ. Mỗi lần muốn giận cậu ta đều sẽ bị cậu ta dịu dàng ôm vào lòng, dỗ dành mà đi vào giấc ngủ.
Đây chính là chỗ khéo léo của Thư Trạch, cậu ấy rất hiểu tôi, biết rõ lần tìm đến chỗ nào thì sẽ khiến tôi đầu hàng. Mà tôi, từ trước đến nay lại là một kẻ dễ bằng lòng và ưa được dỗ dành, lần nào cũng vậy, tôi chưa kịp phát hỏa thì cậu ấy đã có sẵn một chậu nước lạnh, đem tôi dỗ dành đến quên trời đất. Còn Trữ Uy, y chưa bao giờ làm như vậy với tôi.
Sự kiện này rình rang không bao lâu sau, công ty Trữ Uy cũng gần đến bờ vực phá sản. Về phần Trữ Uy hiện tại như thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng tất nhiên là sống cũng không sung sướng gì rồi. Tôi không có ý định gọi điện nói lời an ủi hay làm gì khác, mà nghĩ bụng lúc này chỉ nên giữ im lặng là tốt nhất. Cứ chiếu theo tính cách của Trữ Uy mà nghĩ, nếu như tôi gọi điện đến, chắc chắn sẽ bị y hiểu lầm thành giậu đổ bìm leo, gọi đến là để chê cười y.
Dây dưa giữa tôi và Trữ Uy từ lâu đã là một sai lầm. Vậy nên, tôi chỉ còn biết yên lặng chúc phúc cho y sau này sẽ không bao giờ gặp phải điều không may như thế nữa!
‘Thịnh Thế Vân Đình’ thất bại, Phong Thái cũng phá sản. Thế nhưng Thư Trạch mỗi ngày vẫn cứ thần thần bí bí ra ngoài, thực chẳng hiểu rốt cục là cậu ấy còn đang bận với cái công việc gì nữa. Mà dù là có thật đi, thì cũng làm gì mà phải giấu giếm như thế!? Cậu ấy cái gì cũng không chịu nói với tôi, riêng điểm này khiến tôi thực sự càng ngày càng thấy bất mãn lắm rồi!
Có lần ở công ty, tôi định gõ cửa vào phòng Thư Trạch báo cáo tình hình công việc thì nghe thấy tiếng Thư Trạch đang nói chuyện với ai đó ở trong phòng. Giọng nói của người nọ nghe có chút quen tai, nhất thời nghĩ mãi không ra là mình đã nghe thấy ở đâu. Dù biết hành vi nghe trộm chẳng tốt đẹp gì, nhưng cơ bản là tại Thư Trạch chẳng chịu nói chuyện gì với tôi, nên càng khiến tôi không thể không tò mò. Vì vậy, không thể làm gì khác hơn là căng cái lỗ tai lên dán chặt vào cửa mà nghe.
“Cậu vẫn còn muốn tìm người phụ nữ đó?” Giọng nói quen thuộc mà xa lạ kia hỏi.
“Liên quan gì đến ông?” Là tiếng của Thư Trạch.
“Đừng có thử thách sự chịu đựng của chúng ta nữa.”
“Nếu tôi nói không thì sao?!”
“Cậu hẳn biết cách giải quyết trong nhà là như thế nào rồi chứ?”
“Tôi xúc phạm cấm kỵ của ‘bề trên’, đối với các người chẳng lẽ không phải là chuyện cực tốt sao?”
“Thư Trạch, đừng có mà cố chấp. Đối với một số người, một số việc, thì chỉ nên giữ trong lòng là tốt nhất. Cố tìm ra chân tướng chỉ càng chuốc lấy đau khổ thôi.”
“Tôi không sợ đau khổ, chỉ sợ phải làm kẻ không biết gì mà thôi.”
“Đó là bởi vì cậu còn quá trẻ. Sau này cậu sẽ biết trân trọng cái gọi là ‘không biết gì mới là đáng giá’.”
…
Cuộc nói chuyện của bọn họ có vẻ sắp kết thúc, tôi vội vàng bước nhanh khỏi cửa. Một lúc sau cửa mở, tôi mới được nhìn thấy mặt cái người lạ mà quen ấy, phát hiện kẻ đang đi ra khỏi cửa chính là người khách không mời lần trước xuất hiện ở nhà chúng tôi, cũng là người đàn ông mà tôi nghi ngờ là ba của Thư Trạch.
——–o0o——–
(*) Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường: Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường (một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:’làm sao biết đó không phải là cái phúc?’. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt)