Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Chương 24

Đừng dễ dàng hứa hẹn như vậy, vì nếu tin là thực, tôi sẽ bắt người thực hiện đấy

Thư Trạch là đứa trẻ không có tuổi thơ. Từ nhỏ cậu ấy đã bị buộc phải sống độc lập như một người lớn. Việc gì cậu ấy cũng có thể làm được, rất biết quan tâm đến người khác. Nhưng tận sâu trong cậu ấy, lại vẫn luôn luôn tồn tại một Thư Trạch nhỏ bé non nớt mà yếu đuối.

Khi sống cùng nhau, cậu ấy chăm sóc tôi như đối với một đứa trẻ, sẽ ăn hết những thứ mà tôi bỏ mứa, sẽ nửa đêm khi tôi gặp ác mộng mà kéo tôi vào lòng vỗ về, sẽ cùng tôi đi chợ, sẽ không quên gọi điện nhắc nhở tôi ở nhà phải đóng cửa nẻo, khóa bình gas, đắp chăn cẩn thận những lần đi công tác xa. Còn tôi thì cứ hay cười chê cậu ấy là dài dòng ca cẩm như mấy bà mấy cô, nhưng dần dần cũng thành quen mà rất nghe lời mấy câu lải nhải của Thư Trạch. Thậm chí ngay cả trước khi chia tay, cậu ấy vẫn không quên an trí nhà cửa, công việc ổn định cho tôi.

Thế nhưng, so với Thư Trạch, tôi càng không phải là trẻ con, ba mươi tuổi, hơn ai hết, là một người trưởng thành và kiên cường. Lúc này đây, tôi nhất định sẽ không cho cậu cơ hội trốn tránh đâu.

Tôi biết, kỳ thực Thư Trạch là một đứa trẻ khó có thể chấp nhận mọi chuyện, chuyện của mẹ mình đối với cậu ấy có lẽ là một đả kích rất lớn. Tôi nhất định không thể để cậu ấy trốn tránh mình như thế được. Nếu như bây giờ không nắm chặt lấy cậu ấy, sợ rằng cậu ấy sẽ cùng mẹ rời khỏi đây, khiến tôi không thể tìm thấy cậu ấy được nữa mất. Vì vậy, tôi quyết định tìm tới nơi cậu ấy đang làm việc – Công ty KM.

Trước đây làm trợ lý của cậu ấy cũng thước hay tiếp xúc với KM. Lúc đó tổng giám đốc KM rất có hứng thú đối với Thư Trạch, đã nhiều lần muốn lôi kéo Thư Trạch và tôi đầu quân sang bên ấy. Hiện tại tôi chủ động muốn đầu quân cho bọn họ chắc là sẽ không bị từ chối đâu, cùng lắm thì tôi đặt mức lương thấp đi là được, chỉ cần có thể đem Thư Trạch trở về, làm không lương cũng không thành vấn đề.

Nói là làm, ngày hôm sau tôi đệ đơn từ chức lên Trương Khắc.

“Từ chức? Cậu muốn đi đâu?” Trương Khắc nhìn lướt qua tờ đơn xin nghỉ việc, mệt mỏi nhìn tôi.

“Đỡ cho ngài phải nhọc tâm thôi.”

“Cậu thu lại đơn từ chức đi! Tôi không giải quyết được đâu, muốn từ chức thì đi tìm Thư Trạch ấy!”

“Thì chính là tôi đang đi tìm cậu ấy đây!” Tôi thản nhiên cười.

“Vậy đi đi! Nếu có thể vác sếp về đây được thì đúng là công lớn đấy. Không những chức vụ của cậu được giữ nguyên, mà tiền lương cũng chiếu theo đó mà tăng. Cậu mau đi đi.”

“Tôi sao có thể lấy tiền không được?! Nếu không cứ để tôi nghỉ việc đi được không!” Tôi thực nhức đầu muốn chết đây.

“Thôi! Dù sao thì tiền cậu lấy cũng không phải của tôi. Nếu như thực sự không muốn làm nữa thì mau mau tìm Thư Trạch về đây đi!”

“Cảm ơn! Từ trước tới nay đã chịu ơn ngài nhiều. Lần trước nếu không phải ngài gọi điện thoại thì Tống Trí Viễn đã không đến tìm tôi!”

“Đi ra ngoài đi.” Trương Khắc hắng hắng giọng, vẻ mặt thoáng vẻ không tự nhiên.

Tôi gọi điện đến Đào Vũ, tổng giám đốc KM, không ngờ anh ta lại nhanh chóng nhận tôi vào làm như thế. Tôi muốn được tiếp tục làm trợ lý của Thư Trạch, vì dù sao chúng tôi cũng đã hợp tác một thời gian dài, kiểu gì cũng rất ăn ý. Thế nhưng Đào Vũ lại phân tôi sang bộ phận chăm sóc khách hàng. Mặc dù có hơi chút thất vọng, nhưng ngẫm lại thì có lẽ là Đào Vũ vẫn chưa hoàn toàn có thể tín nhiệm tôi. Ở đời có mấy ai tự dưng bỏ công ty cũ đang làm với điều kiện cực tốt mà mò sang công ty khác làm với chức vụ và lương lậu kém hơn hẳn đâu. Tôi dặn Đào Vũ đừng nói chuyện tôi đã sang KM làm với Thư Trạch, miễn cho cậu ta lại bị làm cho hoảng mà trốn mất.

Sáng hôm sau, tôi phải đến văn phòng của Đào Vũ báo cáo.

“Đào tổng, anh chưa nói cho Thư Trạch biết chuyện tôi sang đây làm chứ?”

“Đương nhiên rồi.” Đào Vũ khó hiểu nhìn tôi.

“À, ngoài ra, còn chuyện này nữa, nếu cậu ấy tự ý từ chức thì phải bồi thường tổn thất cho công ty đúng không?” Tôi cẩn trọng hỏi.

“Không sai! Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?”

“Nếu như cậu ấy đột nhiên từ chức, có phải bồi thường nhiều không?”

“Chúng tôi ký hợp đồng năm năm với cậu ta, nếu như cậu ta nghỉ hẳn việc thì phải bồi thường 500 vạn!”

“Haha, vậy thì tốt rồi. Được rồi, công ty có thể bố trí nhà ở cho tôi được không ạ?” Lòng tôi mừng như điên, chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

“Anh không có chỗ ở à? Chỉ có nhân viên chức vụ cao trong công ty mới được an bài nơi ở. Cấp bậc của anh sợ rằng chưa đủ!”

Chết tiệt thật!

“Thực sự không được cấp chỗ ở à! Gần công ty căn bản là tôi không tìm được nhà ở nào phù hợp. Huống hồ ngài lại trả lương cho tôi ít như vậy! Trước không phải cũng cấp nhà ở cho Thư Trạch đấy thôi? Cứ an bài thẳng cho tôi như thế là được mà! Không những tiết kiệm chi phí cho công ty, hàng ngày tôi còn có thể trợ giúp Tống giám đốc. Không phải nhất cử lưỡng tiện sao?” Tôi hướng ánh mắt trông mong nhìn Đào Vũ, mãi nhì nhèo với anh ta.

“Anh… với Tống Thư Trạch thật là…?” Đào Vũ vẻ mặt đủ loại biểu cảm nhìn tôi.

Tôi quỷ bí cười thay cho câu trả lời. Tôi và Thư Trạch đã công khai ở công ty cũ, tuy rằng chưa công khai với các đối tác làm ăn, nhưng bên ngoài đã có rất nhiều đồn đãi về quan hệ của chúng tôi.

“Đào tổng rốt cuộc có đồng ý hay không?”

“Tôi không liên quan. Anh có bản lĩnh thì chính mình tự bon chen vào đi!” Đào Vũ bày một nụ cười như chưa có gì xảy ra.

Bộ phận chăm sóc khách hàng và bộ phận bán hàng của KM đều nằm ở tầng một của công ty, bộ phận kỹ thuật lại ở tầng hai, phòng thu mua và nhân sự ở tầng ba, tài vụ tầng bốn, Thư Trạch ở tầng bốn có phòng làm việc riêng. Phòng làm việc của Đào Vũ thì ở tầng năm. Khi tôi xuống tầng một vào làm ở bộ phận chăm sóc khách hàng thì mới biết thế giới này nhỏ bé thế nào.

Bởi vì không ngờ Trữ Uy lại đang làm việc ở ngay bộ phận bán hàng đối diện!

Trữ Uy thấy tôi, hiển nhiên lại không ngạc nhiên chút nào. Tôi thực không ngờ, tới nơi này, người đầu tiên mà mình nhìn thấy không phải Thư Trạch mà lại là Trữ Uy. Từ sau khi Trữ Uy phá sản tôi chưa từng gặp y. Hôm nay gặp thấy y cũng không tệ lắm, tôi cũng yên tâm đi nhiều. Dù sao việc y phá sản, tôi cũng có phần nào trách nhiệm.

“Đã lâu không gặp rồi nhỉ. Không ngờ anh lại làm việc ở đây. Dạo này anh có khỏe không?”

Tôi đi tới trước mặt Trữ Uy bắt chuyện, dù sao sau này cũng là đồng nghiệp, làm mặt lạnh với nhau quá cũng không hay.

“Phá sản rồi thì đành đến đây bán hàng thôi, cậu thấy có được không?!” Trữ Uy nói, dù không thể tính là vui vẻ, nhưng giọng điệu cũng coi như là ôn hòa.

Tôi cứng đờ người, không biết phải nói gì cho phải. Cứ nghĩ đến y là nghĩ đến chuyện Thư Trạch vì tôi mà làm y phá sản, tôi lại thấy áy náy.

“Em không cần phải thể hiện ra cái bộ mặt ấy! Tôi không cần sự thương cảm của em! Trữ Uy tôi không phải là kẻ dễ dàng bị đánh bại như vậy, nhất định một ngày nào đó tôi sẽ trở mình ngay thôi!”

Trữ Uy chính là một kẻ kiêu ngạo như vậy, thế nhưng sự kiêu ngạo của y lúc này lại không làm người khác cảm thấy đáng ghét.

Tôi cười, nói với y, “Tôi biết. Tôi cũng tin rằng một ngày nào đó anh sẽ lấy lại tất cả nhanh thôi. Được rồi, không hàn huyên nữa. Tôi phải làm rồi.”

Dứt lời, tôi xoay người rời đi, bỗng một câu nói của Trữ Uy từ phía sau truyền đến

“Dương Duệ, em đến đây làm việc là vì Tống Thư Trạch phải không?”

Tôi quay lại, cười gật đầu với y, “Phải!”

“Nhìn tôi như vậy còn chưa đủ, còn muốn ở trước mặt tôi biểu hiện em yêu hắn biết bao phải không?!” Trữ Uy hiu hắt nhìn tôi.

“Tôi không có ý này mà. Chuyện hai ta đã là quá khứ. Thư Trạch là người mà tôi muốn ở bên, còn anh cũng đã có vợ của anh rồi.”

“Sau khi tôi phá sản, cô ta cũng đã ly hôn. Phụ nữ chẳng một ai đáng tin cả!”

“Có lẽ cô ấy ly hôn anh không phải vì anh phá sản, mà bởi anh không yêu cô ấy!”

“Tình yêu của tôi đều đã dành cho em, bảo tôi phải làm sao để yêu cô ta được đây?!”

“Trữ Uy, anh luôn là kẻ không có trách nhiệm như thế. Chưa bao giờ biết quý trọng những gì mình có.”

“Dương Duệ, tôi đã không còn là tôi của quá khứ nữa đâu.” Trữ Uy tha thiết nhìn tôi.

“Tôi cũng không còn nữa.” Tôi cười với y, xoay người rời đi.

Phòng chăm sóc khách hàng đối với các đồng nghiệp nam trong công ty mà nói chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh. Cả phòng có mười hai người, ngoại trừ tôi, thì toàn bộ đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Giữa một đống ánh nhìn ghen tị của đám lang sói, tôi hiên ngang bước vào cửa chính của phòng chăm sóc khách hàng. Thế nhưng có trời mới biết, cái “điềm xui xẻo ngọt ngào” này đối với tôi căn bản là một sự lãng phí khủng khiếp. Tôi thà được phân công xuống nhà xưởng toàn công nhân cường tráng thô tục còn hơn.

Công việc chủ yếu của chăm sóc khách hàng là tiếp điện thoại, xử lý những lời phàn nàn tranh cãi. Rất ít khi đàn ông được làm việc ở đây, tôi thực buồn bực nghĩ chẳng lẽ Đào Vũ đang cố tình đùa giỡn tôi. Giờ nghỉ trưa, tôi vẫn không thấy Thư Trạch. Cậu ấy là tổng giám đốc tài chính, rất ít khi xuống tầng một. Tôi có chút ảo não, thật vất vả mới chờ được đến giờ nghỉ trưa, tôi liền vội vội vàng vàng chạy đến canteen ôm cây đợi thỏ. Mua cơm xong liền tìm một cái bàn có thể trông ra cửa. Thế nhưng chưa thấy Thư Trạch đâu, đã thấy Trữ Uy tiến gần lại chỗ bàn ăn của tôi.

“Đang đợi Tống Thư Trạch à?” Trữ Uy sắc mặt không vui nhìn tôi.

“Đúng vậy! Vậy nên… phiền anh, có thể sang bàn khác không?” Tôi không chút thiện chí nhìn Trữ Uy.

“Em đã chia tay hắn?” Trữ Uy nhíu mày.

“Không có! Chúng tôi đang rất tốt đẹp!” Tôi bất mãn trừng mắt với y.

“Nếu tốt, vậy tôi ngồi đây thì có quan hệ gì đâu?”

“Anh…”

Tôi lườm y một cái, rồi quay ra cửa. Một lát sau, Thư Trạch quả nhiên tiến vào nhà ăn, vẻ mặt uể oải. Tối hôm qua hình như cậu ấy ngủ không đủ giấc rồi. Nhìn bộ dáng phờ phạc của cậu ấy cứ tưởng rằng cậu ấy sẽ không chú ý tới tôi, thế nhưng vừa bước vào cửa, cậu ấy đã phát hiện ra tôi. Ngay sau đó, khuôn mặt vốn mệt mỏi phờ phạc đột nhiên tựa như bị điện giật mà trừng lớn hai mắt nhìn tôi.

“Dương Duệ?! Anh… sao anh lại ở đây?”

Thư Trạch ngạc nhiên nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Trữ Uy đang ngồi cạnh tôi thì sắc mặt đại biến. Lòng tôi thầm kêu không ổn, vội vàng chạy qua kéo tay áo cậu ấy.

“Thư Trạch, tôi tới tìm cậu. Tôi rất nhớ cậu.”

“Tới tìm tôi? Hay là tìm Trữ Uy?” Thư Trạch hờn giận trừng mắt nhìn tôi.

Tôi quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt hả hê của Trữ Uy, không khỏi thở dài trong lòng: đường tình duyên của tôi quả thực là gập ghềnh quá mà.

——–o0o——–
Bình Luận (0)
Comment