Yêu, là gắn bó đến khi lìa đời
Mẹ sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh, vui vẻ nở nụ cười nói, “Tốt tốt lắm, mẹ sẽ sắp xếp cho con.”
Thế nhưng ba lại nhìn tôi, vẻ mặt cương nghị, thở dài.
“Không nên vội vã quyết định như thế. Con phải hiểu được rằng mình phải có trách nhiệm đối với người đã thuộc về mình.”
“Ba, con đã quyết đinh rồi.” Tôi nhợt nhạt cười nhìn ba.
“Điều ba mong muốn không phải là con đã quyết định hay chưa, mà là hạnh phúc của con. Trước đây con nói sẽ được hạnh phúc bên thằng nhóc đó, ba đã tin. Mà giờ con lại nói muốn thân thiết với phụ nữ. Chẳng lẽ thằng nhóc đó đã không đem lại được hạnh phúc cho con rồi thì phụ nữ có thể sao?” Ba tức giận nhìn tôi.
“Ba, con xin lỗi… Con muốn được hạnh phúc lắm chứ! Nhưng luôn luôn không được như ý muốn…” Tôi nghẹn ngào.
“Chuyện của con và thằng nhóc kia ba không muốn hỏi nhiều. Ba chỉ muốn con hãy suy nghĩ thật thấu đáo đến tột cùng là con muốn gì. Nhớ kỹ, mỗi một quyết định của mình đều phải vì chính hạnh phúc của mình mà nỗ lực con ạ. Mày có hạnh phúc, thì ba và mẹ mới hạnh phúc được. Những chuyện khác, đừng suy nghĩ nữa làm gì.”
“Ba…”
Lòng tôi khó chịu muốn chết. Giả như bọn họ cứ mắng tôi, thậm chí là đánh tôi một trận, thì nhẹ nhõm biết bao nhiêu. Đằng này họ lại khoan dung cùng thấu hiểu như vậy, trái lại chỉ khiến lòng tôi càng thêm áy náy.
Chuyện làm quen với phụ nữ tạm thời gác lại. Tôi bắt đầu dành tâm trí cho chuyện công việc, dự định kỳ nghỉ đông tới sẽ đưa ba mẹ đi du lịch. Sống cùng với Trữ Uy, Thư Trạch lâu như vậy, gu thẩm mỹ về cách ăn mặc của tôi cũng thuộc loại khá khẩm. Vậy nên sau khi từ D thành về liền rất được chị em phụ nữ để ý đến. Tôi không giống như trước chỉ cố gắng né xa các nàng nữa, mà cố gắng vui vẻ hòa đồng hơn với các nàng. Tính cách tôi cũng coi như hiền lành, cùng làm việc với đồng nghiệp, khách hàng tương đối dễ chịu. Thế nhưng, đối với phụ nữ, dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể có cảm giác.
Ba nói rất đúng. Tôi và phụ nữ, nhất định không thể duy trì một cuộc hôn nhân dài lâu được. Mà những mâu thuẫn phát sinh sau hôn nhân còn có thể sẽ làm ba mẹ phiền lòng hơn. Có lẽ tôi nên học cách tự tạo hạnh phúc cho mình, hơn là đem nó phó thác lên người khác. Ở công ty, mỗi ngày tôi làm việc như một con quay không ngừng nghỉ, cấp trên đối với tôi rất hài lòng. Ở nhà, tôi giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, cùng ba chơi cờ. Tôi hao hết toàn bộ tinh lực để làm một người công nhân tốt, một đứa con hiếu thảo. Nhưng vẫn sẽ có một lúc nào đó, tôi vô pháp khống chế bản thân nhớ đến Thư Trạch. Thế mới biết, nhớ nhung không phải cần đến tinh lực, mà nhớ nhung cậu ấy, đã trở thành một loại bản năng trong tôi.
Đảo mắt, tôi về nhà đã hơn một tháng. Lần này, tôi đã triệt để đoạn tuyệt, rời khỏi D thành, khóa sim cũ, không lên MSN. Vô số lần muốn gọi điện cho cậu ấy, biết bao đêm bởi vì nhớ cậu ấy mà không ngủ được. Thế nhưng tôi vẫn cắn răng nhẫn nhịn, cố gắng chống đỡ cái loại tơ vương hèn mọn này mà cho qua những tháng ngày không có Thư Trạch.
Vừa sang đầu tuần, giám đốc đã gọi tôi tới phòng làm việc, nói là có việc muốn giao phó.
“Dương Duệ, thời gian anh đến công ty tuy rằng không dài, nhưng đã rất cố gắng, tôi cũng rất tin tưởng năng lực của anh. Gần đây công ty tuyển thêm một người mới, cũng làm bên ban kế hoạch của anh. Anh hãy hướng dẫn người đó nhé.”
“Vâng, tùy ngài sắp xếp.” Tôi gật đầu, kỳ thực tôi cũng coi như ma mới còn gì, chỉ là thế càng chứng tỏ ông chủ rất tin tưởng vào thực lực của tôi.
“Tiểu Vương, dẫn tiểu tử đó vào đi.”
Giám đốc gọi điện thoại nội bộ đến Vương thư ký, một lát sau cửa bị đẩy ra, một người liền tiến vào. Tôi vừa quay đầu lại, liền kinh ngạc. Người này, không phải Tống Thư Trạch thì là ai?!
Thư Trạch bắt chuyện với giám đốc, gật gật đầu với tôi, tựa như không hề nhận ra tôi vậy.
“Dương Duệ, đây là Tống Thư Trạch, mới từ nước ngoài về. Giao cho cậu đó, giúp cậu ấy mau chóng làm quen với công việc nhé.” Giám đốc giao việc cho tôi xong, lại quay sang giới thiệu với Thư Trạch, “Tiểu Tống, đây là Dương Duệ. Cậu ấy đến công ty cũng không lâu lắm. Nhưng thái độ làm việc rất tích cực, so với những nhân viên làm việc lâu năm khác còn hiệu quả hơn nhiều. Cậu hãy học tập theo cậu ấy.”
“Vâng, tôi sẽ. Tôi là Tống Thư Trạch, từ giờ mong được chỉ bảo.” Thư Trạch khiêm tốn hữu lễ mỉm cười với tôi.
“Được…”
Đầu óc tôi một mảnh mờ mịt. Sao cậu ấy lại ở đây? Vì sao lại làm bộ như không nhận ra tôi? Vì sao cứ mỗi lần tôi quyết tâm ra đi, lại đến làm đảo loạn lòng tôi.
“Sao cậu lại đến đây?” Rời khỏi phòng làm việc của giám đốc, tôi mặt không đổi sắc chất vấn Thư Trạch.
“Bắt đầu một cuộc sống mới, đoạn tuyệt với quá khứ.” Cậu ấy nhìn tôi, sau đó vươn tay xoa xoa mặt tôi.
“Muốn đoạn tuyệt với quá khứ, thì sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa mới đúng.” Tôi quay đầu đi, né tránh bàn tay ấm áp của cậu.
“Nhưng nếu không có anh, cuộc sống mới của tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa.”
“Giờ nói với tôi những lời này không thấy nực cười sao?! Kẻ đòi chia tay tôi là cậu kia mà.”
“Nhưng kẻ thực sự biến mất lại là anh.” Thư Trạch bi thương nhìn tôi.
“Đừng có giả vờ trưng cái bộ mặt đau khổ đó với tôi! Là cậu không muốn nhìn thấy tôi, nên tôi mới rời đi. Nếu như cậu luyến tiếc tôi, thì sao lúc tôi rời đi không ngăn tôi lại?!” Tôi oán giận trừng cậu ấy.
“Xin lỗi… Khoảng thời gian đó lòng tôi đang rối bời. Đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tôi vốn vẫn nghĩ rằng bản thân rất mạnh mẽ, có thể bảo vệ anh, cho anh tất cả. Nhưng khoảng thời gian ấy đã khiến tôi nhận ra rằng, kỳ thực chính mình cái gì cũng không làm được. Tôi không có lòng tin sẽ đem lại hạnh phúc cho anh.”
“Nếu không có lòng tin sẽ đem lại hạnh phúc cho tôi, vậy vì sao bây giờ lại tìm đến đây?!” Tôi lườm cậu ấy, lòng không khỏi dấy chút đau đớn.
“Bởi vì tôi ích kỷ. Tôi không biết có thể đem lại hạnh phúc cho anh hay không. Nhưng rời khỏi anh, nhất định tôi không thể hạnh phúc được.” Thư Trạch nói xong, ánh mắt khẩn thiết, trong nét buồn bã còn đượm chút kinh hoảng.
“Lúc hứng trí lên thì hứa hẹn cả đời với tôi, khi mất hứng thú rồi thì liền đòi chia tay. Cậu xoay như chong chóng như vậy, định coi tôi là cái gì đây?! Hôm nay còn tốt đẹp với cậu, nào ai biết liệu ngày mai cậu có đổi ý hay không.” Có trời mới biết tôi nhớ vòng ôm ấm áp của Thư Trạch đến mức nào, tuy vậy, tôi vẫn chẳng thể nào tha thứ cho cậu ấy.
“Mao Mao à, xin lỗi! Tôi biết tôi sai rồi. Anh thông cảm cho tôi đi?! Anh có một gia đình hoàn chỉnh, có ba mẹ yêu thương anh. So với anh, tôi chẳng có gì hết. Chuyện gia đình tôi không đơn giản như anh tưởng tượng đâu. Tôi cũng có lúc bốc đồng, cũng có khi để tâm những chuyện vụn vặt, anh không thể cho tôi một chút thời gian được sao?! Anh có thể ra đi một cách quyết tuyệt như thế, có bao giờ nghĩ rằng tôi cũng đau lòng lắm không?”
Viền mắt Thư Trạch đã hồng hồng, oan ức nhìn tôi. Trước thì rõ ràng là cậu ấy muốn chia tay, giờ đây lại quay ra nói tôi phụ cậu ấy, lòng tôi cũng thấy oan ức lắm chứ. Mà, nhìn bộ dạng đau lòng của Thư Trạch, quả thực tôi còn thấy đau lòng hơn.
“Người tôi quan tâm là cậu, chẳng lẽ tôi còn phải quản xem cha mẹ cậu là ai?! Mà cậu lại có thể dễ dàng nói tiếng biệt ly như thế.”
“Mao Mao…”
Thư Trạch không hề giải thích điều gì, chỉ khẽ gọi tên tôi, kéo tôi vào lòng. Khoảnh khắc bị hơi ấm quen thuộc của cậu ấy bao trùm lấy, tâm tình nóng nảy bao nhiêu ngày qua thoáng cái liền an tĩnh lại. Có cố gắng phủ nhận thế nào cũng vô dụng, tôi còn thương cậu ấy. Có bất an về tương lai thế nào cũng vô dụng, tôi vẫn thương cậu ấy. Có không muốn tha thứ cho chính mình thế nào cũng vô dụng, tôi vẫn còn yêu cậu ấy bao nhiêu. Một khi đã yêu ai, sẽ trở nên bất chấp hậu quả có ra sao, gắn bó đến khi lìa đời, đến tận khi hao đến giọt yêu thương cuối cùng, mới chân chính mà hoàn toàn xa nhau. Mà tôi và cậu ấy, hiển nhiên vẫn chưa đến lúc ấy. Vậy thì cứ tiếp tục thôi! Đem trao hết đi tình yêu này, rồi lúc đó tôi sẽ không còn yêu cậu ấy nữa.
Chiều, tôi nói với giám đốc muốn dẫn Thư Trạch ra ngoài học chạy việc, nhưng thực ra là cùng cậu ấy đến khách sạn. Năng lực làm việc của Thư Trạch người khác có thể không biết, nhưng chẳng nhẽ tôi còn không rõ sao?! Cậu ấy cơ bản đâu cần tôi phải hướng dẫn cái gì!
Chúng tôi quay cuồng trên giường, cắn xé môi nhau, thẳng đến khi cảm thấy vị máu trong miệng đối phương. Sít sao quấn riết lấy nhau, như để bù đắp bao ngày xa cách trong nhớ nhung, oán hận và đau đớn. Chúng tôi hung hăng để lại vết tích dục vọng trên người đối phương, tựa như muốn đánh dấu sự sở hữu của chính mình. Thư Trạch nằm trên tôi, hai tay vuốt ve hai bờ mông tôi, rồi điên cuồng tiến công vào nơi cấm địa trong tôi. Tôi một tay ôm lấy vai cậu ấy, một tay giật tóc cậu ấy. Dưới những âu yếm kịch liệt của cậu ấy mà cao giọng rên rỉ. Đến tận khi cậu ấy trút bỏ toàn bộ nhiệt tình của mình trong cơ thể tôi.
“Dương Duệ, anh biết không? Kỳ thực kẻ bất an nhất chính là tôi. Tình yêu của anh là tình yêu số đông, còn tình yêu của tôi, chỉ là của một mình cá nhân tôi thôi. Tôi không yêu đàn ông, tôi chỉ yêu mình anh, vậy nhưng từ khi yêu anh, tôi chẳng thể nào yêu phụ nữ được nữa. Trừ anh ra, tôi chẳng còn gì cả.”
Hoan ái qua đi, Thư Trạch siết sao ôm tôi, đem mặt dán trên lưng tôi, tựa như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi. Lòng thoáng đau đớn, tôi quả thực may mắn hơn Thư Trạch nhiều lắm. Chí ít tôi còn có ba mẹ toàn tâm toàn ý thương tôi. Dù tôi có ở D thành ra sao đi nữa, vẫn sẽ luôn có một nơi chốn ấm ấp lúc nào cũng hoan nghênh tôi trở về. Còn Thư Trạch từ nhỏ đã phải phiêu bạt nơi đất khách. Tôi thực xấu hổ, tôi giận cậu ấy buông tay, nhưng lại chưa bao giờ thử chân chính đặt mình vào hoàn cảnh của cậu ấy mà suy nghĩ.
Tôi xoay người, kéo cậu ấy vào trong lòng, khẽ hôn lên mép tóc cậu.
“Vô luận có ra sao, cậu vẫn còn có tôi. Vậy nên đừng rời xa tôi nữa. Tôi không chịu đựng nổi những lời nói đùa nữa đâu. Được rồi, sau này cậu có tính toán gì không?”
“Dự định ư? Cứ như vậy thôi! Cùng anh sống ở đây, cùng anh làm việc một nơi. Chờ vài năm nữa có tiền rồi, có thể tự mở một công ty nhỏ.”
“Vậy còn…”
“Tôi cùng Tống gia đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Nếu anh không ngại trong nhà có một người phụ nữ bị điên, tôi nghĩ sau khi ổn định rồi sẽ đón mẹ tôi về đây.”
“Thư Trạch…”
Tôi không biết nên nói cái gì, chỉ ôm lấy và hôn lên bờ môi cậu ấy.
——–o0o——–