Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Chương 4

Câu chuyện hoàng tử và cô bé Lọ Lem (hay cậu bé Lọ Lem) chỉ tồn tại trong cổ tích, khoảng cách về giai cấp là thứ khó có thể vượt qua.

Sáng sớm tỉnh lại, tay chân đã được tháo dây trói. Cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái không có chút cảm giác dính nhớp nào. Hẳn là đã được tẩy rửa sạch sẽ. Tối qua bị trói làm lâu như vậy, cánh tay, cổ tay, bắp đùi, mắt cá chân, thắt lưng tôi đều đã đau đến không còn chút sức lực mà động đậy. Trên mặt bàn bày bánh kem và sandwich, còn có một mảnh giấy của Trữ Uy để lại.

“Bảo bối,

Tối qua tôi có hơi kích động. Tôi giúp cậu tắm rửa sạch sẽ rồi, còn tự tay làm bữa sáng nữa. Cậu hảo hảo nghỉ ngơi rồi ngoan ngoãn đem hành lý về nhà đi nhé.

Uy thân ái của cậu.”

A ~ còn vứt lại một cục xương (*) cơ đấy! Anh thực sự coi tôi là con chó nuôi trong nhà anh chắc?!

Tôi khổ khổ sở sở đem quần áo mặc vào, sau đó quơ tay ném cái bình hoa thủy tinh năm ngoái y mua từ Áo về một phát vỡ tan. Cuối cùng mới tập tễnh rời khỏi nhà. Tôi xin ông chủ cho nghỉ ốm hai ngày. Tôi nghĩ có lẽ y không biết tôi đang ở nhà Đại Hùng. Đối với các mối quan hệ của tôi, Trữ Uy không hề biết. Bởi vì y chưa từng có hứng thú quan tâm đến cuộc sống của tôi, chỉ có tôi vẫn luôn chiều theo ý y mà thôi.

Đến ngày thứ ba, không thể tiếp tục nằm không ở nhà được nữa, tôi đành cố lết xác đi làm. Chưa đến lúc tan tầm, Trữ Uy đã đậu xe dưới lầu công ty tôi, vừa thấy tôi đi ra đã nhanh chóng chạy ra túm lên xe. Nhưng giờ tôi quyết không để cho y làm được điều đó, ra sức tránh khỏi trói buộc của y, hai người đứng trên đường ầm ĩ một trận.

“Mẹ kiếp anh buông ra cho tôi! Tôi không phải là con chó của anh, chỉ biết chờ lúc chủ nhân vui thì được ăn ngon, chủ nhân buồn thì hứng vài trận roi, đánh xong vứt cho vài cục xương coi như dỗ dành! Tôi mẹ nó là một con người! Anh đừng có quấn lấy tôi nữa được không! Anh chẳng phải đã nói không có loại đàn ông nào mà anh không tìm được hay sao? Vậy anh đi tìm đi, còn quấn lấy tôi làm gì? Tôi không thể quay lại với anh được nữa!”

Thân thể Trữ Uy thoáng cứng đờ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi! Y nhất định không ngờ tới tôi sẽ đứng ngay dưới lầu công ty bên đường mà cãi nhau với y thế này! Tôi với y từ trước đến nay đều rất sĩ diện, nhất là y! To tiếng như thế liền thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường, còn có cả mấy đồng nghiệp đứng phía sau tôi. Thậm chí có một số người còn bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này, che miệng cười trộm. Trữ Uy thấy bị mất thể diện lắm, hung hăng trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói.

“Dương Duệ cậu được lắm! Được rồi! Chúng ta đã đi đến nước này, để xem ai mới không dứt được ai!”

Dứt lời, Trữ Uy lên xe nghênh ngang rời đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuyện tới hôm nay tôi dù có làm thế nào cũng đâu thể vãn hồi được nữa.

Hai tháng tiếp sau đó, Trữ Uy quả nhiên im hơi lặng tiếng, không còn quấy rầy tôi nữa! Ngẫm lại trước đây khi tôi còn sống chung với y, có không biết bao nhiêu đàn ông phụ nữ mong chờ tôi bị hất đi để được tiến vào căn nhà đó! Hiện tại có lẽ Trữ Uy đã bắt đầu cuộc sống bên rượu ngon người đẹp, vui vẻ ca múa, đêm đêm động phòng tân hôn thưởng thức mĩ vị. Cuộc sống của y, có tôi hay không căn bản chẳng có gì quan trọng!

Sau khi nhận ra điều này, tôi lại chẳng cảm thấy chút giải thoát nào. Cảm giác cô đơn không phải lúc nào cũng có thể chịu đựng được! Con người ta nhiều lúc thực mâu thuẫn, yêu hay không yêu cũng đều đau khổ. Tôi cố gắng thuyết phục chính mình, đây không phải lưu luyến tình cũ, mà chỉ là chưa thể thay đổi thói quen sống đã được năm năm qua mà thôi! Biết đâu năm năm sau, tôi sẽ quen với cuộc sống hiện tại, trái tim sẽ trở nên chai sạn và mạnh mẽ hơn!

Thế nhưng, giữa lúc tôi đang cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới, thì Lâm Huy lại tìm đến tôi, muốn cùng tôi nói chuyện.

Lâm Huy là một trong số những người anh em của Trữ Uy. Sống cùng y năm năm, bạn bè của Trữ Uy tôi gần như đều biết hết. Y cũng không giấu giếm bạn bè mình chuyện giữa y và tôi. Trước đây khi bọn họ tụ tập vui chơi, Trữ Uy thỉnh thoảng cũng dẫn tôi theo. Vậy nên tôi cũng coi mấy người Lâm Huy như là bạn bè.

Lâm Huy hẹn gặp tôi ở Địch Âu. Anh ta giúp tôi gọi cà phê, chỉ chờ tôi ngồi xuống đã bắt đầu tận tình khuyên bảo.

“Anh và Trữ Uy đến giờ cũng có thể coi là “vợ chồng lâu năm” rồi! Tình cảm năm năm sao lại để đến nông nỗi nhất đao lưỡng đoạn (đoạn tuyệt quan hệ) như thế?! Cùng là đàn ông, có điều gì bất mãn sao không nói rõ ra với nhau!”

“Anh tới chỉ để nói với tôi chuyện này?”

Anh ta quả nhiên là đến làm thuyết khách, thế nhưng, cần thiết phải làm đến thế này sao?

Tôi nhấc cốc cà phê lên nhấp một ngụm. Cà phê Lam Sơn, thứ Trữ Uy và bạn bè của y đều thích uống nhất! Lần nào cũng tự ý không cần hỏi gì mà gọi luôn cả cho tôi. Thế nhưng, đối với tôi mà nói, một ly trà sữa trân châu Tị Phong Đường bốn đồng còn ngon hơn gấp mấy lần cốc cà phê bốn mươi ba đồng của Địch Âu. Sự khác biệt giữa tôi và bọn họ quá lớn, có những việc dù rất nhỏ bé thôi cũng có thể thể hiện rõ ra điều đó.

“Dương Duệ, anh hãy nghe tôi nói. Trữ Uy có thể chung sống với một người những năm năm đã là một kỳ tích rồi. Cậu ta nếu như không yêu anh, sẽ không bao giờ làm được đến vậy! Chuyện hai người khi đó, tôi ít nhiều cũng đã biết! Trữ Uy tuy rằng không biết hối lỗi, nhưng anh cũng đã… ra ngoài rồi còn gì! Ra ngoài… một lần… hay một trăm lần, thì cũng đâu có gì khác biệt! Vậy nên, hai người hãy bắt đầu lại từ đầu không được sao?!”

A! Quả là một kẻ ngoài cuộc tốt bụng… Một lần ra ngoài… hay một trăm lần thì cũng đều như nhau! Lâm Huy, anh thật không hổ danh là người anh em của Trữ Uy!

“Lâm Huy, không cần nói nữa! Tôi và anh ta không cần nhìn cũng biết ai mới là kẻ có lỗi! Chúng tôi không còn khả năng cứu vãn nữa, cũng không cần thiết phải cứu vãn! Chính Trữ Uy cũng đã nói anh ta có thể tìm được người tốt hơn, chả việc gì phải hao phí tâm tư với một kẻ như tôi!”

“Dương Duệ, có một số việc không nên so đo như vậy! Trữ Uy đẹp trai, có tài, có tiền, công việc kinh doanh lại phát đạt nữa. Thỉnh thoảng ra ngoài mua vui là khó tránh khỏi! Dù cho anh là phụ nữ, là vợ của cậu ta, là mẹ của con cậu ta, thì nợ phong lưu của Trữ Uy cũng vẫn sẽ nhiều không đếm xuể! Đều là đàn ông, điểm này anh hẳn là cũng hiểu! Quy luật giao tiếp xã hội là vậy. Nhưng đối với Trữ Uy, anh không giống thế, anh tựa như vợ của cậu ta, dù cho cậu ta có ra ngoài chơi bời thế nào, cuối cùng vẫn tìm đường về nhà, trở lại bên cạnh anh! Hơn thế nữa, dù cho chia tay Trữ Uy, liệu anh có thể tìm được ai khác điều kiện tốt như thế không?”

“Tôi không cần tìm người có điều kiện như anh ta, chỉ cần một người yêu tôi hơn anh ta là đủ rồi!”

“Anh sai rồi! Trữ Uy tuy rằng ham chơi, nhưng không phải là cậu ấy không yêu anh! Chuyện đi vay tiền của anh lần này, cậu ấy không chút suy nghĩ gì đã rút ngay 200 vạn ra trả hộ anh, vậy còn chưa đủ chứng tỏ là cậu ấy yêu anh sao?! Riêng việc chấp nhận sống chung với một người cũng đã chứng tỏ anh là người mà cậu ta yêu thương nhất rồi!”

Không ngờ ngay cả chuyện vay tiền của tôi Trữ Uy cũng nói cho Lâm Huy biết! Muốn thấy người ta khinh tôi dại còn chưa đủ hay sao? Mà có khi chuyện tôi ra ngoài lần đó y cũng đem ra nói rồi cũng nên! Nắm tay tôi siết chặt, chẳng lẽ mọi chuyện riêng tư của tôi đều đã bị Trữ Uy không nể nang gì mà chia sẻ cho bạn bè của y biết hết rồi?

Còn nói cái gì mà chịu sống chung với tôi hay yêu thương tôi nhất?! Nực cười! Năm năm tôi làm đồ chơi trên giường kiêm thiếp thân bảo mẫu cho y, cuối cùng còn phải cúi đầu nói tiếng cảm ơn y vì đã ban cho tôi cái ân huệ ấy chắc?! Y tài ba vậy sao? Hơn người đến thế sao?

“Lâm Huy, anh đừng nói nữa phí công vô ích. Chia tay đối với cả hai chúng tôi là tốt nhất! Anh ta được tự do, thích vui vẻ với ai thì vui vẻ, thích lên giường với ai thì lên. Tôi cũng được tự do, có thể tìm một ai đó hợp với mình, không phải là kẻ chỉ suốt ngày ra ngoài ‘gặp dịp thì chơi’, cứ vậy mà an ổn sống! Thế không phải rất tốt sao?!”

Lâm Huy thở dài, “Dương Duệ, anh đừng lừa mình dối người nữa! Năm năm chung sống thật có thể một câu đơn giản như vậy, nói xong là xong sao? Rồi sau đó, hai người có thực sự vui vẻ được không? Anh, tôi không biết! Nhưng tôi biết Trữ Uy sẽ không vui vẻ! Thời gian vừa qua, cậu ta lúc nào cũng uể oải, tinh thần u ám! Dù có ra ngoài chơi bời bao nhiều, về nhà không có anh, cậu ta vẫn không vui vẻ được! Anh đã trở thành một phần trong cuộc sống của cậu ta, dù cho không còn tình cảm mãnh liệt như trước, nhưng ít nhất… cậu ta sẽ không rời bỏ anh! Đối với cậu ta, anh giống như một người vợ vậy, chỉ vì không dám vác mặt trở lại tìm đến anh lần nữa mà thôi. Vậy nên tôi mới phải mặt dày mà đi giúp cậu ta một chuyến đây!”

“Cậu chỉ nghĩ đến anh ta, nhưng đâu có nghĩ đến cảm nhận của tôi! Vì anh ta coi tôi là “vợ”, nên tôi phải làm như một cô “vợ” thực sự, ngày ngày biết thân biết phận, ngoan ngoãn nghe “chồng” nói rồi một dạ hai vâng, anh ta ra ngoài ăn chơi đàng *** thì ở nhà giữ cửa, còn phải hầu hạ ăn mặc, ở, đi lại?! Mẹ kiếp! Tôi không có rẻ mạt như vậy!”

Tôi đùng đùng đứng dậy, rống vào mặt Lâm Huy một câu rồi bỏ đi! Về đến nhà, tâm trạng không tài nào bình tĩnh lại được. Đại Hùng và Ny Ny đã chuyển sang nhà mới, hiện tại chỉ có mình tôi sống ở đây.

Chung sống với Trữ Uy năm năm, tuy rằng phần lớn thời gian đều chẳng có gì vừa ý và vui vẻ, nhưng trong nhà có thêm người chung quy vẫn đỡ hơn so với bây giờ, yên tĩnh mà lạnh lẽo! Dù Trữ Uy có về muộn thế nào cũng không bao giờ qua đêm ở bên ngoài. Nhiều lúc tôi cũng hoang mang không rõ, tôi cứ lần lữa mãi không hạ được quyết tâm rời khỏi Trữ Uy, đến tột cùng là bởi vì tôi quá yêu y, hay vì tôi sợ sự cô độc.

Hôm nay, Lâm Huy nói với tôi những lời đó, tôi tin. Tôi biết, vô luận là tôi hay Trữ Uy, đều không thể lập tức thích ứng với cuộc sống không có đối phương. Thế nhưng tôi đã không thể quay đầu lại được nữa, quay lại là sẽ cả đời đau khổ! Tôi không thể giống như A Kiều dễ dàng tha thứ cho A Long (**) như vậy, đối với chuyện Trữ Uy ra ngoài chỉ… cười trừ là xong. Mặc dù tôi và y đều là đàn ông, tôi cũng cần một tình yêu nguyên vẹn và bình đẳng!

Người ta nói “đỏ bạc đen tình” (***), “thượng đế đóng của ngươi một cánh cửa, nhất định sẽ mở một cái khác cho ngươi”, vậy nên, dù rơi vào hoàn cảnh như thế nào, tôi thủy chung vẫn tự nhủ với mình rằng: Everything will be okey!

Thế nhưng, lúc này đây, tôi thực sự đã lâm vào đường cùng! Một kẻ theo chủ nghĩa vô thần như tôi, quả nhiên không được thượng đế quan tâm đến mà!

Đúng như cái miệng ăn mắm dặm muối của Trữ Uy, công ty chúng tôi đã thực sự phá sản, ông chủ ôm 200 vạn của tôi trốn mất tăm. Đòn đả kích kinh thiên này đã làm tôi bệnh một trận không dậy nổi! Mấy ngày nay Đại Hùng và Ny Ny mang thuốc đến chăm sóc tôi, hi vọng tôi sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp!

Suốt mấy hôm, tôi không dám khởi động điện thoại cầm tay, nhưng rồi cũng thấy chẳng thể kéo dài thời gian thêm được nữa. Vừa bật nguồn lên, các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đã đổ xô đến. Đồng nghiệp có, Lâm Huy có, số lạ có, ngay cả tin nhắn của giám đốc Trương cũng có! Trong đó, có một tin nhắn do Trữ Uy gửi tới, nội dung đại khái là y đã biết chuyện công ty tôi đóng cửa, nói chỉ cần tôi mở miệng cầu y, đồng thời quay trở về là y sẽ giúp tôi đối phó tất cả!

Đúng vậy, ngoại trừ mở miệng cầu xin Trữ Uy, bằng không món nợ 200 vạn tôi thực sự không thể nào trả nổi! Thế nhưng tôi dù có bị đưa ra tòa cũng không muốn cầu đến sự giúp đỡ của y. Cái tính hay để bụng của tôi trước đây cũng đã khiến ba mẹ tức chết, nhưng nếu là trách nhiệm của mình tôi sẽ không trốn tránh. Tôi rửa mặt, thay quần áo rồi đến Kỳ Tín.

Đi gánh cái trách nhiệm mà tôi phải gánh chịu!

——-o0o——-

(*) nguyên QT là “khỏa tảo” (hột táo), nghĩa cũng tương tự vậy nên mình để là “cục xương” cho hợp với cái sự liên tưởng “mình là chó cưng của Trữ Uy” của bợn Duệ.

(**) không biết đây là 2 nv trog phim hay truyện nào nữa, nếu ai biết thì chỉ giùm mình ha. Thks nhìu (***) đỏ bạc đen tình: QT để là “tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý”.



Trog quá trình edit bạn tình cờ phát hiện ra một lỗi rất nguy hiểm. Hóa ra từ đầu tới giờ bạn bị nhầm to bé Duệ lớn hơn bạn Uy, mờ té ra là ngược lại ms đúng. Vại nên bạn đã chỉnh lại cách xưng hô của 2 bợn chẻ ở mấy chg đầu, từ chg này sẽ theo cách xưng hô mới nhé ^0^/

Tự nhiên thấy bé Duệ còn xuân chán í XD~

~~~~
Bình Luận (0)
Comment