Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 18

Ánh trăng xuất hiện giữa không trung, chiếu xuống những chùm ánh sáng loang lỗ trên nền đá cẩm thạch trong hoa viên.

Lá cây lay động theo từng cơn gió, dưới ánh trăng bóng cây cùng nhau chuyển động lắc lư.

Đi theo Âu Dương Thần Tu ra khỏi hoa viên hướng đến nơi đại sảnh tổ chức triển lãm, từng cơn gió thổi tới xuyên qua chiếc áo mỏng làm cậu rùng mình một cái.

“Lạnh?” Nhận thấy động tác của cậu, Âu Dương Thần Tu dừng bước, ánh mắt thâm thuý nhìn Âu Dương Ngoạt.

” Không sao.” Âu Dương Ngoạt trả lời có lệ, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên một bàn tay kéo cậu lại. “Đừng để bị cảm lạnh, đem cái này mặc vào đi.” Âu Dương Thần Tu cởi áo ngoài tây trang khoác lên người Âu Dương Ngoạt.

Áo này mặc trên người Âu Dương Ngoạt có vẻ rất lớn, chiều dài đã gần đến bắp đùi của cậu. Thoạt nhìn Âu Dương Ngoạt lúc này giống như một đứa trẻ trộm quần áo của cha mẹ để mặc.

Đại sảnh âm nhạc vẫn tiếp tục vang lên, triển lãm đá quý còn đang diễn ra. Trên sàn diễn xa hoa, các người mẫu chưa từng gián đoạn, nhóm thần tượng minh tinh được các thương nhân ở đây tài trợ, toàn bộ trên người đều là đá quý, kim cương sang trọng quý báu. Các phóng viên cùng không nhàn rỗi, bên này chụp ảnh bên kia luôn tìm kiếm cơ hội phỏng vấn nhà tài trợ.

“Ta mệt, muốn trở về.” Thật sự không quen cùng một biển người xa lạ tiếp xúc gần gũi, trên người lại mặc áo của hắn khiến Âu Dương Ngoạt rất phiền muộn, càng muốn rời khỏi triển lãm nhàm chán này.

“Ân. Được rồi, bây giờ chúng ta trở về.” Nhìn thấy cậu khó chịu, Âu Dương Thần Tu cũng không nói gì cùng cậu đi thang máy xuống dưới lầu.

Lúc này đã có người đem xe đến trước cửa khách sạn, Âu Dương Thần Tu để Âu Dương Ngoạt ngồi vị trí phó lái, sau đó tự mình ngồi chỗ người điều khiển, thư kí hiển nhiên bị hắn lưu lại buổi triển lãm.

Theo dọc đường trở về, Âu Dương Thần Tu chuyên tâm lái xe, Âu Dương Ngoạt thì nhắm mắt nghỉ ngơi, hai cha con không ai nói chuyện…

“Ngươi….thật sự suy nghĩ rõ ràng, quyết định đi Nhật Bản?” Câu hỏi Âu Dương Thần Tu đánh vỡ không gian yên lặng trong xe.

“Ừ, quyết định.”

Nghe được đáp án, sau một lúc trầm mặc, Âu Dương Thần Tu lại mở miệng nói: “Không muốn nói chuyện với ta như vậy?”

Nghe vấn đề này, Âu Dương Ngoạt có chút buồn cười, mở mắt, nghiêng mặt nhìn người đàn ông cương nghị mà hoàn mỹ trước mắt: “Cũng không phải, chỉ là ta mệt mà thôi.” yuurj.wordpress.com

“Trước kia ngươi chưa từng như vậy.”

Đúng vậy! Trước kia Âu Dương Ngoạt yêu người đàn ông này cũng là cha của cậu, cho nên nếu được chút thời gian ở chung như vậy sẽ rất vui vẻ, không giống như bây giờ, ôn hoà, không mặn không nhạt, không hề mảy may ngồi ở một bên.

Như thế nào? Thái độ? Hay phương thức nói chuyện?

“Ta không phải Âu Dương Ngoạt trước kia, Âu Dương Ngoạt trước kia đã chết.” Chỉ chỉ trái tim: “Hiện tại là Âu Dương Ngoạt hoàn toàn khác, huống hồ ta nghĩ ta cũng không làm gì khiến ngươi cảm thấy ta chán ghét ngươi, hoặc là chuyện gì bất mãn đối với ngươi.”…đại khái đi.

“Ngươi….thật sự không phải là Âu Dương Ngoạt trước kia?” Biến hoá quá lớn, nhưng ngoại trừ tính cách cũng không có gì khác biệt nên Âu Dương Thần Tu không dám xác định là thay đổi một người khác.

“Ngươi cho là ai? Ngươi nói phải thì phải, ngươi nói không phải thì không phải, tất cả tuỳ ngươi.” Đối với nghi ngờ của Âu Dương Thần Tu cậu cũng không mấy để ý, dù sao binh đến thì tướng đỡ, toàn bộ cứ thuận theo tự nhiên.

“……” Lại là một trận trầm mặt.

Khi hai người về đến nhà thì đã là rạng sáng, toàn bộ biệt thự đều yên tĩnh không tiếng động. Những ngôi sao còn sót lại cũng đã mờ dần chuẩn bị biến mất, khắp nơi đắm chìm trong yên tĩnh cùng u ám, vùng trời phía đông bắt đầu lộ ra ánh sáng mông lung.

Đối với người thích ngủ sớm dậy sớm như Âu Dương Ngoạt mà nói có thể giữ vững trạng thái bình tĩnh tới bây giờ đã là không tồi.

Hiện tại cậu rất buồn ngủ cho nên vừa xuống xe ba bước thành hai bước đi vào đại sảnh, hướng gian phòng của mình trên lầu chuẩn bị tắm rồi lập tức đi ngủ.

Bình Luận (0)
Comment