Lâm Xước mở to đôi mắt tròn tròn, có chút kinh ngạc, có chút không dám tin, bờ môi khẽ mở ra, sững sờ nhìn nàng. Nàng nói thành thân?
Mai Sóc nâng cằm của hắn lên, “Vốn là nên có tam thư lục sính, chỉ là bây giờ ngươi đã là người của ta rồi, ta nên đưa sính lễ cho ai đây? Cho mình?” Nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ thật sự từ mình gả ra ngoài, lại gả vào cửa nhà mình?
Tam thư lục sính cưới chính quân vào cửa, một lá thư một sính nạp thị quân vào cửa, thị không cần thư sính, không cần hình thức. Ở trong thôn trang nhỏ bờ Tây Hà này, trong nhà cũng không giàu có, có vài người phụ nữ thậm chí không lấy được chính quân, cái gọi là người thường đi chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, rất nhiều con trai còn không muốn ở lại lập gia đình, thà rằng đi làm thị nhà người có tiền.
Cho nên ở trong lòng của Lâm Xước cũng không có khái niệm gia đình giàu có thị quân thị thiếp cả sảnh đường trong thành trấn trên gì đó, thậm chí chưa từng nghĩ tới. Nếu thật sự theo ý nghĩ của bản thân hắn là chỉ có thể làm thị, có phải lúc nào đó thì Mai Sóc còn có thể cưới một chính quân về hay không?
Thế giới của hai người đã để hắn từ từ tiếp nhận chuyện đương nhiên này.
Sợ hãi của hắn chỉ là lo lắng Mai Sóc sẽ vứt bỏ hắn, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người tới chia sẻ nàng.
Hắn kinh ngạc, thuần túy là bởi vì Mai Sóc tốn năm mươi hai lượng bạc ròng cho hắn, chưa từng thấy có người sẽ cưới chàng trai mình mua vào cửa làm chính quân.
Có đìêu, nàng sẽ không để cho sợ hãi của hắn trở thành sự thật, mà hắn kinh ngạc, quay đầu lại cũng chỉ có ngọt ngào vui sướng.
“Tiểu Xước Nhi, người đây xem là vẻ mặt gì?”
Một cái lông mày thanh tú của hắn có chút nghiêng, miệng vẫn mở rộng giống như vỏ trai, lộ ra răng trắng như trân châu xinh xắn, trừng mắt nhìn. Đột nhiên thân thể hắn co rụt lại, nắm lấy quần áo trước ngực nàng, nắm thật chặt, một cái tay khác đưa ra nhéo mặt của mình. Mai Sóc cúi đầu, tay nắm chặt đốt ngón tay trắng bệch của hắn, bao ở lòng bàn tay đầy vết chai của mình, “Đầu đất nhỏ này cả ngày chỉ thích làm việc ngốc, nhéo ngươi, ngươi không đau ta còn đau hơn.”
Lòng bàn tay truyền tới cảm xúc ấm áp, hắn không phải đang nằm mơ, là thật, đều là thật, nàng nói muốn cưới hắn, tam thư lục sính, chính quân đã bái trời đất.
Mũi hắn cay xè, nước mắt cũng không giữ được nữa mà chảy xuống ào ào, “A Sóc.”
Hắn chưa từng vui mừng giống như bây giờ, may mắn lúc trước quỳ ở cửa nhà gặp được nàng, may mắn mẫu thân tham tiền buộc nàng mua mình, may mắn, tất cả hết thảy… tất cả, thì ra tất cả đau đớn đã từng chỉ là vì gặp gỡ được ngươi.
Mai Sóc đưa tay lau nước mắt của hắn, lắc đầu cười khẽ, để hắn xuống, kéo chăn lên đắp kín, “Được rồi, đi ngủ sớm chút thôi.” Chuyện cạo gió ấn lưng vẫn phải từ từ đi, giống như đại phu đó nói, lần đầu tiên nếu tính loại bỏ quá nhiều khí lạnh, thân thể hắn cũng sẽ không chịu nổi.
Nàng tắt lò lửa, mình cũng mặc áo đơn chui vào chăn, hắn nhắm hai mắt, có lẽ vẫn chưa ngủ, lông mi vẫn còn đang run.
Mai Sóc nằm ngửa mặt lên trời, nhìn nóc nhà, không bao lâu đã chìm vào mộng đẹp.
***
Sáng sớm hôm sau lúc trời mới vừa sáng, Lâm Xước đã tỉnh, rón rén bò xuống giường, rửa mặt xong vào phòng bếp, nghĩ đến bánh bao mang về ngày hôm qua, chạy đến lòng bếp đốt lửa hấp bánh bao.
Trong phòng bếp vốn là có lồng hấp, vẫn chưa từng dùng tới, mấy ngày trước hắn mới vừa rửa sạch hong khô qua, vốn chuẩn bị lúc hai mươi lăm hai mươi sáu dùng để hấp bánh màn thầu, ngược lại hiện tại dùng trước.
Một mùi thơm bột mì lẫn vào với lửa than bay vào trong lỗ mũi, mắt Mai Sóc giật giật, tay chân duỗi thẳng mở ra nhưng không muốn dậy, lật người nằm sấp trên giường, nắm lấy gối đầu của Lâm Xước chồng lên trên gối đầu của mình, mặt chôn vào hít một hơi. Đó là một hơi thở nhạt nhẽo thuộc về riêng bản thân hắn, nàng càng không muốn dậy.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, sáng sớm, nàng thầm lầu bầu, trừ Vu An khẳng định cũng sẽ không có người khác.
Tiếp theo là một đợt tiếng chạy chậm, Lâm Xước chạy từ lòng bếp đến mở cửa, hắn sợ nàng bị đánh thức, chạy rất gấp, một tiếng cọt kẹt cửa được mở ra.
Trướng mành vừa dầy vừa nặng ngăn cách nhà chính, Mai Sóc không thấy được bên ngoài, lại nghe được tiếng Lâm Xước, “Ngươi, xin hỏi ngươi tìm ai?”
Không phải Vu An? Nàng tò mò một hồi, rất nhanh đứng dậy mặc quần áo, tùy tiện mang giày, tóc tai bù xù mà đi ra ngoài, ngoài cửa ánh sáng có chút chói mắt, Lâm Xước đang đứng ở cạnh cửa, bên ngoài có một phụ nữ trung niên hơi quen mặt.
“Là ngươi.” Nàng gãi gãi đầu, ngồi ở bên bàn, “Làm sao ngươi biết ta ở nơi này?” Nàng ngáp một cái, “Không phải là bánh bao tặng đi lại không bỏ được chứ?”
Người phụ nữ kia đi vào, Lâm Xước đóng cửa lại, nhìn hai người một cái, lại chạy về phòng bếp tiếp tục nhóm lửa.
“Thật ra thì nhắc tới cũng xấu hổ.” Trong tay người phụ nữ kia xách theo một cái bọc, “Hôm qua con trai ta nhất thời cầm nhầm bánh bao, đưa cho các ngươi một túi bánh bao không tươi, cho nên ta đặc biệt hỏi thăm tìm đến, đổi lại cho các ngươi.”
Mai Sóc giương mắt nhìn nàng ta, “Chủ quán thật đúng là có lòng.”
“Khách khí, nếu hại hai vị bị tiêu chảy thì ta thật sự là áy náy.” Nàng ta để bánh bao xuống, nhưng không có ý muốn đi. Mai Sóc cũng không có ý mời nàng ta ngồi xuống, hai người cứ bế tắc như vậy. Lâm Xước đột nhiên bưng nước đi ra, đi tới trước người Mai Sóc, rửa mặt cho nàng.
“Tại hạ Tề Minh, không biết tiểu thư xưng hô như thế nào?” Đợi đến khi Mai Sóc rửa mặt xong, Lâm Xước lại bưng nước tránh ra, nàng ta đột nhiên hỏi.
“Mai Sóc.”
“Thì ra là Mai tiểu thư.” Nàng ta xem phòng một vòng, “Lúc ta mới vừa đến đây, thấy cảnh tượng bờ Tây Hà này, quả nhiên là không tệ.” Dừng một chút, lại nói, “Thôn này cũng thật là yên bình, thật đúng là khiến tâm tình người ta yên ổn lại.”
“Thế nào, đại thẩm cũng muốn chuyển đến đây?” Mai Sóc không chút để ý hỏi, kéo ra một cái ghế khác. Tề Minh đang cho là nàng muốn bảo mình ngồi xuống, chẳng ngờ chân còn chưa nhúc nhích, đúng lúc thấy Lâm Xước đi ra, trong tay bưng hai chén cháo, “A Sóc, bánh bao vẫn đang hấp.”
“Đừng hấp, đại thẩm nói bánh bao không tươi.”
Lâm Xước nhìn Tề Minh một cái, hình như thật là khó hiểu, “Nhưng ta ngửi rất tươi mà.”
“Đại thẩm đã nói không tươi rồi.” Nàng đưa túi bánh bao trên bàn cho hắn, “Hấp chỗ này đi.”
“Ồ.” Hắn nhận lấy, lại đi về phòng bếp, Tề Minh còn đang đứng, “Mai tiểu thư, ngươi có biết nơi này còn có gian nhà nào để không hay không, ta cũng tiện xem trước một chút, trở về lại hỏi ý người nhà.”
“Cái này, ta thật là không rõ lắm, có điều ngươi có thể đi thôn tây tìm một vị họ Mã. Lúc đầu gian nhà của ta cũng mua được từ trong tay nàng ấy.” Nàng bưng một bát cháo qua uống một hớp lớn, thoải mái thở dài, lại nói, “Đại thẩm, ngươi ăn điểm tâm chưa?”
Tề Minh vui mừng trong bụng, cho là nàng muốn giữ mình cùng ăn điểm tâm, đây có thể chính là cơ hội tốt để kết giao, “Buổi sáng đi gấp, còn chưa kịp ăn.”
“Vậy đại thẩm nên mau chóng trở về dùng điểm tâm đi, hoặc là ngươi đi ra phía cửa thôn, gặp được quán rượu nhỏ có bán điểm tâm.” (Ahihi ăn dưa bở rồi)
Trên mặt Tề Minh cứng lại, thấy nàng cắm đầu cắm cổ húp cháo, không thể làm gì khác hơn là cáo từ rời đi.
Lúc Lâm Xước đi ra, chỉ thấy một mình Mai Sóc bưng chén cháo, 0di33xn0dafnl330fys0doon nhìn về phía cửa, khóe miệng nhếch lên nụ cười có chút quỷ dị, “Đại thẩm đó đi chưa?”
“Ừ.”
Hắn đặt đậu hũ hàng mã tử hấp chín lên bàn, “Nhưng, những thứ mới vừa rồi kia thật sự rất tươi mà.”
“Ta biết.”
Lâm Xước không hiểu nhìn nàng, thôi, hắn cúi đầu húp cháo, chuyện không nghĩ ra thì không suy nghĩ nữa.
Mai Sóc cầm lấy bánh bao, miệng cắn mềm xốp vừa phải, mùi vị thật đúng là ngon. Tề Minh đã từng là Đới Đao Thị Vệ Ngự Tiền tam phẩm, bây giờ đại nhân Tuần phủ phụ trách xây dựng hành cung bờ đông Tây Hà. Nếu không phải là lúc trước một lần đi qua kinh đô với lão đại, thật đúng là sẽ không biết nhân vật số một như vậy. Lại nói đã vài năm, hôm qua mình lại không nhận ra.
Ăn điểm tâm xong, Lâm Xước dọn dẹp bát đũa, Mai Sóc nhìn hắn, “Một lát ta bắt đầu dạy ngươi biết chữ.”
Hắn gật đầu, mặt mày có vui sướng không cách nào lơ là, bưng chén, mới vừa vào phòng bếp lại đột nhiên ló ra, “A Sóc, ngươi nói hôm nay muốn đi xay bột mì.”
Mai Sóc vỗ đầu một cái, “Ta đã quên mất.” Nàng đứng lên, “Vậy chờ ta trở lại sẽ dạy ngươi.”
Thì ra là một chút bột mì trong nhà đã dùng gần hết lúc làm viên rồi, còn phải xay chút bột mì, bột ngô mịn, Mai Sóc cõng lên mấy bao bố từ trong góc phòng bếp. Lâm Xước đi theo phía sau nàng, “Nặng không?”
“Không sao, chờ ta trở lại.”
“Ừ.”
Thôn trên chỉ có hai gia đình có cối đá xay bột mì, một nhà trong đó cũng coi là gia đình có tiền nhất trong thôn, cũng chính là lão Mã mà Mai Sóc mua nhà từ trong tay nàng ấy. Nàng cõng bao bố đi về phía tây thôn, lúc đến gần nhà họ Mã, đúng lúc thấy bóng lưng Tề Minh dần dần biến mất ở nơi xa.
Nàng để bao bố xuống, “Lão Mã.”
Mã Anh không ở nhà, mở cửa là con gái của nàng, Mai Sóc móc ra mười mấy văn tiền, “Xay bột mì.”
“Tự mình vào đi, ở sân sau.” Nàng ấy phất phất tay, lại không chịu nhận tiền, “Ngươi rãnh rỗi đến đánh mấy ván cờ với mẹ ta là được.” Mai Sóc lấy lại tiền, lại hỏi, “Mới vừa có người đến muốn hỏi ngươi mua nhà hay không?”
“Làm sao ngươi biết?” Nàng kỳ lạ nói.
“Ngươi bán chưa?”
“Bán rồi, nhà kia cũng cách ngươi không xa, bỏ không đã lâu, chỉ là mưa xuống nóc nhà đoán chừng sẽ có chút dột, nàng ta nói không sao cả.”
Mai Sóc không hỏi gì nữa, chỉ là lại cõng bao bố lên vào sân sau, bắt đầu nghiền gạo xay bột mì.
***
Lâm Xước rửa chén đũa, dọn dẹp xong xuôi, đi tới nhà chính, cũng không biết còn bao lâu nàng sẽ trở về, ngồi ở trước bàn lại bắt đầu chơi chuỗi Cửu Liên Hoàn mà làm sao hắn cũng không tháo được.
Mai Sóc vẫn không chịu dạy hắn, nói gì muốn hắn tự mình từ từ tháo, tháo nửa ngày, hắn vẫn chỉ có thể để xuống, cầm lấy một bức đồ thêu đơn giản chỉ thêu được một chút xíu. Hắn chỉ cần dựa theo hình vẽ phác hoạ tốt từng kim từng kim đâm vào, trên giá thêu đã thấp thoáng có thể nhìn ra một nửa con uyên ương.
Phụ thân từng nói, lúc thành thân, mình tự làm khăn voan đỏ thì sẽ mang đến vận may cho nhà vợ.
Hắn chưa từng gặp người nhà vợ, vậy cũng sẽ không nghĩ đến họ, hắn chỉ đang suy nghĩ có thể mang đến may mắn cho nàng. Hắn nhất định phải cẩn thân thêu xong bức thêu này.