Khói Bếp Ven Hồ

Chương 23

Đêm qua động phòng phần nến đỏ, đợi sáng sớm lạy cô cậu trước đường. Trang điểm xong nhỏ giọng hỏi thê quân, họa mi đậm nhạt hợp thời không. Mai Sóc cầm bút kẻ mày lông mềm trong tay, đột nhiên nghĩ đến mấy câu thơ này, mím môi một cái. Lúc này sắc trời đã sáng, trên mái hiên trụ băng treo ở phía dưới đang hòa tan một chút xíu, trong nhà, trong phòng bếp bay tới hương cháo nhàn nhạt, Lâm Xước hít mũi một cái.

"Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi."

Trên bên trái mày truyền tới cảm xúc lành lạnh trơn nhẵn, hắn không biết nàng đang làm gì, trong tay nắm một nắp hộp sứ thanh hoa nhỏ, hộp đang ở trong tay nàng, chợt liếc nhìn, hắn còn tưởng rằng đó là Tuyết Hoa cao thấm màu sắc, lại nhìn kỹ, nhưng là bột nhuyễn mịn, thế nhưng chút bột này nhìn qua lại không giống như là son phấn, không có chút nào liên quan, thổi hơi cũng sẽ không bay ra.

Mùi cháo thơm, hình như bắt đầu có mùi khét.

"Xong rồi." Mai Sóc thu hồi bút, hài lòng nhìn kiệt tác của mình, Lâm Xước ngước mắt nhìn nàng, nàng đưa tay đưa gương đồng trên tủ nhỏ đầu giường cho hắn. 

Hắn kinh ngạc mà nhìn xem người trong gương đồng, không thấy vết sẹo ở lông mày, biến thành một cánh hoa khuyến nhạt màu. Màu đỏ rất nhạt, mang theo ấm áp nhàn nhạt say lòng người, giống như là buổi tối sau khi uống một chút xíu rượu khẽ nổi lên màu đỏ bừng ở trên da thịt trắng nõn. Mà vết sẹo kia, cùng một chỗ với cánh hoa, giống như là cố ý tô lại trên vết thương ở dưới cánh hoa. 

Mai Sóc nhét hộp son lông mày vào trong tay hắn, "Lễ ra mắt của ta, tuy đã muộn chút, ngươi còn thích không?"

Lông mày thanh tú tinh tế khẽ kéo lên, mang đến ảo giác hoa nở, đôi mắt đen bóng được nổi bật lên càng trở nên Thủy Nhuận (ẩm ướt nước), Mai Sóc đưa tay xoa gương mặt của hắn, đột nhiên nghe được một tiếng tiếng vang ục ục, nàng khó hiểu nói, "Tiếng gì?"

Hắn cúi đầu, "Đúng, là bụng của ta đang kêu."

Lúc này Mai Sóc mới phát hiện ra, trong nhà truyền đến từng đợt mùi khét, "Nguy rồi." Nàng chạy vào phòng bếp, "Lần này toàn bộ cháy khét rồi."

Lâm Xước đi theo sau nàng vào, nàng mở ra nắp nồi, một đợt hơi nước nóng bỏng đập vào mặt, miếng cháo đặc dính sát đáy nồi màu cháy vàng, cháo đã sắp bị nấu khô bốc lên bong bóng nho nhỏ, nước canh còn sót lại không nhiều phát ra tiếng vang ùng ục ùng ục.

Mai Sóc gãi gãi đầu, xem ra kể từ sau khi hắn tới, nàng xa nhà bếp quá lâu rồi, đến cả nấu cháo cũng có thể nấu cháy khét, "Còn có thể ăn đấy, ít nhất cháo này đủ thơm."

Lâm Xước xì bật cười, "Ừ, rất thơm."

Mai Sóc nhìn hắn, trong lúc bất chợt hiểu ý trăm năm trước Uyên vương không tiếc mạo hiểm suýt nữa mất giang sơn, tâm tình tự động si mê chỉ vì được một nụ cười của Quân.

Mành phù dung sưởi ấm trong đêm xuân, từ nay quân vương chẳng lâm triều, nếu như đổi lại là nàng, cũng sẽ thà rằng lựa chọn làm một hôn quân muốn mỹ nhân không cần giang sơn.

***

"Xàn xạt, kin kít két..." Trước cửa quét ra một mảnh đất trống, một bên cửa chất đống một người Tuyết, cắm một cây cà rốt làm lỗ mũi,  trên đầu còn mang một cái đấu lạp (nón rộng vành). Lâm Xước xách băng ghế ngồi xuống, dùng một tay vịn nồi sắt lớn lật qua lật lại, một tay kia cầm xẻng nhỏ không ngừng xúc lọ nồi.

"Lâm công tử." Âm thanh này truyền đến, hắn lại run rẩy thiếu chút nữa xúc xẻng nhỏ trong tay đến trên tay kia, hắn ngẩng đầu lên, "Tề đại thẩm, ngươi kêu tên ta là được, ta tên là Lâm Xước."

"Được, Lâm Xước. Ngươi đây là đang làm gì đấy?" Tề Minh khẽ khom thân thể xuống, lúc nhìn đến mặt hắn hơi ngẩn người một chút, xem ra chàng trai tân hôn quả nhiên sẽ có biến hóa rất lớn, vốn mặt mũi bình thường không có gì đặc sắc, cũng đã có thể được cho là thanh tú, lúc này lại làm cho người ta liếc mắt nhìn không tự chủ muốn nhìn kỹ nữa.

"Xúc lọ nồi."

Tề Minh ngồi xổm người xuống, đưa tay cầm lấy chén nhỏ trên đất nhìn một chút lại trả về, "Vậy tại sao phải gom lại những mụôi than này?" 

"Chúng ta là đốt rơm củi và cỏ khô, những tro rơm rạ này có thể cầm máu, còn có thể dùng để trị lở sinh đau trong miệng." Hắn dừng lại động tác, nghiêm túc giải thích với nàng ta.

"Hoá ra là như vậy."

"Tề đại thẩm, ngươi có chuyện gì sao?"

"Thê chủ nhà ngươi đâu?"

"A Sóc đi mua rượu rồi."

"Ồ." Tề Minh đứng lên, "Thật ra là ta tới tìm ngươi."

Lâm Xước có chút không hiểu nhìn nàng ta,  nàng móc ra một cái trâm ngọc từ trong lòng ngực, "Các ngươi thành thân ta cũng không có đưa quà tặng gì, bù lại ở chỗ này thôi."

***

Tề Minh hỏi thị quân nàng ấy, "Chàng trai tuổi như các ngươi đều thích cái gì?"

Đó là một thị quân trẻ tuổi nhất của nàng, rời đi kinh đô là bèn dẫn theo hắn ở bên cạnh, bởi vì thị quân này xuất thân nhà nghèo, chịu được khổ nhất. Hay bởi vì thật sự trẻ tuổi, những chỗ này không giống ở trong Thành Trì lớn, nạp thị quân trẻ trên mười mấy tuổi chừng hai mươi cũng không có gì không bình thường. Nàng vì che giấu tai mắt người, vẫn nói với người ta đó là con trai của nàng.

Thị quân này suy nghĩ một chút, "Đồ trang sức, quần áo, son phấn, đồ vật xinh đẹp, đáng yêu."

Tề Minh gật đầu, quả thật, chính những đứa con trai ăn sung mặc sướng kia của nàng cũng đều thích những thứ đồ tinh sảo này. Đều nói ăn thịt người miệng ngắn, bắt người tay mềm, vì vậy nàng đặc biệt chế tạo cây trâm ngọc thanh lịch này, nhưng nàng không ngờ Lâm Xước sẽ từ chối. 

"Đây chỉ là quà tặng."

Hắn lắc đầu, "Ta không thể nhận."

"Tại sao?"

Hắn cúi đầu tiếp tục xúc đáy nồi, "Cái này rất quý trọng, ta không thể nhận."

"Mọi người toàn là hàng xóm, có cái gì không thể nhận, một chút tâm ý của ta, đừng từ chối. Từ chối nữa chính là xem thường ta." Nàng nhét trâm ngọc vào trong tay hắn, xoay người rời đi.

Truyền đến tiếng chảo sắt chạm đất từ sau lưng, vạt áo bị người níu lại, "Tề đại thẩm, ta... Ta không thể, ngươi lấy về đi." Lòng bàn tay mở ra, bởi vì dính lọ nồi có chút đen sì, hắn ngước mắt nhìn nàng ta, tay kéo vạt áo nàng ta rụt trở về, ánh mắt có chút khiếp đảm, lại bướng bỉnh cứng ngắt ngăn ở trước mặt nàng ta, nhất định phải để nàng ta lấy trâm ngọc lại.

Tề Minh rất bất đắc dĩ, rất khó hiểu, không phải nói chàng trai trẻ tuổi đều sẽ thích những thứ đồ này sao? Tại sao Mai Tam thiếu lại cưới một người kỳ quái như vậy, rõ ràng rất nhát gan, rồi lại bướng bỉnh đến gay gắt.

"Dùng lễ tặng ra ngoài thì ta không thu lại." Dù sao cũng là người làm quen Đái Đao Thị Vệ, giọng nói không tự chủ trở nên nghiêm khắc, Lâm Xước có chút sợ hãi, giọng thấp đến mức giống như là muỗi kêu, "Nhưng mà, ta không nhận." Một chữ cuối cùng giống như là rơi ra từ trong kẽ răng, không hề có sức lực.

Mai Sóc không có ở đây, hắn sẽ vô cùng không có cảm giác an toàn.

Bởi vì thiếu hụt cảm giác an toàn, cho nên đối với nguy hiểm cực kỳ nhạy cảm, mặt mày người trước mắt này mang theo lệ khí, hắn không nhìn ra được, nhưng bản năng phát giác được, ánh mắt hắn nhìn nghiêng về phía sau, hi vọng có thể thấy bóng dáng quen thuộc kia.

"Hôm nay ta lấy ra, sẽ không chuẩn bị lấy lại. Tóm lại, ngươi nhận." Nàng đẩy tay hắn trở về, nghiêm mặt. Nàng chỉ còn dư lại chưa tới thời gian nửa năm, thật vất vả nghĩ đến biện pháp, cũng không muốn để hắn làm thất bại nữa.

Lâm Xước bẹp môi không dám nói không, lại không muốn nhận, khóe mắt vừa nghiêng, khi thấy bóng dáng màu xám tro bên hông giắt hồ lô rượu kia, thảnh thơi không lo lắng ngậm cọng rơm từ từ vòng qua góc nhà cách vách.

Lâm Xước chạy tới, đột nhiên đâm vào trong ngực nàng, Mai Sóc không hiểu ra sao, trong lòng lại vui vẻ, đây coi như là đang nghênh đón nàng về nhà? Hai tay hắn nắm cánh tay của nàng, Mai Sóc giương mắt thấy Tề Minh, "A, Tề đại thẩm, ngươi cũng ở đây."

Lâm Xước ngẩng mặt lên, đưa trâm ngọc cho nàng, "A Sóc, ngươi trả lại cho Tề đại thẩm có được hay không? Ta không lấy."

Mai Sóc nhận lấy trâm ngọc,  nhếch miệng lên một thoáng nụ cười khiến Tề Minh bất chợt cảm thấy trên lưng nổi lên lạnh lẽo.

Thì ra là không phải đang nghênh đón nàng, là đang tìm chỗ tránh.

Chẳng qua có thể đầu tiên nghĩ đến tránh trong ngực nàng, nàng rất hài lòng, vỗ vỗ đầu Lâm Xước, nàng nói với Tề Minh: "Tề đại thẩm, xin lỗi, Tiểu Xước Nhi nhà ta không thích trâm ngọc, hắn thích trâm gỗ."
Bình Luận (0)
Comment