"Tề Tuần phủ, thư của người."
"Lấy ra." Tề Minh nhận lấy thư mở ra, giận đến vỗ mạnh đầu của mình, quả nhiên tại sao nàng có thể quên nói cho Mai Kỳ, lần này nàng ấy chạy đến Phượng Dương trước, "Chuẩn bị ngựa cho ta."
"Đại nhân ngươi lại muốn đi ra ngoài?"
"Ừ, gọi tất cả quản sự đi vào, ta có chuyện phải bàn giao."
"Vâng" Người hầu này đi ra mấy bước lại lui trở về, "Đại nhân, lần này là người muốn đi đến đâu?"
"Phượng Dương."
***
"Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang......" Lật qua từng trang sách một, "...... Vị ngữ trợ giả, yên tai hồ dã."
Mai Sóc đưa một chén nước qua, hắn tiến lên trước uống xong, "Ta học xong rồi."
"Ừ, ngoan." Nàng hôn nhẹ mép tóc hắn, "Một chữ cũng không sai."
"Vậy tiếp theo ta học cái gì?"
"Không học gì, ta bắt đầu dạy ngươi viết chữ."
"Thật?"
"Đương nhiên là thật." Nàng nhét bút lông vào trong tay hắn, bao lấy tay của hắn dạy hắn cầm bút, ở trên bàn để trống vẽ khoa tay múa chân, ngang, thẳng, phẩy, mác, chấm, cong.
"Trước viết chữ "Nhất" cho ta nhìn một chút." Nàng buông tay ra để cho hắn tự mình cầm bút, một tay mài mực cho hắn. Lâm Xước vụng về nắm bút, bắt chước dáng vẻ nàng chấm no mực thấy trước kia đưa bút lông đến trong nghiên mực, chấm mấy cái giống như là thấm nước.
Mai Sóc không nhịn được cười, một tay đè giấy Tuyên Thành cho hắn, nàng vừa buông lỏng tay, tư thế cầm bút trong tay hắn cũng đã biến hình, nắm tay trước cũng như bốn ngón tay vừa nắm, ngón cái móc lên, một tay mình đè giấy Tuyên Thành, nặng nề vẽ một nét bút trên giấy.
"Một là ngang, không phải dựng lên." Nàng tốt bụng nhắc nhở hắn.
Hắn cố gắng muốn viết ngang, làm sao tư thế cầm bút kia, dựng lên vẽ vuông liền, ngang lại uốn éo, đầu hắn càng ngày càng chếch, thân thể xiêu vẹo, nghiêng đầu, phải dựa vào đến trên người nàng. Rốt cuộc Mai Sóc bật cười, tay giữ ở eo nhỏ kéo hắn ngồi thẳng, "Ta vẫn là cầm tay ngươi viết xong trước."
Tay ấm áp, mang theo vết chai lại phủ lên, đẩy ra ngón tay hắn nắm thật chặt, xếp xong tư thế cầm bút, chặn tay của hắn, từ từ viết một chữ "Nhất" thô to ở trên giấy Tuyên Thành. Màu mực không đều, bởi vì phương thức nhúng mực kỳ quái của hắn mới vừa rồi, Mai Sóc lại kéo tay của hắn, "No mực là làm như vầy. Phía dưới muốn viết cái gì?"
"Mai Sóc."
"Hả?"
"Ta muốn, muốn viết tên của ngươi."
"Cái đó còn chưa được."
Hắn có chút mất mát cúi thấp đầu, Mai Sóc nhẹ nhàng gõ đầu của hắn một cái, "Ngươi cả bút đơn vẽ chữ còn không biết viết, lập tức viết chữ phức tạp như vậy, viết ra được mới là lạ."
"Nhưng..."
"Nhưng mà cái gì?" Mai Sóc nhìn vẻ mặt hắn nửa vòng vo trở lại, ngoài miệng không khách khí nhưng mà trong lòng lại là càng ngày càng vui vẻ, bây giờ có phải nàng có thể cho rằng hắn hoàn toàn mở rộng nội tâm ra với nàng, biết làm nũng, biết già mồm, sẽ nói mình muốn hay không.
"Vậy lúc nào thì ta có thể viết?"
"Muốn viết như vậy?"
"Ừ."
Cầm tờ giấy Tuyên Thành sạch sẽ khác, trang ## bubble nàng nhấc bút viết xuống hai chữ Lâm Xước, hắn lại gần nhìn kỹ, "Đây không phải là tên của ngươi, là của ta."
"Ừ."
"Nhưng ta muốn học viết của ngươi."
"Lúc nào ngươi viết tốt tên của mình, thì ta dạy ngươi viết của ta."
"Được."
Hắn vùi đầu dựa theo chữ của nàng nặng nề vạch lên đường ngang đường dọc trên giấy, Mai Sóc kéo bút trong tay hắn một cái, "Nhẹ một chút, giấy này lại không thù với ngươi, đã xuyên thủng mặt sau giấy."
Thật vất vả, rốt cuộc một chữ "Mộc Mộc" khô cằn cứng rắn đi ra rồi, giống như tám cây côn gỗ đắp đi ra, một chút cảm giác phẩy mác cũng không có, "Xấu quá." Chính hắn nhìn chữ mình, một tay cầm bút lông, một tay cầm giấy Tuyên Thành.
"Từ từ đi, vừa bắt đầu đều như vậy." Nàng nhếch lên cười xấu xa, xem ngươi viết chữ "Xước" đó như thế nào.
Quả nhiên, bút lông trong tay Lâm Xước vốn không biết xoay chuyển uốn cong, viết chữ lâm ngang dọc thẳng đứng còn có thể tạm miễn cưỡng một tý, có điều nửa tí ti này, hắn lại không viết xuống được, một tay nắm bút thật chặt, dừng lại ở chỗ quanh thứ nhất, chấm mực càng lúc càng lớn, vết mực đã vọt mở trên giấy Tuyên Thành, hắn quay đầu lại cầu cứu nhìn nàng, "A Sóc."
Nàng lại nắm lấy tay của hắn, "Ngươi cầm bút luôn không đúng, vì vậy sẽ không xoay kịp, đừng nắm quá chặt."
Trên mặt hắn dính vết mực, bản thân lại không biết, nghiêm túc gật đầu, nhìn nàng nắm tay của mình dẫn dắt hắn từ từ viết tên của mình.
***
Tiết trời dần dần ấm lại, xuân hàn cũng đi qua rồi, lăng tiêu trên hàng rào bắt đầu nhú lên chồi non, ở trên con đường đều là cỏ xanh màu xanh biếc. Mai Sóc đi đánh cá, Lâm Xước ở nhà một mình, hai con chim ưng biển đều ở sân sau, trong nhà chính yên tĩnh, trên bàn tràn đầy tờ giấy, rốt cuộc hắn tự viết ra được một cái tên hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nhìn chung quanh, tuy nhìn thế nào cũng cảm thấy xấu xí, có điều ít nhất hắn viết ra thì có thể học tên của nàng rồi.
Hắn nhìn tên của mình, đột nhiên nghĩ đến, bên trong《 Bách Gia Tính 》có họ của nàng, hắn có thể dựa theo viết trước. Còn có "Sóc", hình như hắn chưa từng học qua, không nhớ rõ trên《 Thiên Tự Văn 》có hay không.
Hắn đứng lên, mở hộc tủ ra tìm kiếm hai cuốn sách vốn đã thu này, đang lục, một miếng giấy chất da cứng rắn rớt ra, hắn khó hiểu nhặt lên, tuy có chữ không nhận biết nhưng cũng xem hiểu, đây là nàng viết sao? Vậy dấu tay phía dưới kia chính là của mẹ rồi.
Không còn liên quan nữa, lại không liên hệ. Giấy trắng mực đen đau nhói mắt, hắn đưa tay dụi dụi con mắt, cầm giấy cứng đi tới trước bàn, phía trên có một chữ mai, phía sau kia không nhận biết, khẳng định chính là sóc rồi.
Trong tay nắm bút thật chặt, viết viết, nước mắt không nhịn được lại chảy ra, mẹ cũng không cần hắn nữa. Hắn dùng tay trái lau đi nước mắt, không khóc, hắn có A Sóc, A Sóc... Trong lòng lầm bầm lặp lại gọi tên của nàng, dưới tay hắn càng viết càng dùng sức.
Lúc Mai Sóc trở lại, trời còn chưa tối, hắn đang trong phòng bếp, nhìn phía trên mấy trang giấy trên bàn tràn đầy chữ viết nghiêng ngã, nàng lắc đầu cười khẽ, rút ra nửa tờ giấy Tuyên Thành bị đè lại, bên trái viết tên của hắn, bên phải là của nàng, kỳ lạ, làm sao hắn biết viết tên của nàng rồi hả?
Mai Sóc thu dọn sạch sẽ trên bàn, xoay người nhìn về phía phòng bếp, bếp màu quất chiếu mặt của hắn, chiếu lên lập loè, nàng gấp tờ giấy kia lại nhét vào trong ngực.
***
Giữa trưa ngày hôm sau lúc trở lại từ trên trấn, trong ngực Mai Sóc cất một cái hộp, khóe miệng nhếch lên tươi cười, rốt cuộc nhớ đến thiếu quà tặng sinh nhật của hắn.
Mặc dù khối đá này không phải là ngọc Điền Hoàng, cũng không phải là đá Kê Huyết, nhưng chỉ cần là nàng tự tay khắc xuống, Tiểu Xước Nhi nhất định cũng sẽ thích, huống chi cái này, lại nói còn có một nửa là xuất phát từ bút tích của hắn. Dưới chân nàng bước tăng nhanh, chỉ muốn gặp được hắn nhanh lên một chút.
Vừa tới cửa thôn thì thấy một chiếc xe ngựa, nàng đang kỳ quái, lại nhìn thật kỹ, trên rèm trước xe treo thanh ti kết không thể quen thuộc hơn được. { kỳ } Nàng đột nhiên mở to mắt, { thư } quay người bỏ chạy, { võng } không được mấy bước bả vai bị người ta tóm lấy, nàng phất tay liền bổ, cô gái sau lưng lui lại vài bước, "Lão Tam, hơn một năm không thấy, ngươi chính là đối với ta như vậy?"
Mai Sóc lấm lét nhìn trái phải, không thấy người nào, cũng không biết Mai Kỳ có mang cận vệ của nàng tới đây hay không, "Lão đại, ta không trở về, van ngươi."
Mai Kỳ giống như nhếch lên môi mỏng của nàng, lạnh lùng nhìn nàng, "Không thể nào."
Mai Sóc nheo mắt lại, tay phải nắm chặt quyền, Mai Kỳ đưa tay tới bắt bả vai nàng, nàng lắc mình né tránh, vung chưởng tiến lên. Mai Kỳ nhíu mày, "Lão Tam, ngươi biết rõ mình không phải là đối thủ của ta, làm gì phải gắng gượng đánh với ta?"
"Ta sẽ không về."
"Thật đúng là một giọng điệu với lão Nhị, có điều nàng ta đã ngây ngô ở tại nhà thật tốt rồi, ngươi cũng không chạy được."
"Lão đại, xem như ta cầu xin ngươi. Ngươi coi như ta chết ở xứ người, trở về nói hài cốt ta không còn."
Mai Kỳ hận không thể đập một cái tát lên, "Ta cho là lão Nhị mới có thể nói loại lời khốn nạn này, ngươi cũng không học tốt." Động tác dưới tay nàng nhanh hơn, "Hôm nay ta không dẫn ngươi trở về thì không thể, Mai Bình, Mai Kế đi ra chế trụ nàng cho ta."
***
"Lâm Xước, mau ra đây." Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Xước đang cho chim ưng biển ăn, chạy đến mở cửa, lại là Vu Ninh, "Sao thế?"
"Mai Sóc đánh nhau với người ta ở cửa thôn, tỷ tỷ ta bảo ta tìm ngươi đến xem một chút."
Trong lòng hắn căng thẳng, cũng không đoái hoài tới tay còn ướt nhẹp, chạy đi thật nhanh, ngay cả Vu Ninh cũng thiếu chút nữa không đuổi kịp. Hắn càng chạy càng nhanh, mấy lần dưới chân bị vấp tảng đá té ngã, thiếu chút nữa lung la lung lay té xuống. Đột nhiên nhớ tới buổi tối tết Nguyên Tiêu đó, Mai Sóc nói tim nàng nhảy đến cổ họng, hiện tại rốt cuộc hắn cũng biết đấy là cảm giác gì.
Chính là lúc đến gần chỗ cửa thôn, hắn thấy xa xa Mai Sóc bị hai người phụ nữ cao lớn bắt cóc kéo vào xe ngựa, "A Sóc." Hắn hao hết hơi sức toàn thân hô to, xe ngựa rời đi rất nhanh, hắn nhấc chân đuổi theo, xe ngựa kia càng ngày càng xa, rốt cuộc cũng không nhìn thấy nữa, dưới chân hắn mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, "A Sóc."
Đôi tay đè xuống đất, hắn chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều tan hết, "A Sóc." Hắn chỉ có nàng, chỉ có nàng.
Vu An một tay che ngực, ho khan từ từ đến gần, mới vừa bị một người phụ nữ trong đó đánh một chưởng. Tuy người nọ xem ra không có dùng sức, nàng cũng đã khó thở, rốt cuộc là Mai Sóc chọc tới người nào? Dưới chân đột nhiên đụng phải gì đó, nàng cúi đầu nhìn, lại thấy một hộp giấy cứng nằm trên mặt đất, nàng nhặt lên, than thở đưa cho Lâm Xước, "Hình như là của Mai Sóc."
Hắn run run rẩy rẩy mở hộp giấy ra, lại là một cặp con dấu màu trắng đen, một khối trong đó đã rạn nứt, tay hắn run run cầm lên, hai khối con dấu này, trên một khối có khắc tên của hắn, trên một khối có khắc tên của nàng, trang ## bubble dạng chữ nghiêng ngã này nhất định là trang giấy mà hắn cho là mất kia, hai cái tên hắn viết xuống kia.
"A Sóc." Nước mắt nhỏ xuống ở trên mặt con dấu, con dấu có khắc hai chữ "Mai Sóc", đã nứt ra từ giữa, khiến cái tên đó đành gảy thành hai nửa.