"Lão chủ tử," Ở phía sau, Tần Mặc đuổi theo bà, vội vàng giải thích, "Thật ra là như thế này, Lâm gia lo lắng một mình hắn ra khỏi nhà không an toàn, cho nên thuần dưỡng hai con đại bàng này cũng tiện bảo vệ hắn."
"Nhưng sao ta cảm thấy đây là chính hắn nuôi?"
"Đó là bởi vì..."
"Ngươi không cần phải nói, bảo lão Tam tự mình tới gặp ta."
Bà mang theo tiểu thị trở về viện của mình, Lâm Xước ngơ ngác nhìn Tần Mặc, "Có phải là ta làm gì sai không?"
"Ngươi không sai, là lỗi của ta, lúc đầu ta nên chém hai cái thứ này."
Lâm Xước bị doạ sợ đến trợn tròn mắt, tay vẫn còn đang vuốt đầu Tiểu Xác ngừng ở giữa không trung, "Tại sao?"
"Tiểu Xước Nhi, Mặc thúc, các ngươi ở chỗ này, ta đói quá, có cái gì ăn không?" Mai Sóc đang đi tới từ cách đó không xa, nhìn qua tâm tình nàng không tệ, Tần Mặc đứng thẳng người, "Tam Thiếu, lão chủ tử muốn một mình gặp ngươi."
"Được, ta đi ngay." Nàng vuốt vuốt đầu Lâm Xước, đi ra ngoài mấy bước, tiếng Tần Mặc lại truyền tới, "Tiện thể nói một câu, lão chủ tử đối với tài nghệ nuôi đại bàng của Lâm công tử, xem thế là đủ rồi."
Cực kỳ không ngoài dự đoán thấy dưới chân Mai Sóc lảo đảo, xoay người lại, "Nhìn, nhìn thấy rồi, bà ấy nói gì?"
"Bà liền muốn một mình ngươi đi gặp bà."
***
Cái viện này, Mai Sóc rất ít muốn đi vào, hai vại nước lớn trồng bông súng trước cửa vẫn luôn là cơn ác mộng của nàng.
Một quyền của nàng nặng nề nện ở trên bàn, "Nói đùa, ta muốn cưới hắn, chính là ba thư sáu sính, chính quân cưới hỏi đàng hoàng, đừng nói cho ta thị quân gì đó, ta sẽ không đồng ý."
"Thân phận của hắn, ta cũng không truy cứu, ngươi còn muốn như thế nào?"
Mai Sóc nhìn cặp mắt sáng loáng lóng lánh kia, châm chọc cười nói, "Thật ra thì ta vẫn luôn không lừa gạt được bà có phải hay không? Trong mắt bà, chúng ta chỉ là một màn náo kịch buồn cười."
"Ta đồng ý ngươi cưới hắn, lễ thị quân cũng không coi là bạc đãi hắn."
"Nãi nãi, ta lại gọi ngài một tiếng nãi nãi, nói cho ta biết, rõ ràng là bà cũng rất thích hắn đúng không? Chỉ vì hắn không phải công tử thế gia chó má gì đó nên bà không thể tiếp nhận?"
"Đây không phải là vấn đề ta có thích hay không, Tam Thiếu quân Mai gia, chẳng lẽ ngươi muốn cưới một chàng trai thân thế thấp hèn bị người chê cười?"
"Trừ bà ra, có ai lại quan tâm những thứ này?" Nàng cười lạnh nói, "Lại nói, thân phận phụ thân rất cao quý, bà cũng không thấy rõ thích hắn. Bỏ thuốc cho con gái của mình, có lẽ cũng chỉ bà làm được."
Bốp, một cái tát đánh vào trên mặt nàng, đầu Mai Sóc nghiêng về một bên, tóc tai rối bù, trên mặt năm dấu tay hồng hồng, "Không phải sao? Dám làm thì tại sao sợ ta nói?"
"Lão Tam, ngươi còn có thể láo xược một chút nữa."
"Ta có nói sai sao?"
"Ngươi cút ra ngoài cho ta."
"Ta sẽ đi ra ngoài, rời khỏi Mai gia, mang theo hắn cùng đi." Nàng nện một đấm ở trên bàn, gần như là gào lên một tiếng, xoay người liền muốn rời đi, vừa đi đến cửa trước thì gặp phải một hàng hộ viện thành dạng vòng bao bọc vây quanh nàng, "Còn nghĩ đến chiêu này, các ngươi xong chưa?"
"Mang nàng trở về phòng, nhìn cho thật kỹ, trước đám cưới cũng đừng để cho nàng ra ngoài."
***
"Đại thiếu."
"Hả?" Mai Kỳ nửa ngồi lên, nhấp một hớp chén thuốc, "Thế nào?"
" Mấy ngày sau Tam Thiếu sẽ đám cưới."
"Rốt cuộc thành công rồi sao?" Nàng kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, Tần Mặc than thở, "Không phải là với hắn."
"Cái gì?"
"Là với Trình Lăng, lão chủ tử làm chủ, Tam Thiếu bị nhốt rồi. Ta cũng là sáng nay mới biết, còn có đứa nhỏ Lâm Xước kia, sáng sớm ta đã tìm ấy mà cũng không tìm được đã đi đâu."
"Trình Lăng?"
"Đại thiếu, thật ra thì hắn thích là ngươi, ta nghĩ ngươi biết."
Mai Kỳ không lên tiếng, Tần Mặc tiếp tục nói, "Nhưng mà cho tới bây giờ hắn đối với lão chủ tử ngàn y trăm thuận (nghe lời), trang ## bubble lão chủ tử muốn hắn gả, sao hắn sẽ nói không."
Mai Kỳ xốc chăn lên, "Đại thiếu, ngươi muốn đi nơi nào?"
"Lão Tam bị giam lỏng ở trong phòng?"
"Vâng"
"Ta đi xem một chút."
"Nhưng ngươi..."
"Ta không sao."
Nàng ra khỏi cửa phòng của mình, phòng của Mai Sóc ở phía đông Hạm Đạm viện, chính là ở nửa mặt mở rộng đó, nàng cong lên ngón tay, còn chưa gõ cửa, mấy tên hộ viện cùng xuất hiện ở phía sau.
"Ngay cả ta cũng muốn cản?"
"Đại thiếu, là lão chủ tử ra lệnh, bất kỳ kẻ nào cũng không cho gặp Tam Thiếu." Lời còn chưa nói hết, hai bóng dáng khác xuất hiện ở sau lưng Mai Kỳ, nàng đẩy cửa phòng ra, "Giải quyết nhanh lên một chút."
"Dạ, đại thiếu."
"Bình hộ vệ, cần gì tự giết lẫn nhau?"
"Không có gì, có điều các ngươi là người của lão chủ tử, chúng ta là người của đại thiếu." Ngoài phòng truyền đến tiếng đánh nhau, Mai Kỳ đi vào phòng thì thấy nàng đang cúi đầu mài gì đó.
"Ngươi đang làm gì?"
"Lão đại, sao ngươi lại tới đây?"
"Ngươi nhìn thế nào không có bộ dáng gấp gáp chút nào?"
"Ta chuẩn bị làm người đầu gỗ cho bà ta, bà ta nhất định sẽ hài lòng, bởi vì cái này sẽ cực kỳ cực kỳ nghe lời bà ta nói."
"Lão Tam." Nàng thở dài, "Ngươi đi đi."
"Cái gì?"
"Ngươi đi đi."
"Lão đại, ta không nghe lầm chứ, không phải ngươi bắt ta trở lại, ngươi lại để cho ta đi?"
"Nương là ôm hận mà chết, ta không muốn ngươi bước theo gót nàng."
"Ngươi đang nói gì? Nương, không phải nàng ngã bệnh..."
"Ngươi thật sự cho rằng tính tình phụ thân của chúng ta là tao nhã như vậy sao? Trong mắt của hắn thật ra là không cho phép một hạt cát, nếu nương chỉ cưới nhị phụ thân thì cũng thôi đi, nhưng lão Tứ ra đời chính là một màn phản bội sờ sờ trước mắt đối với phụ thân, vì vậy tích tụ thành bệnh, đến chết cũng không tha thứ nương."
"Tại sao ngươi chưa từng có nói cho ta biết?"
"Khi đó ngươi chỉ có ba tuổi, ta không muốn ngươi biết những thứ này, ta cũng không nói với lão Nhị. Lúc đầu ta cho rằng ngươi chỉ là lòng dạ buông thả, đến sau khi gặp gỡ hắn, ta giúp ngươi giữ hắn lại cũng chỉ vì để giữ ngươi lại, nhưng bây giờ, ta nghĩ ta đã không có tư cách." Nàng đẩy cửa sổ ra, "Ngươi dạy lão Tứ khắc gỗ Tê Phượng, không phải là vì khoảnh khắc này."
"Ngươi biết rồi."
"Đúng vậy, quay đầu lại vẫn là như ý nhị phụ thân." Mấy tên hộ viện đã co quắp trên mặt đất, Mai Bình Mai Kế đứng ở trong sân, nàng tự giễu nói, "Ta lại ở chỗ này giúp muội muội ta trốn nhà."
"Lão đại." Nàng khoác vai của nàng ấy, "Bất cứ lúc nào, ngươi có thể tới tìm ta, có điều nếu không mang hai người các nàng ta sẽ tương đối yên tâm."
Mai Kỳ khẽ hừ một tiếng.
"Lão Tứ và phụ thân nàng không giống nhau."
"Ta biết, không phải vậy sẽ không giao Hoành Chi hiên cho nàng ấy xử lý, bây giờ nhìn lại, dieenddafnleequysddoon đến cả Ám Hương Các cũng phải vật lộn." Nàng đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ ở trên cửa sổ, "Cửu Hoàng Triêu Phượng, nàng cũng có thể sao?"
"Có thể không thành thạo lắm, nhưng đao pháp ta đều đã dạy rồi."
"Vậy thì tốt, ta đồng ý người ta rồi."
"Tề Minh?"
"Ừ." Nàng quay người lại, "Chớ nói nhảm, ngươi đi nhanh đi."
"Lão đại, đa tạ."
Nàng thu dọn bọc quần áo, Tần Mặc chạy chậm vào từ cổng tò vò, vòng qua hộ viện co quắp trên đất, "Đại thiếu, ta còn chưa tìm được hắn."
"Không tìm được người nào?" Mai Sóc hỏi.
"Tam Thiếu, còn có thể là ai? Tiểu Xước Nhi nhà ngươi, còn nữa, Thượng Quan Phức kia cũng không thấy."
***
"Ngươi làm gì đấy, đứng ngồi không yên hay sao?"
"Ta... Ta vẫn là muốn trở về." Lâm Xước nắm vạt áo, từ trên ghế đứng lên, "Ta muốn đi tìm A Sóc."
"Tìm cái gì mà tìm, nàng ta đã muốn cưới người khác, ngươi còn nhớ nhung nàng ta?"
"Sẽ không, nàng sẽ không gạt ta, ta muốn đi tìm nàng."
"Tốt lắm được rồi. Người Mai gia đã nói như thế nào, nàng ta muốn cưới Trình công tử kia làm chính quân rồi, mà ngươi chỉ có thể làm thị quân, thế nàng ta đâu rồi, thời gian dài như vậy, có tới giải thích với ngươi một chút không?"
Hắn lại ngồi xuống ghế, nhìn Thượng Quan Phức đang mài cánh hoa trong nong trúc, phấn hoa nhỏ vụn ở giữa khe hở rơi nối tiếp xuống trong chậu. Một tay nắm thật chặt quần áo của mình, sẽ không, A Sóc sẽ không lừa hắn.
Nhưng tại sao, tại sao tất cả mọi người nói nàng muốn cưới người khác? Rõ ràng, nàng và hắn đã bái trời đất rồi. Rõ ràng, hắn mới là chính quân nàng cưới hỏi đàng hoàng.
Thượng Quan Phức nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, "Ôi, ngươi nghĩ thoáng chút, những thế gia như họ không phải là cái bộ dáng này à, muốn môn đăng hộ đối gì đó. Nếu ngươi thật sự thích nàng ta, cùng lắm thì đợi lát nữa ta đưa ngươi trở về, ngươi đi làm thị quân của nàng ta là được."
Hắn cúi đầu, thì ra là cho tới bây giờ, thân phận của hắn lại không xứng với nàng, thì ra là, cho tới bây giờ nàng vẫn không phải là của một mình hắn.
Có phải nàng cũng sẽ ôm người khác, dạy hắn biết chữ, đút hắn ăn cơm hay không? Chỉ cần nghĩ đến trong ngực nàng là một người đàn ông khác, hắn chỉ cảm thấy tim mình đau đớn giống như là bị xé rách.
Nước mắt từng giọt rơi xuống, đều rơi vào trong phấn hoa mà Thượng Quan Phức mới vừa mài xong, hắn vội vã đoạt lại, "Ôi, ngươi."
Ngoài cửa, Trịnh Phu Tử đi tới, "Phức Nhi, quan phụ thân của Túy Tuyết câu lan tới tìm ngươi, nói rất nhiều ngày ngươi không đến, mấy công tử phố hoa kia cũng hỏi có phải ngươi có hương phấn gì mới hay không."
"Phố hoa?" Lâm Xước đột nhiên ngẩng đôi mắt đỏ ngầu lên.
"Phải, có muốn cùng đi với ta hay không?" Hắn đi tới bên cạnh cầm lấy một giỏ trúc đeo lên người, "Vừa vặn để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cõi đời này có bao nhiêu phụ nữ bạc tình phụ bạc."
***
Thì ra, đây chính là phố hoa, đàn ông một người xinh đẹp hơn so với một người, những phụ nữ kia đều là trái ôm phải ấp, hắn cúi đầu, thay Thượng Quan Phức cầm một giỏ trúc, "Nàng, nàng cũng sẽ đến nơi này sao?"
"Ngươi nói Tam Thiếu nhà ngươi?"
Hắn cúi đầu ừ một tiếng, Thượng Quan Phức dẫn theo hắn lên lầu, "Ngươi cứ nói đi?"
"Ta... Ta không biết."
"Ngươi không phải là không biết, ngươi là lừa mình dối người, giả vờ không biết." Hắn đẩy ra cửa một gian phòng, "Ngọc công tử."
"Ôi chao, Phức Nhi, ta thật là nhớ ngươi muốn chết."
"Nhớ tới hương phấn của ta thôi." Hắn đặt giỏ trúc lên bàn, "Ngươi ngửi xem, đây là Đan Phong nhiễm ta mới điều."
"Đan Phong?"
"Chính là Mẫu Đơn cộng thêm Phong đỏ."
Chàng trai kia cầm lên một hộp nhỏ, "Hắn là ai?"
"Bằng hữu (bạn) của ta."
"Ừ, không tệ, thơm mà không ngấy, còn tốt hơn so với hương Mẫu Đơn tinh khiết."
"Vậy thì tốt."
Cửa phòng không có đóng lại, bên ngoài truyền tới tiếng vui mừng của một chàng trai, "Đó không phải là Nhị Thiếu và Tam Thiếu Mai gia, làm sao lại cùng đến nơi này?"
Giỏ trúc trong tay Lâm Xước rơi trên mặt đất, Thượng Quan Phức kéo hắn lại, "Ngươi gấp cái gì, làm sao ngươi biết là nàng ta tới tìm ngươi, có lẽ là nàng ta tìm đến công tử trong lầu này."
"Ta... Ta..."
"Ngọc công tử giúp chúng ta một chuyện, ta sẽ tặng cho ngươi hương phấn hôm nay."
"Không thành vấn đề, ngươi nói."
Lại một tiếng nói truyền đến, "Ôi chao, ngay cả đại thiếu cũng tới, chỉ là dừng lại ở ngoài cửa không đi vào."
Vẻ mặt Thượng Quan Phức thay đổi, đi tới đá lên cửa phòng hảo hạng.
***
"Thượng Quan Phức." Vẻ mặt Mai Sóc tái xanh, đứng ở dưới lầu quát, nàng vung mở tay quan phụ thân kia, lại dám dẫn Tiểu Xước Nhi của nàng đến loại địa phương này, rốt cuộc là hắn tính chuyện gì.
"Ồ, đây không phải là Mai Tam thiếu, không phải là ngươi sắp phải thành thân sao? Còn tới loại địa phương này làm cái gì, cũng không sợ chính quân tương lai của ngươi sẽ tức giận." Ở trên cầu thang, hắn từ từ đi xuống.
"Hắn ở đâu?"
"Hắn, hắn là ai?"
"Ngươi biết ta đang nói cái gì."
"Nếu như Tam Thiếu nói là phu quân kết tóc bị ngươi vứt bỏ kia thì ta không biết."
"Ngươi ở đây nói hưu nói vượn cái gì, ta muốn gặp hắn."
"Ta lại không biết."
"Nói cho nàng biết." Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, Thượng Quan Phức chợt vung nàng ra, "Ngươi không cần mạng, ngươi đụng ta làm gì?"
"Quen thuộc là tốt rồi, ngươi nói." Mai Kỳ nhíu mày, nơi này đầy rẫy các loại mùi hương phấn, nàng bắt đầu nhảy mũi, Thượng Quan Phức kéo nàng bèn đi tới bên ngoài, "Hắn đang trong phòng Ngọc công tử."
"Ngươi mau đi đi, ta đi xem lão đại." Mai Triều đẩy nàng một cái, Mai Sóc gật đầu, mấy bước dài xông lên lầu hai, hỏi phòng của Ngọc công tử, đẩy cửa vào.
Một bóng người đang đưa lưng về phía nàng ngồi ở bên cạnh bàn, ngón tay thấm nước trà trong chén không biết đang viết cái gì.
Mai Sóc không nói gì, chỉ đi lên trước ôm hắn từ phía sau, thở dài, nhìn trên một nửa bàn nhẵn nhụi ẩm ướt tràn đầy chữ Sóc, hôn in lên tóc hắn, "Tiểu Xước Nhi, chúng ta về nhà, về Tây Hà."
"Được." Mang theo giọng mũi nồng đậm.
Nàng đau lòng nhắm mắt lại, "Chỉ có ta và ngươi."
"Còn có Tiểu Xác và Tiểu Quy."
"Được, còn có bọn nó."
Mang theo hắn ra ngoài, Mai Kỳ và Mai Triều cũng không còn bóng dáng, nàng ôm hắn lên ngựa, Lâm Xước hít hít mũi, "A Sóc, đồ của ta vẫn còn ở Tùng uyển."
"Không cần."
"Nhưng mà, đó là ngươi tặng cho ta."
"Cái gì?"
"Chó nhỏ bằng tơ lụa, còn có son lông mày."
Nàng cắn cắn môi, "Ta trở về lấy, ngươi chờ ta ở cửa."
"Ừ."
***
Mai Sóc lấy đồ, muốn đi đến cửa lớn, từ sau lưng truyền đến tiếng nói mà nàng không muốn nghe nhất, "Ngươi còn dám đi về phía trước một bước thử xem một chút."
"Nãi nãi, đây là một lần cuối cùng ta gọi bà như vậy, ta muốn đi, rời khỏi nơi này thôi."
"Hôm nay nếu ngươi dám bước ra đi một bước, cũng đừng trở về nữa."
Nói là nói như vậy, bên cạnh vẫn là đi ra tám hộ viện, bên trái bốn, bên phải bốn. Mai Sóc híp híp mắt, thật nhanh rút ra kiếm trong tay tên hộ viện cách nàng gần nhất.
"Ngươi muốn làm gì?"
Nàng nhìn Mai An, lưỡi đao xẹt qua cổ tay trái, "Huyết mạch Mai gia, bây giờ còn bà, từ nay về sau, ta sẽ không bước vào cửa nhà này một bước nữa."
Nàng xoay người rời đi, Mai An giận đến hoàn toàn nói không ra lời, Tần Mặc đứng ở cách đó không xa, âm thầm than thở. Lão chủ tử, chẳng lẽ đến bây giờ ngài còn không rõ, trong lòng hắn rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất, chẳng lẽ thật sự phải đợi ba tiểu thư đều đi theo gót gia chủ, ngươi mới biết phải hối hận?
***
"A Sóc, máu, máu."
"Ngoan, đừng nói chuyện, chúng ta đi." Nàng dùng tay phải vung lên dây cương, Lâm Xước kéo xuống quần áo của mình, thay nàng quấn lên cổ tay trái, "Tại sao lại như vậy?"
"Đây gọi là chảy máu tiêu tai."
"Có cách nói này sao?" Hắn cột nút, nghi vấn nhìn nàng.
"Đương nhiên là có."
"À." Yên tĩnh một hồi, hắn lại hỏi, "Ngươi không thành thân à?"
"Không phải ta đã thành thân rồi à, với ngươi ở Tây Hà?"
"Ta là nói, cùng kia, Trình công tử kia." Hắn nén đủ sức, mới nói xong những lời này.
Mai Sóc cúi đầu liếc nhìn hắn một cái, "Trừ ngươi ra, ta không muốn cưới bất kỳ kẻ nào."