Nhất thời, đại sản hỗn loạn như bầy ong vỡ tổ, tiếng súng vang lên không ngớt. Những người ngồi ở đây đều là đại ca của các bang phái, đàn em được dẫn theo cũng đều là dân tinh anh, ai cũng có bản lĩnh, chỉ thiệt một cái là không có vũ khí. Chẳng mấy chốc, đã có vô số người ngã xuống. Những người khác hoặc là tìm chỗ tránh thân, hoặc là lao vào đánh nhau vớiđàn em Khuê Mù. Mấy vệ sĩ của Thùy Linh thì đứng xung quanh bảo vệ cô, vừa di chuyển ra cửa vừa đánh bay những kẻ cản đường. Tinh anh của Đạo Môn quả là vô cùng hung hãn, mỗi một tiếng súng vang lên là lại có thêm một kẻ ngã xuống. Vì không nộp vũ khí nên lúc này trên người bọn họ có đầy đủ vũ trang.
Thùy Linh lo cho tình hình của Thế Minh, định chia mấy người ra để giúp đỡ cậu. Thế Minh sao có thể không hiểu tấm lòng của cô, thấy vậy thì vội hét lớn: “Linh, em nghĩ cách ra ngoài gọi cứu viện đến giúp đỡ, bên này anh có thể tự ứng phó được.”
Thùy Linh bây giờ không còn là cô bé yếu đuối trước kia nữa rồi. Được rèn giũa ở Đạo Môn nhiều năm, giờ cô đã trở thành một người rất quyết đoán. Thùy Linh quan sát tình hình đang xảy ra, cảm thấy Thế Minh nói rất đúng. Cô bèn cắn răng, đưa ra quyết định, hét lớn về phía Thế Minh: “Anh Minh, anh nhất định phải chống đỡ được đấy nhé, đợi em, em sẽ quay lại nhanh thôi.”
Nói xong thì ra lệnh cho những người bên cạnh là phải ra ngoài bằng mọi giá.
Phía bên này, sau khi Phạm Cường đánh lui Khuê Mù, Kim đứng sau hét lớn lên: “Mau tránh!”
Phạm Cường lăn xuống đất theo bản năng, một viên đạn lướt qua lưng cậu ta. Cho dù có như vậy, cậu ta vẫn cảm thấy vai mình lạnh toát, có một vết xước lớn dài tầm chục phân bị viên đạn xoẹt qua. Người nổ súng chính là Maung, thấy bắn không trúng, đáy mắt hắn hiện lên vẻ ngỡ ngàng. Sau đó, hắn vẫy hay với hai tên Myanmar đứng cạnh mình, ba người cùng đi ra khỏi đại sảnh.
Sau khi ra ngoài, Maung cười khẩy nói: “Để chúng nó tự cắn xé nhau trước, lát nữa chúng ta thu dọn tàn cục. Những người khác đều đã đến đủ rồi chứ?” (Tiếng Myanmar)
Một tên đàn em cung kính nói: “Đại ca, còn khoảng vài phút nữa là sẽ tới!”
“Ừm!” Maung hài lòng gật đầu, lấy hai tấm ảnh từ trong lòng ra, gằn giọng nói: “Ai cũng có thể chạy trốn, chỉ trừ có hai đứa này là không thể. Nghe nói Đai Đen đã tìm đến thằng này rồi, lại thêm cả cái con Đạo Môn này nữa. Nếu hai đứa này liên minh với nhau, chúng ta sẽ ở thế bị động! Thông báo xuống dưới, tập trung binh lực giải quyết Hoàng Thùy Linh trước!”
Hai tên bên cạnh nhìn người trong tấm ảnh, đồng thanh nói: “Rõ thưa đại ca!”
Tình hình trong đại sảnh càng lúc càng hỗn loạn. Lúc Phạm Cường ngã xuống, thuận thế nhặt súng của Khuê Mù lên, sau đó lăn xuống dưới gầm bàn ra chỗ của Thế Minh. Thế Minh thấy vai cậu ta đỏ rực một mảng thì sốt sắng hỏi: “Cường, mày trúng đạn rồi!”
Phạm Cường còn không nhìn lấy một cái, bĩu môi nói: “Có gì đâu, dăm ba vết thương này không đáng ngại! Cho anh này!”
Nói xong, Phạm Cường đưa khẩu súng nhặt được cho Thế Minh. Thế Minh gật đầu, cắn môi nói với cậu ta: “Cường, cố gắng một chút! Chúng ta sẽ ra ngoài! Đưa súng cho Kim, kĩ thuật của nó tốt hơn chúng ta nhiều!”
Nói xong, Thế Minh bò ra khỏi gầm bàn, liếc nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy Khuê Mù đang kêu gào cách đó không xa. Câu cười gian tà bước tới.
Một người thấy Thế Minh không phải bên phe mình thì cầm dao xông lên, vung xuống định chém.
Thế Minh khinh thường, cậu xoay người, tránh được cú tấn công, đi đến trước mặt tên kia. Lúc hai người cách nhau một khoảng gần, con dao vàng ở cổ tay trái của cậu kề vào cổ tên đó, tay phải đồng thời túm áo gã, đẩy về phía Khuê Mù.
Tên đó nào có dễ dàng chịu trận như vậy, đang định vung dao lên chém Thế Minh, cậu giơ đầu gối lên húc mạnh vào bụng gã, gã đau đớn kêu lên, dao cũng rơi xuống đất. Tiếng kêu gào khiến Khuê Mù chú ý đến, thấy đàn em của mình tự dưng lùi về phía sau, hắn cảm thấy không ổn, cúi đầu xuống nhìn, bên dưới có bốn cái chân. Khuê Mù phản ứng nhanh nhẹn, không màng đến sống chết của thằng đàn em, hét lên với hai tên bên cạnh: “Giết! Giết nó cho tao!”
Hai tên đứng bên cạnh ngơ ra, không hiểu tại sao lại phải giết người của mình, Khuê Mù giật lấy súng của một tên, nổ súng liên tục vào kẻ bị Thế Minh đẩy tới.
Tên kia kêu lên thảm thiết, cơ thể mềm oặt ngã xuống nhưng lại bị Thế Minh nhấc lên. Người thì chưa ngã xuống, nhìn có vẻ như vẫn đang lùi về phía sau. Lúc này, độc khí trên cổ tay của Khuê Mù bắt đầu phát tán ra toàn thân, hắn thấy choáng váng, dựa vào tường yếu ớt nói với đàn em: “Lên, lên, giết nó cho tao!”
Hai tên đàn em cũng thấy đằng sau người phe mình là kẻ địch, nhanh chóng xông lên phía trước.
Thế Minh hét lớn lên, đẩy cái xác trong tay về phía trước, va chạm với kẻ đang lao tới. Lúc này, con dao vàng trong tay Thế Minh bay qua. Lần này, Thế Minh đã dùng hết sức lực, hơn nữa bản thân sức mạnh của con dao vốn đã không hề nhỏ, đâm vào bụng tên kia nhanh như chớp. Kẻ bị đâm trúng kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Những người khác đồng thời giơ súng lên nã đạn liên tiếp về phía Thế Minh. Cậu đã có sự chuẩn bị từ trước, lúc ném dao ra, cậu liên hoàn nghiêng người tránh được vô số viên đạn đang bay tới.
“Pằng! Pằng! Pằng!” Lại là ba phát súng liên tiếp, nhưng lần này, người nổ súng là Kim. Ba viên đạn bắn xuyên qua đầu của ba tên, kĩ thuật này vừa nhanh, chuẩn lại rất hiểm. Ba tên trúng đạn còn chưa ngã xuống, Thế Minh đã nhân lúc mấy tên khác còn đang ngơ ra, lăn một vòng dưới đất, thuận thế kéo con dao găm vàng về. Con dao xoay vài vòng trên không trung, sợi dây bạc lại chẳng may chạm vào eo của một người, con dao quấn quanh cơ thể người đó hai vòng.