Thế Minh tát hắn một cái, lớn tiếng nói: “Tao hỏi mày, tại sao mày lại muốn tao chết nhất?”
Khuê Mù như là không nghe thấy gì, vẫn còn đang lẩm bẩmtự nói một mình. Thế Minh không có thời gian dây dưa với hắn, giơ súng lên nã một phát vào đùi hắn, gằn giọng:
“Tao hỏi tại sao mày lại mong tao chết nhất!”
Thế Minh vẫn không quên cái câu nói trước khi Khuê Mù nổ súng với cậu, đoán chắc hẳn không phải quan hệ với Maung, hình như có ẩn tình nào đó khác.
Cơn đau đớn trên đùi khiến Khuê Mù tỉnh táo hơn, hắn nhìn chằm chằm Thế Minh giận dữ nói: “Haha, mày muốn biết đúng chứ, thế thì tao sẽ nói cho mày nghe, dù sao thì hôm nay ai cũng không thể sống sót rời khỏi đây! Không phải mày đã quên cái người tên Năm Ma này rồi chứ?”
“Năm Ma là bạn của mày?” Thế Minh ngỡ ngàng, chất vấn.
“Không phải bạn tao. Nhưng anh trai của nó Ba Ma là anh em chí cốt của tao. Tao không giết được mày thì sẽ có người đến giết mày! Haha!” Khuê Mù cười gằn, đẩy Thế Minh ra, chân đạp mạnh về phía sau, nhảy ra khỏi cửa sổ.
Thế Minh không ngờ hắn sẽ làm như thế, hơn nữa lời hắn nói cũng khiến cậu rất ngạc nhiên, hóa ra Năm Ma còn có anh trai, chỉ là hắn ta chưa từng nhắc đến. Lại thêm một rắc rối tonữa rồi! Sau khi Khuê Mù lao ra khỏi cửa sổ, Thế Minh mới phản ứng lại, cậu nằm bò lên khung cửa, ngó đầu ra ngoài muốn nổ súng, nhưng tình hình bên dưới đã khiến cậu dừng tay lại.
Khuê Mù rơi xuống từ tầng hai, ngã mạnh xuống đất, một lúc sau mới lật người lại, ngẩng đầu nhìn Maung, yếu ớt nói: “Ngài... Maung, cứu... tôi!”
Maung tựa vào xe nhếch miệng cười khẩy, khinh miệt nhìn Khuê Mù, lắc đầu xua tay nói: “Mày đúng là vô dụng!” (Tiếng Myanmar)
Tùng Quân lập tức hiểu ý của gã, rút súng ra đi đến trước mặt Khuê Mù, cười khẩy nói: “Khuê Mù, mày cũng là một người tài giỏi, nhưng biểu hiện của mày khiến ngài Maung rất thất vọng! Có trách cũng chỉ có thể trách bản thân mày mà thôi!”
Nói xong, Tùng Quân dí súng vào đầu Khuê Mù rồi bóp cò.
Thế Minh thấy rõ những gì xảy ra bên ngoài, bùi ngùi thở dài nói: Người nước S à...!
Sự việc lần này đã có ảnh hưởng rất lớn đến Thế Minh sau này, nhất là sự khinh miệt trong ánh mắt của Maung, ánh mắt Maung không giống như đang nhìn một con người mà giống như nhìn một con chó đang giãy giụa trước khi chết. Kẻ khốn cũng là người, đã là người thì sẽ có tôn nghiêm. Thế Minh thực sự cảm thấy như có gì đó trong trái tim mình bị Maung giẫm đạp xuống đất không thương tiếc. Cậu giận dữ nhìn gã, gã cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, không có súng đạn nhưng lại nồng khói, dường như là một trận đấu thầm lặng đang diễn ra.
Thế Minh khẽ nhếch miệng lên, giơ tay ra, tay làm tư thế chĩa súng về phía Maung. Thấy mặt gã ngơ ra, ý cười của Thế Minh càng đậm hơn, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ, như là đang truyền đạt một câu mà gã thường nói: Mày chẳng là cái thá gì trong mắt tao cả!!
Maung có lẽ không hiểu được tiếng Việt, nhưng giao tiếp bằng ánh mắt có thể hiểu được. Nếu không có ngôn ngữ, có lẽ giao tiếp bằng ánh mắt là một trong những cách nhanh nhất để truyền đạt suy nghĩ giữa người với người.
Gã cảm nhận rõ được ý nghĩ của đối phương: Thế Minh đang khiêu khích gã! Ngọn lửa trong lòng lập tức bùng cháy, ánh mắt cũng dần trở nên đỏ rực, gầm lớn: “Giết nó!” (Tiếng Myanmar)
Vừa dứt lời, người của bang Hổ Trắng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước liền lập tức nổ súng lên cửa sổ trên tầng hai. Thế Minh cười khẩy khinh miệt, chậm rãi lùi vào trong phòng, viên đạn sượt qua đỉnh đầu cậu.
Thế Minh quan sát xung quanh, bên cậu chỉ còn không đến 20 người, trong đó có hơn mười tên đại ca tham sống sợ chết của các bang phái và mấy tên đàn em nhút nhát. Xem ra chỉ có thể dựa vào những người mà cậu đem tới thôi!
Thế Minh thầm than thở, nói với mọi người: “Bên ngoài đã bị bao vây rồi, số lượng không rõ, nhưng khả năng cao là người của bang Hổ Trắng! Ý đồ của bọn họ lần này rất rõ ràng, chính là bắt gọn một mẻ chúng ta, mọi người cũng đừng ôm tâm lí cầu may, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho một ai trong số chúng ta. Vậy nên mong mọi người có thể hợp sức lại, hãy dốc hết sức lực để cứu mạng sống của chính bản thân!”
Những tên đại ca ngày thường hống hách ngang ngược nghe vậy đều hoảng loạn, không biết nên làm thế nào mới tốt. La Cương cũng xem như là khá bình tĩnh, hỏi:
“Cậu em, cậu nói xem nên làm thế nào, chỉ cần lần này không chết. Mà có chết cũng không chết trong tay chúng nó một cách tức tưởi thế này. Có như thế tôi sẽ cảm kích cậu cả một đời!”
Những người khác hình như cũng đã tìm được chỗ dựa, lần lượt nói mấy lời dễ nghe với Thế Minh. Đương nhiên Thế Minh sẽ không tin mấy cái lời này. Lúc nguy hiểm thì nói dễ nghe lắm, chỉ sợ là lúc an toàn rồi đến cả Thế Minh cậu là ai cũng chưa chắc đã nhớ được. Cậu cười khẩy trong lòng, cố ý làm khó dễ nói: “Đợi đã, để tôi nghĩ đã!”
Thế Minh suy nghĩ một lúc, ánh mắt xoay chuyển, ngẩng đầu lên nói: “Thế này đi, tôi và đàn em của tôi sẽ phá vòng vây ở phía sau, khiến bọn họ chú ý đến, bên này sẽ trống, mọi người có thể nhân cơ hội này chạy ra ngoài!”
Những người khác nghe vậy đều vui mừng, chỉ có La Cương là lắc đầu phản đối: “Không được, như vậy thì cậu sẽ rất nguy hiểm, nghĩ cách khác đi!”
Thế Minh lắc đầu tỏ vẻ khó xử: “Đây đã là cách tốt nhất rồi, chỉ khi đánh úp từ hai bên mới có thể giảm mức tổn thất xuống thấp nhất.”
“Nhưng cũng không có lí gì lại để một mình cậu mạo hiểm như thế cả? Chúng ta có nhiều người như vậy...”
Mọi người đều thầm mắng La Cương nhiều chuyện. Có một kẻ chỉ sợ Thế Minh thay đổi ý định, vội ngắt lời La Cương, lớn tiếng nói: “Nếu người anh em Thế Minh đã nói thế rồi thì cứ chốt như thế đi! Cậu ấy là người tốt ắt có trời trợ giúp, chúng ta nghe theo là được rồi. Mọi người nói xem có đúng hay không?” Kẻ này còn cố ý hỏi người bên cạnh mình, những người kia vội gật đầu nói đúng!
La Cương nổi giận, chỉ vào gã nói: “Đồ chó má, đm nó mày không phải con người nữa. Đừng quên người ta vừa mới cứu chúng ta đấy. Mày...”
Thế Minh cản La Cương lại, thầm nghĩ gã là một người không tệ, có thể qua lại, chỉ tiếc là... Cậu mỉm cười nói: “Sống chết có số, phú quý tại trời. Anh Cương đừng nói nữa, cứ quyết định như thế đi. Sắp không còn thời gian nữa rồi, lát nữa rất có thể Maung sẽ dẫn người xông vào đây.”
“Cậu...” La Cương thở dài, nhìn những người khác, cảm khái trong lòng, tức giận nói: “Cậu em, tôi đi với cậu. Cho dù có chết cùng nhau cũng hơn là nhìn thấy mấy kẻ vô lương tâm này.”