Lúc này Thế Minh không còn do dự, hai tay giữ chắc vai của Phạm Cường, giẫm một chân lên đùi, ấn mạnh xuống lấy đà, chân còn lại dậm nhẹ vào vai Phạm Cường rồi nhảy lên tường, sau đó giơ tay xuống dưới nói: “Cường, lên thôi!”
“Pằng!” Viên đạn bay sượt qua má Thế Minh, lập tức chảy máu. Người nổ súng chính là Maung. Thấy không bắn trúng chỗ chí mạng, gã lại nổ thêm một phát súng nữa. Phạm Cường phản ứng nhanh nhẹn, cầm súng bắn trả. Maung tức tối gầm lên, quay người tránh đi. Phạm Cường lại nổ súng liên tiếp, cho đến khi hết sạch đạn mới thôi, quay người cầm tay của Thế Minh. Thế Minh kéo tay, cậu ta mượn sức nhảy lên, hai tay bám vào thành tường, đang định trèo qua thì lại chợt có tiếng súng vang lên, lưng cảm thấy một cơn đau nhức dữ dội.
Maung điên cuồng gào lên: “Giết! Giết cho tao! Bọn đầu lợn này!”
Người của bang Hổ Trắng tuy không biết đại ca mình đang nói gì, nhưng nhìn có vẻ như đang rất bất mãn. Bọn họ không dám sơ sẩy, nổ súng vào Phạm Cường đang trèo tường. Lập tức, lưng Phạm Cường trúng rất nhiều viên đạn, cơ thể mất sức dần rơi vô thức xuống dưới.
Thế Minh bò ra tường, nhìn thấy sau lưng Phạm Cường chảy đầy máu, cả người co rúm lại, cậu hô to một tiếng: "Cường!" Đồng thời túm lấy cổ áo của Phạm Cường, không để cậu ta rơi xuống. Thế Minh không biết lấy đâu ra sức mạnh để kéo Phạm Cường đang mơ màng qua bức tường.
Sang phía bên kia, Thế Minh không kịp kiểm tra vết thương, chỉ bế cậu ta lên rồi nói với mọi người: “Đi thôi!”
Nói xong, cậu chạy nhanh ra đường lớn, đồng thời cũng cảm nhận được chất lỏng nóng hổi ở chỗ cánh tay. Cậu biết, đó là máu của anh em mình! Chậm trễ một giây thì Phạm Cường sẽ nguy hiểm thêm một phần.
Thế Minh phát huy hết sức lực của mình, tuy trên lưng đang vác thêm một người, nhưng vẫn chạy rất nhanh. Chỉ là, dòng máu nóng hổi lăn dọc cánh tay của Thế Minh rồi rơi xuống đất, người khác nhìn vào cũng thấy sợ hãi. Long còn suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Phạm Cường, Đông Thắng và Long sát cánh bên nhau lâu nhất, bình thường trêu đùa nhau, tình cảm gắn kết như tay với chân, đều là những người anh em chí cốt. Long vừa chạy vừa lau nước mắt đuổi theo Thế Minh. Nhìn Phạm Cường nằm trong lòng cậu, sắc mặt tái nhợt, Long lòng đau như cắt, kéo tay Phạm Cường nói:
“Cường, mày phải gắng gượng cho anh! Chúng ta nào có sóng gió gì là chưa từng trải qua đâu chứ, mày không thể chết ở đây được có biết không! Sau này chúng ta còn phải làm việc lớn nữa...”
Cổ họng Long như bị nghẹn cứng thứ gì đó, rất đau, đau đến mức anh ta không thể nói thành lời.
Ánh mắt của Phạm Cường dần mờ đi, cậu ta nhìn lên bầu trời nói: “Anh Minh, anh nói xem, trước khi chết có phải con người ta nhìn thấy thứ gì cũng là màu đen hay không?”
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt Phạm Cường. Thế Minh bình tĩnh nói: “Đừng nói linh tinh! Anh em của tao sẽ không bao giờ chết cả!”
Giọng nói của Thế Minh vẫn bình tĩnh như thường ngày, cậu có thể kiểm soát giọng nói của mình, nhưng lại không thể khống chế những giọt nước mắt.
Thế Minh chỉ khóc đúng một lần hồi còn học cấp ba. Lần đó Đông Thắng bị người ta chém rất nhiều nhát dao, Thế Minh chạy đến bệnh viện xong thì bật khóc. Đây là lần thứ hai. Cảm giác đau đớn trong lòng còn mạnh mẽ hơn năm xưa rất nhiều, hơn nữa, cậu cảm thấy rất tự trách, lần này bị tính kế có thể nói là do sự sơ ý của cậu. Nếu không, Phạm Cường sẽ không bị thương, nếu không...
Lúc này, đằng sau có tiếng súng, tiếng gọi và tiếng động cơ xe truyền đến.
Long chợt dừng lại, cầm chặt súng trong tay, cắn môi, ánh mắt giận dữ như tóe lửa, chỉ là sâu trong đáy mắt là sự bi ai vô hạn. Sao Thế Minh không hiểu suy nghĩ của anh ta cho được. Thế Minh cũng dừng bước, ngoảnh đầu lại thấp giọng nói: “Em không muốn trong một ngày mà mất đi hai người anh em!”
Long nhìn thấy sự bi thương trong ánh mắt của Thế Minh, bàn tay anh siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào thịt, máu tươi chảy dọc theo móng tay. Cơn đau đớn ở tay và nỗi đau trong tim cách biệt nhau quá lớn! Một là cảm giác đau thân xác, hai là cảm giác đau trong tim.
Thế Minh nói: “Đi theo em!” Nói xong, cậu nhìn Long một lúc lâu rồi bắt đầu chạy về phía trước. Kim chạy lướt qua người Long, tuy không có tình cảm sâu đậm như Long và Phạm Cường, nhưng cũng có thể hiểu được tình cảm của Long, anh ta nói:
“Đi thôi! Thù này sớm muộn cũng sẽ phải trả lại, tiền đề là phải giữ được mạng đã!”
Long buông lỏng tay ra, khẽ gật đầu, chạy nhanh đuổi theo Thế Minh.
Từ trạm tái chế đến đường lớn chỉ có khoảng một cây số, nhưng đối với mọi người lúc này mà nói đây là một khoảng cách rất xa. Chạy chưa được năm trăm mét, đằng sau đã có vài chiếc xe sắp đuổi tới, thỉnh thoảng lại có tiếng súng nổ lên.
La Cương đã gần bốn mươi tuổi, sức lực không thể so với mấy thanh niên như Thế Minh, gã dần dần tụt lại phía sau. Mộc ở bên cạnh kéo gã, sốt ruột nói: “Anh nhanh lên một chút có được không!”
La Cương thở dốc nói: “Tôi... tôi chạy không nổi nữa! Mấy cậu đi trước đi, tôi sẽ giữ chân bọn họ!”
Thế Minh ở phía trước nghe thấy lời này thì chửi một tiếng, lớn giọng nói: “Mộc, kéo anh ta, mau chạy đi!”
“Ừm!” Mộc đáp lại một tiếng, kéo tay áo La Cương chạy về phía trước, gã chạy theo anh ta theo bản năng.
Chiếc xe đuổi theo sát nhất đã ngày một gần hơn.
“Pằng!” Một tiếng súng vang lên, viên đạn bay sượt qua cổ của Kim, một mảng da bị rách ra. Kim đổ đầy mồ hôi, vừa đi vừa quay sang nói với Thủy: “Đưa súng đây!”
Hai người bình thường hay đùa giỡn với nhau, nhưng bây giờ tình hình nguy hiểm, Thủy căng thẳng, vội đưa súng cho Kim, quan tâm nói: “Còn năm viên đạn nữa, anh dùng cẩn thận vào!”
Kim thấy ấm lòng, nhận lấy súng rồi nắm tay Thủy, dịu dàng nói: “Yên tâm! Không sao đâu!” Kim dừng bước lại, đứng ở giữa con đường, giơ súng lên nhắm vào con xe đang đi tới. Người ngồi bên trong cũng nhìn thấy anh ta, tài xế gằn giọng nói: “Mau, giết nó! Giết nó!”
Một người nhoài phần thân trên ra khỏi cửa xe ô tô, nhắm súng vào Kim rồi bóp cò liên tục.
Viên đạn bay sượt qua người anh ta, Kim như một ngọn núi cao sừng sững, đứng yên bất động. Anh ta là sát thủ, chưa từng nổ súng khi không nắm chắc. Anh ta đang đợi, đợi đến khi bình tĩnh lại.
“Pằng!” Một viên đạn bắn trúng vào vai anh ta, Kim như không có cảm giác gì. Lúc này, anh ta cũng bóp cò. Tài xế lái xe bị Kim bắn một nhát đạn bắn xuyên qua đầu. Máu văng tung tóe lên cửa xe. Chiếc xe không người lái đâm sầm vào một gốc cây bên đường. Tiếng va chạm lớn vang lên, người bên trong choáng váng bò ra ngoài.
“Pằng! Pằng! Pằng!” Kim lại nổ thêm ba phát súng nữa, giải quyết gọn lẹ ba tên vừa mới bò ra. Lúc này anh ta mới bịt miệng vết thương trên vai lại, cơ thể loạng choạng, quay người chạy về phía những người khác.
Hai chân nào có thể chạy nhanh hơn bốn bánh, ngay sau đó, lại có vài chiếc xe đi tới. Chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Thế Minh. Lúc bọn họ đang định lao vào hỗn chiến, có một chiếc đầu thò ra khỏi cái xe đầu tiên, Kim nhìn kĩ lại, hóa ra là Thùy Linh. Cuối cùng cứu binh cũng đã tới rồi. Kim vui mừng hét lên: “Anh Minh, đừng chạy nữa, cô chủ đến rồi, chúng ta được cứu rồi.”
Lúc này bọn họ mới dừng bước thở dốc, có một cảm giác như vừa mới thoát chết.
Thế Minh không kịp vui mừng đã hét lên: “Mau lên xe, đến bệnh viện gần nhất.”
Sau khi lên xe, Kim ôm vết thương trên vai thầm kêu than, bây giờ cuối cùng cũng biết cảm giác trúng đạn là như thế nào rồi. Vết thương không quá đau, nhưng một nửa người giờ đều đang tê dại, vai trái bị bắn trúng khiến cánh tay trái của anh ta giờ cũng không thể cử động nổi nữa. Hóa ra, Thùy Linh đưa người ra cửa sau, không thấy Thế Minh đâu mới biết cậu đã chạy trốn rồi, nên lập tức lái xe đuổi theo. Maung biết hôm nay không có cách nào giết được Thế Minh nên cũng đành gọi một chiếc xe đuổi theo cho có lệ, nếu mà giết được thì càng tốt.
Mọi người nghe vậy thì đều thở phào, nếu muộn một chút nữa thì bọn họ đã phải bỏ mạng ở đây cả rồi, vội cảm ơn Thùy Linh. Nhưng Thùy Linh không nói gì, mặt mày nhăn nhó không biết đang nghĩ chuyện gì.
La Cương cũng thở phào, cuối cùng cũng thấy an toàn hơn, tinh thần cũng được thả lỏng. Thấy vẻ sốt sắng của Thế Minh, gã quan tâm nói: “Cậu em Minh, đừng buồn bã quá. Sống chết có số, phú quý tại trời, người anh em này của cậu là một nam tử hán, tôi tin sẽ không có chuyện gì đâu!”
Lời của La Cương khiến Thế Minh run nhẹ, cậu cúi đầu suy nghĩ, một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi, thở dài nói: “Mong là như vậy!”
La Cương nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu! Tôi nhớ đi thêm một đoạn nữa là có một cái bệnh viện rồi!”
La Cương thả lỏng tinh thần, nghĩ đến những ông trùm khác, vô thức hỏi: “Không biết những người khác sao rồi? Có chạy được ra hay không?”
Lúc này, Thùy Linh mỉm cười nói: “Bọn họ? Anh muốn biết sao?”
La Cương gật đầu. Thùy Linh chỉ lên bầu trời, cười nói: “Bọn họ ở trên trời cả rồi.”
La Cương và cả những người khác đều ngơ ra, ngẩng đầu nhìn theo phía ngón tay của Thùy Linh. Trên trời ngoài những vì sao ra thì không còn gì khác nữa.
“Cô Linh, cô đùa gì thế...” La Cương còn chưa dứt lời đã chợt cảm thấy lạnh lẽo ở chỗ cổ họng, sau đó liền có một cảm giác ngạt thở mạnh mẽ ập tới. Gã ngỡ ngàng nhìn Thùy Linh, lúc này, một con dao ngắn đã cắm vào cổ họng gã, máu tươi chảy ra dọc con dao.
Không chỉ có La Cương thấy ngỡ ngàng mà cả năm người ngũ hành và Thế Minh cũng ngơ ra. La Cương tuyệt vọng nhìn Thùy Linh, lẩm bẩm nói: “Tại... tại... sao?”
“Anh không cần biết lí do!” Thùy Linh rút mạnh con dao ra, máu tươi bắn tung tóe. Khóe miệng Thùy Linh vẫn còn ý cười nhạt, trong mắt La Cương, nó lại là một gương mặt vừa xinh đẹp, vừa chí mạng. Điều này cũng khiến mọi người có cái nhìn khác về Thùy Linh!
Lời của tác giả: Tôi cũng không biết để một cô gái ngây thơ vô tội trở thành một sát nhân hung ác thế này là có đúng hay không nữa...