Thùy Linh thấy vậy, đứng chắn trước mặt Thế Minh lớn tiếng nói: “Anh chỉ là một cảnh sát mà thôi, có quyền gì mà ra lệnh giết người ngay tại chỗ?”
Thế Minh cười khẩy, vỗ vai Thùy Linh, bảo cô đừng nhúng tay vào, cậu có thể giải quyết được. Sau đó, cậu nhìn những cảnh sát khác đang muốn xông lên, rút thẻ công tác của Bộ Chính trị An ninh ra, đi ra chỗ Nghiêm Khắc, vỗ vào mặt gã:
“Tôi xem là ai dám giết tôi? Nhìn xem đây là gì, anh mà dám giết tôi thì có nghĩa là đang chống đối nhà nước!”
Chống đối nhà nước? Nghiêm Khắc run sợ, khi nhìn rõ thẻ công tác trong tay Thế Minh thì mồ hôi chảy ròng ròng. Có lẽ người khác không nhận ra tấm thẻ này, nhưng Nghiêm Khắc nhìn dòng chữ đỏ trên đó thì sợ hãi, run rẩy nói:
“Cục Chính trị Trung ương? Cậu là...?”
Thế Minh nghe đối phương nói vậy thì cũng yên tâm hơn, cậu chỉ sợ gã không nhận ra. Lỡ như gã gật sự nhất thời nóng giận mà giết cậu thì oan uổng quá. Thế Minh cười khẩy nói:
“Tốt lắm! May là anh nhận ra tấm thẻ này! Tôi là người của Bộ Chính trị, anh làm vậy là đang muốn tạo phản sao?”
Hóa ra cậu là người của Bộ Chính trị! Nghiêm Khắc nghe như sét đánh ngang tai, đầu óc hỗn loạn. Quyền lực của Bộ Chính trị lớn đến nhường nào, gã cũng có nghe nói một hai. Chưa nói đến việc gã chỉ là một cảnh sát, cho dù có là cán bộ Thủ trưởng của quân đội cũng phải dè chừng Bộ Chính trị này. Nghĩ đến đây, sắc mặt vốn đã xanh xao của Nghiêm Khắc giờ đã trắng bệch, như một tờ giấy trắng. Gã rối như tơ vò, nhìn Thế Minh, thở cũng không dám thở mạnh, ôm cổ bỏ chạy ra ngoài. Những cảnh sát khác tuy không biết tấm thẻ trong tay Thế Minh là thứ gì, nhưng thấy sắc mặt của Nghiêm Khắc cũng biết được chuyện này không hề đơn giản, nên vội chạy theo gã ra khỏi bệnh viện.
Ra đến bên ngoài, cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến Nghiêm Khắc tỉnh táo hơn đôi chút. Gã chợt dừng bước lại, nói với mấy cảnh sát phía sau: “Chuyện ngày hôm nay không ai được phép truyền ra ngoài! Biết chưa?”
Những cảnh sát này đều là anh em của Nghiêm Khắc, không khỏi tò mò hỏi: “Anh Khắc, thứ trong tay Lê Thế Minh là gì thế? Gì mà Bộ Chính trị?”
Nghiêm Khắc lườm bọn họ, trừng mắt: “Mấy cậu không phải quan tâm nhiều như thế làm gì, tóm lại cứ nghe theo lời tôi là được. Mẹ nó nữa, mau đưa tôi đến một bệnh viện khác gần đây nhất đi, tôi sắp chết rồi, chảy bao nhiêu là máu thế này!”
Nghiêm Khắc ôm cổ lớn tiếng mắng chửi, đầu óc choáng váng. Những người khác đều muốn cười nhạo, ngay đây đã có bệnh viện rồi mà còn muốn tìm chỗ khác. Ài! Đúng là tự làm tự chịu!
Chuyện thiết kế bẫy sát hại mấy ông trùm của đất J Nghiêm Khắc cũng góp tay vào. Gã ngầm cấu kết với Maung, nhưng vì thân phận đặc thù, không thể trực tiếp ra tay, nên vẫn luôn ngấm ngầm lái xe đuổi theo Thế Minh đến bệnh viện này. Nếu không, thông tin của cảnh sát có nhanh nhạy đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể đến nhanh như vậy được. Tuy bây giờ Nghiêm Khắc đã biết Thế Minh là người của Bộ Chính trị, nhưng hắn lại cho rằng điều này càng uy hiếp mình hơn, suy nghĩ muốn trừ khử Thế Minh càng trở nên mạnh mẽ.
Hành lang trước cửa phòng cấp cứu.
Thế Minh sốt ruột đi qua đi lại, trong lòng nửa mừng nửa lo. Mừng là vì quyền lực của Bộ Chính trị đã được kiểm trước, đúng là rất có tiếng nói, từ phản ứng của Nghiêm Khắc cũng có thể nhìn ra được. Lo là vì vết thương của Phạm Cường, không biết cậu ta có thể chống đỡ được qua cửa ải này hay không.
Lần này Thế Minh thật sự rất sợ hãi. Có lẽ bình thường cậu không cảm nhận được tình cảm giữa các anh em, nhưng vào lúc khó khăn, cậu lại có một cảm giác mạnh mẽ rằng, cậu không muốn cũng không thể nào chấp nhận được việc bất cứ anh em nào rời đi. Lúc trên xe, nhìn máu của anh em mình không ngừng chảy ra mà cậu lại bất lực không thể làm gì được, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác đau đớn đó. Lúc đó, và cả bây giờ, cậu thà rằng người bị thương là mình... Thùy Linh thấy dáng vẻ này của Thế Minh thì cũng khó chịu, chỉ có thể ngồi bên cạnh an ủi cậu.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, y tá chạy ra chạy vào liên tục, không thèm nhìn trước cửa phòng cấp cứu có những ai, vội vã chạy ra khỏi hành lang. Một lúc sau, họ cầm túi máu quay lại, rồi lại chạy ra, rồi quay lại...
Mỗi một lần cửa mở ra, tim Thế Minh lại đập thình thịch, nhìn thấy là y tá, cậu lại bình tĩnh lại.
Hơn nửa tiếng sau, Đông Thắng nhận được điện thoại của Thế Minh thì vội vàng chạy tới bệnh viện, Trung Vương và Đặng Tâm Lỗi vì có nhiệm vụ nên không thể đến được. Nhìn thấy Thế Minh, Đông Thắng vội chạy tới hỏi: “Anh Minh, Cường nó sao rồi? Đã có chuyện gì xảy ra thế?”
Tâm trạng Thế Minh không được tốt, lắc đầu thở dài không nói gì. Long kìm nén đau đớn kể lại một lượt mọi chuyện. Đông Thắng vừa giận vừa lo, giậm chân mắng chửi: “Cường nó mà có mệnh hệ gì thì em sẽ để toàn bộ bang Hổ Trắng phải đền mạng!”
Thế Minh nghe thấy lời này, cắn chặt môi không nói gì, thầm hạ quyết tâm, bất kể có như thế nào, cậu cũng buộc phải liên minh với Đai Đen, cùng nhau tiêu diệt cái mầm họa Chiến Trìu này!
Hơn một tiếng trôi qua, giường bệnh của Kim được đưa ra ngoài trước, vì đã tiêm thuốc tê nên anh ta đã thiếp đi. Thế Minh vội tiến đến hỏi y tá: “Bạn tôi sao rồi, không sao chứ?”
Y tá gật đầu nói: “Người này thì không sao rồi, còn người kia vẫn đang cấp cứu. Mọi người cứ bình tĩnh đợi thêm đi!”
“Người bạn kia của tôi có gặp nguy hiểm không? Có cơ hội sống không?”
“Không biết, bây giờ đang cấp cứu! Mọi người cứ bình tĩnh đợi kết quả đã.”
Thế Minh tỏ ra thất vọng, khẽ “Ừm” một tiếng. Sau khi y tá đưa Kim ra ngoài, Thế Minh thấy Thủy quan tâm, hiểu tấm lòng của cô, cậu nói:
“Thủy, cô đi chăm sóc Kim đi, đừng để một mình cậu ấy nằm một mình trong phòng. Có việc gì cũng cần người chăm sóc!”
Thủy đỏ mặt, cảm kích nhìn Thế Minh, gật đầu nói: “Vâng, anh Minh!” Nói xong, Thủy nhanh chóng đi vào trong.
Sát thủ cũng có tình yêu. Thế Minh vẫn còn nhớ đến gương mặt đỏ ửng của Thủy ban nãy, không khỏi có chút bùi ngùi xúc động, cảm khái nghĩ đến thân mình thì sao?
Cậu thật sự có thể yêu người khác sao? Người ở giang hồ, thân bất do kỉ.
Hôm nay người nằm trong phòng cấp cứu, sống chết chưa rõ là Phạm Cường, nhưng ngày mai rất có thể sẽ là cậu. Mình có thể mang đến điều gì cho người mình yêu đây? Thế Minh ngẩng đầu lên thở dài.