Thế Minh bảo đàn em khiêng Trần Bách Thành ra ngoài nghỉ ngơi dưỡng thương, rồi lại gọi người đem thi thể của Đức Lâm đi xử lí sạch sẽ, sau đó mới xua tay bảo mọi người ngồi xuống bàn chuyện hợp nhất và sau hợp nhất. Còn về mấy tên đàn em của Đức Lâm, Thế Minh không để tâm tới, thả bọn họ đi. Mấy tên đó đau buồn, phẫn nộ, nhưng thực lực thì không được như người ta, bây giờ cho dù có trở mặt với Thế Minh thì cũng không được lợi lộc gì, chỉ đành trở về bang phái rồi tính toán tiếp.
Bọn họ nghĩ thì hay lắm, nhưng sau khi ra khỏi phòng họp thì không một ai có thể rời khỏi nhà nghỉ Đông Hưng cả.
Cuộc họp này họp cả một ngày vẫn chưa xong, chuyện hợp nhất không đơn giản như trong tưởng tượng, có quá nhiều việc cần xử lí. Các bang phái đều có địa bàn của mình, sau này phải phân chia thế nào, thay đổi đàn em dưới trướng thế nào, địa vị của các ông lớn sau khi hợp nhất sẽ phân ra sao, mọi người đều phải ngồi lại bàn bạc để giải quyết.
Đến tám giờ tối, Thế Minh thấy mọi người vẫn tranh luận không ngớt, cuối cùng cậu đứng dậy, xua tay nói: “Toàn bộ địa bàn sẽ do bang phái sau khi hợp nhất thống nhất quản lí, mọi nguồn thu sẽ do bang phái sắp xếp. Năm mươi phần trăm thu nhập mỗi tháng sẽ được chia cho mọi người theo công lao, năm mươi phần trăm còn lại sẽ để làm vốn. Những ông lớn của các bang phái trước thì sẽ đều có thể làm lãnh đạo, cụ thể việc quản lí thế nào thì sau này phải xem năng lực mới quyết định. Đàn em dưới trướng thì chọn ra những người tinh anh để vào các đảng, những người còn lại giải tán hết! Quyết định như thế mọi người có ý kiến gì không?”
Mọi người nhìn nhau, rồi lại nhìn vết máu còn lưu lại trên mặt bàn, thầm than trong lòng, cho dù có điều bất mãn cũng không ai dám phản đối. Trong lòng họ đều hiểu rõ, với cái thế áp bức này của Thế Minh, hậu quả của việc phản kháng chỉ có một. Đức Lâm đã mở đường cho bọn họ rồi, tuy nhiên, cái giá là phải đổ máu.
Ngày hôm đó, Thế Minh đã thành công thống nhất giới xã hội đen của thành phố J, tất cả các bang phái lớn nhỏ đều xóa bỏ đi cái tên trước đó, đổi thành cái tên mới là bang Thế Minh. Bên cạnh đó, thế lực của các bang phái cũng đã bị xóa bỏ toàn bộ, phân chia tại các đảng của bang Thế Minh, các ông lớn trước kia trở thành những người lãnh đạo hữu danh vô thực. Bang Thế Minh lớn mạnh đột ngột đã được truyền đi khắp giới xã hội đen trong toàn tỉnh.
Bước chân của Thế Minh không hề dừng lại sau khi xưng bá đất J, bắt đầu tiến công vào những thành phố khác của tỉnh J. Long đi chinh chiến khắp nơi, người của đảng Long bây giờ đã có hơn năm nghìn người, có mười lăm đảng nhỏ, còn đông hơn toàn bộ những người của đảng khác trong bang Thế Minh hợp lại. Long trở thành đại ca có danh có tiếng khắp tỉnh, thậm chí còn có tiếng tăm hơn hẳn Thế Minh. Khi giới xã hội đen nhắc đến cái tên Long này đều sẽ giơ ngón cái ra nói: Bá đạo! Kì tài của giới xã hội đen. Nhưng ông trùm thật sự sau tấm màn là Thế Minh kì tài này lại càng ngày càng ít người biết tới.
Bây giờ Thế Minh có thể nói là làm ăn rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức cả cảnh sát cũng không soi mói ra được mùi gì bất thường. Sự nghiệp của tập đoàn Đông Hưng lên như diều gặp gió, theo đánh giá mới nhất của ngân hàng, tài sản cố định của tập đoàn Đông Hưng không dưới bốn trăm tỉ.
Ở thành phố J, Thế Minh đều được xem là một doanh nhân tầm cỡ quốc gia hiếm hoi. Chỉ là sếp của tập đoàn Đông Hưng này rất ít khi lộ diện, đa số mọi người đều biết cậu tên là Lê Thế Minh, nhưng trông như thế nào thì ít ai biết được.
Thế Minh làm như vậy là có mục đích của cậu, một là không muốn mình phô trương quá, chỉ khi duy trì sự khiêm tốn thì người khác mới không coi cậu là một mối uy hiếp. Hơn nữa, cậu vẫn chưa chuẩn bị xong để nói với bố mẹ. Bây giờ cái tên Lê Thế Minh này rất nổi tiếng, bố mẹ của cậu có lẽ cũng có nghe nói qua. Nhưng trên đời này người tên Lê Thế Minh nhiều lắm, ai có thể tin được doanh nhân sở hữu hàng trăm tỉ đồng này lại chính là cậu con trai đang đi học đại học của mình được chứ!
Việc kinh doanh ngày một phất lên mà việc buôn bán của giới xã hội đen cũng không dừng lại. Thế Minh nhập thuốc phiện từ phía Tam Giác Vàng ngày càng nhiều, sau khi hàng đến thì lại qua tay bán cho Đai Đen. Đai Đen cũng cảm thấy hàng của Thế Minh không những rẻ mà độ tinh khiết cũng là hàng đầu. Bọn họ bắt đầu dần từ bỏ hàng của Columbia, tập trung hết về phía Thế Minh. Nguồn hàng mới của Đai Đen tuy nói là được che giấu rất kĩ, nhưng cây lớn thì đón gió, một vài bang phái của Nga và Châu Âu cũng đã biết được, bọn họ rất đố kị, ngầm tính toán tiếp xúc với ông trùm ma túy ở Việt Nam này, khai thác một nguồn hàng mới từ phía cậu.
Sau khi thế lực xã hội đen mà Thế Minh lãnh đạo chuyển hướng từ bán thuốc phiện sang sòng bạc, thị trường ma túy ở thành phố H đã xuất hiện một khoảng thời gian trong trạng thái bị bỏ trống. Một số bang phái nhỏ bị bang Thế Minh chèn ép đã bắt đầu rục rịch hành động, bắt đầu chơi trò bán buôn nhỏ lẻ ở địa bàn của họ. Vì còn dè chừng Thế Minh, những người buôn bán thuốc phiện cũng khá thành thật, chỉ mua bán nhỏ lẻ mà thôi, Thế Minh biết được cũng không có phản ứng gì quá lớn, dù sao cậu không bán nữa cũng không có nghĩa là sẽ không còn ai chơi nữa. Chỉ cần những con nghiện này cònsống ngày nào thì thị trường thuốc phiện sẽ không bao giờ có ngày suy thoái.
Ngày thứ bảy sau khi bang Hổ Trắng bị tiêu diệt, Thế Minh nhận được điện thoại từ Đai Đen. Bọn họ đã sai đại diện đến thăm, đồng thời cũng mang đến một món quà quý trọng coi như là thù lao vì Thế Minh đã xóa sổ bang Hổ Trắng. Thế Minh không mấy hứng thú với việc này, nói là đến cảm ơn, thật ra đến để bàn chuyện hợp tác làm ăn! Nói không chừngĐai Đen sẽ yêu cầu cậu ra sức tấn công Chiến Trìu giúp bọn họ. Thế Minh khước từ khéo léo vài câu qua điện thoại, rào trước rằng lúc tấn công bang Hổ Trắng bên cậu đã tổn hại nặng nề, bây giờ tuy đã hợp nhất nhiều bang phái lại với nhau, nhưng mặt kết cấu nguồn lực thì chưa được chắc lắm, nói một tràng giang đại hải. Thế Minh nói như vậy đã chặn được họng của Đai Đen, khiến bọn họ không thể tìm ra cớ nhờ cậu ra tay nữa.
Thế Minh vừa tắm xong, tóc vẫn chưa ráo nước. Cậu mặc một chiếc sơ mi trắng, ngồi một mình trên sofa trong căn phòng, nhắm mắt lại lắng nghe giai điệu mà mình yêu thích. Thế Minh vừa nghe vừa khẽ vỗ đùi, cảm giác thư thái chạy dọc sống lưng, mỗi tế bào trên người đều thả lỏng, khoan khoái.
Thế Minh rất trân trọng cảm giác nhẹ nhàng này, nhưng lại có người đến phá hoại nó.