Người cảnh sát tên Tùng gật đầu tuân lệnh, dẫn bốn năm người cảnh sát chạy về phía Nghiêm Khắc chỉ. Những người khác ba chân bốn cẳng đỡ Thế Minh và Nghiêm Khắc ra khỏi con hẻm. Người cảnh sát cầm đầu gọi xe cứu hộ, rồi gọi điện thoại cho Lưu Đức Hân:
“Anh Hân, không hay rồi. Thằng Minh bị người ta giết!”
“Hả… hả? Mày bảo cái gì? Minh chết rồi?” Lưu Đức Hân đang xem phim nhận cuộc điện thoại, một người đàn ông trung niên gần 50 tuổi nhận được cuộc điện thoại bỗng nhảy cẫng chân lên như một đứa trẻ con.
Ông ta vội hỏi: “Mày nói lại cho tao nghe. Tao chưa nghe rõ, ai bị giết?”
“Lê Thế Minh!”
Lưu Đức Hân đứng sững, rồi mới bình tĩnh nói:
“Mày nói cho tao biết nó đang ở đâu. Tao đến ngay.”
Người cảnh sát kia nói địa chỉ, Lưu Đức Hân nhớ địa chỉ rồi vội mặc áo khoác chạy thẳng đến địa điểm, đến cả người nhà còn chẳng kịp nói một tiếng.
Lưu Đức Hân ngồi trên xe lòng nóng như lửa đốt, từ trước đến nay ông cũng có quan hệ khá tốt với Thế Minh, không chỉ riêng mối quan hệ đời tư mà ngay cả trên con đường sự nghiệp của ông. Thế Minh đều giúp đỡ ông, chỉ cần Thế Minh còn làm đại ca xã hội đen thì chức quan của ông còn có giá trị. Cái ghế bộ trưởng bộ cảnh sát sớm muộn cũng về tay ông ta. Hôm nay bỗng nghe tin này, khiến ông ta từ trên tầng cao rơi xuống vực thẳm. Lưu Đức Hân lo lắng ứa gan.
Ngồi trên xe, Lưu Đức Hân gọi điện thoại cho Long. Hôm nay vừa đúng ngày Long từ phố M về, vốn định nghỉ ngơi vài hôm, mấy hôm nay đánh đấm không ngừng nghỉ cũng có mệt mỏi.
Long vừa đặt lưng xuống giường chưa được 10 phút thì bị cuộc điện thoại của Lưu Đức Hân đánh thức, cậu dĩ nhiên không tin vào tai mình, anh Minh bị giết? Trừ phi long giời lở đất mới có chuyện Thế Minh chết. Cậu phàn nàn:
“Ông Hân, tôi nói ông nghe, ông đùa gì cũng được đừng lôi anh Minh ra làm trò đùa. Ông từ nay trở đi còn lôi tính mạng anh Minh ra đừng trách tôi cạn tàu ráo máng.”
Long bây giờ đang ở đỉnh cao của quyền lực, cậu ta có đầu óc và món võ hơn người, liên tục đánh các thành phố khác giờ đã trở thành bang phái to nhất nhì thành phố. Long là cánh tay đắc lực của Thế Minh hội, chức cục trưởng của Lưu Đức Hân cũng phải nghe danh Long mà đôi ba phần sợ sệt.
Lưu Đức Hân vội vàng nói: “Sao tôi dám lấy chuyện này đùa cậu được. Tôi vừa nhận được tin giờ đang trên đường, cậu cũng mau đến đi!”
Long vẫn không tin, hình tượng Minh trong mắt Long đã không thể thay thế, chưa có phong ba bão táp nào Minh chưa gặp, chưa có nguy hiểm nào Minh không thể vượt qua. Tất cả mọi chuyện đều bể yên sóng lặng đấy thôi.
Long đáp: “Ông đừng có đùa tôi. Không thể nào!”
Lưu Đức Hân đầu ròng ròng mồ hôi, to tiếng nói: “Tôi không cần biết cậu có tin hay không. Cậu tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, nhưng Minh đang gặp chuyện, mau đến bệnh viện trung ương!”
Ngắt lời, Lưu Đức Hân đầu óc quay mòng mòng, tắt điện thoại.
Long thẫn thờ một lúc, Lưu Đức Hân không giống đang đùa cậu, trong lòng cậu không yên, tự hỏi anh Minh đang có chuyện thật ư? Nghĩ đến, Long vội gọi điện thoại cho Minh, tiếng chuông hồi lâu không có ai bắt máy.
“Không hay rồi.” Long không kìm được kêu lên một tiếng, vội vàng gọi mấy thằng đàn em đi, đồng thời thông báo tin cho anh em trong bang phái ở thành phố H đến. Long hiện giờ đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, gặp chuyện cũng bình tĩnh giải quyết hơn. Nghĩ đến chuyện nếu Minh thực sự gặp bất trắc gì thì thông tin này cũng phải bịt kín miệng, không để ai biết, nếu không bang phái loạn mất.
Lưu Đức Hân rất nhanh đã đến hiện trường, việc đầu tiên là xem tình hình Thế Minh.
Lúc này xe cấp cứu vừa đến, tên cảnh sát báo tin cho Lê Đức Hân đưa đến chỗ Lê Thế Minh, bặm môi nói:
“Cục trưởng, tôi phát hiện Minh vẫn còn thở. Trên người cũng không có vết thương gì, cậu ấy chỉ ngất thôi.”
“Hả? Chưa chết?” Lưu Đức Hân điên máu: “Mày chẳng bảo với tao chết rồi sao?”
Tên cảnh sát kia cúi đầu: “Ban nãy em sợ quá, thấy máu me, Khắc cũng nói bị mấy thằng cướp nổ mấy phát súng, em cứ nghĩ cậu ta mất mạng rồi. Nhưng vừa kiểm tra thì chỉ là bị gãy xương. À phải rồi, lục soát toàn thân thì phát hiện ra cái này.”
Vừa nói, cảnh sát mở bàn tay ra, bên trong có tám viên đạn. Nhìn Lưu Đức Hân rồi vừa kinh sợ nói tiếp:
“Em nghĩ chắc Minh nó mặc áo chống đạn, nên mấy phát đạn không trúng vào người, nhưng em lại không tìm thấy cái áo đấy đâu. Lạ thật…”
Lưu Đức Hân “Ừ” một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên người Thế Minh, mặc dù mũi có chảy máu, nhưng trên người quả thực không có vết đạn bắn, chỉ là trên áo có mấy lỗ bị bắn. Gãy mấy đoạn xương, hiện giờ cậu đang trong tình trạng hôn mê, vết thương mặc dù khá nặng nhưng cũng không đến mức chết người. Lưu Đức Hân tức phát điên bị bọn cảnh sát làm ông sợ một phen, nhưng chỉ cần thấy Thế Minh bình an vô sự thì máu giận của ông cũng nguôi đi, thở dài một tiếng, quát to:
“Chúng mày còn đứng đực ra đấy làm gì, gọi xe cứu thương qua đây. Minh nó có mệnh hệ gì tao tính sổ từng thằng một.”
Cảnh sát nghe xong đập tay lên đầu, vội vàng bảo đàn em nhấc Thế Minh lên xe cứu thương. Nghiêm Khắc ở trên xe cứu thương nghe thấy tiếng nói bên ngoài thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên, một lúc sau, Thế Minh đeo bình oxi được hai y tá đưa vào trong xe cứu thương. Nghiêm Khắc đầu oang một tiếng, tóc gáy dựng ngược, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại giọng nói:
“Cô y tá, anh ấy chưa chết sao? Tôi thấy anh ấy trúng đạn mà!”
Y tá đáp một tiếng: “Chưa chết. Anh này số cao, có mặc áo chống đạn. Cho dù sống cũng khó mà bảo toàn được tính mạng, toàn thân gãy mấy mấy cái xương, sống được là may…”
Y tá nói những câu sau Nghiêm Khắc một chữ cũng không nghe vào, trong đầu hỗn loạn, Thế Minh vẫn chưa chết?
Con mẹ nó, nó vẫn chưa chết?
Bắn gần chục phát súng mà vẫn chưa chết?
Nghiêm Khắc hối hận, gã tức vì đã không bắn thẳng não Thế Minh. Nếu Thế Minh chưa chết thì mạng gã khó toàn. Thế Minh sẽ không để yên cho gã, thậm chí toàn tỉnh, chính phủ cũng không tha cho gã. Nghĩ đến đây, Nghiêm Khắc nhìn vào Thế Minh đang hôn mê bất tỉnh, gã bặm môi, tay từ từ sờ lần khẩu súng ở eo.
Hai người y tá không để ý được hành động của gã, đang cười nói ở buồng xe. Tay Nghiêm Khắc thu lại, có y tá ở đây không thể ra tay, thầm hận hai người này cản trở việc của gã.
Hai người y tá sau khi lên xe, xe cứu hộ rất nhanh đi về phía bệnh viện. Nghiêm Khắc nằm trên xe mắt nhắm nhưng lòng sốt sình sịch, đang nghĩ dùng cách nào để giết Thế Minh mà không lưu lại vết tích gì.
Giờ không thể dùng súng, trừ khi giết cả hai người y tá, đây là kế sách đường cùng.
Nghiêm Khắc lắc đầu, đánh mắt qua nhìn Thế Minh, phát hiện ra dây dẫn bình oxi chỉ cách mình nửa thước. Nghiêm Khắc mắt đảo một vòng, miệng cười gian tà, gã nheo mắt nhìn y tá đang ngồi tập trung buôn chuyện, không chú ý đến bên này.
Nghiêm Khắc đã quyết, gã rón rén lấy tay bóp chặt vào dây dẫn bình oxi, rồi dùng lực bóp chặt, nhưng không rõ hiệu quả. Nghiêm Khắc quấn hai vòng dây vào tay, lén quan sát phản ứng của Thế Minh. Chỉ một lúc sau, Thế Minh hơi thở gấp gáp, sắc mặt trắng bệch.
Hai người y tá thì đang bận nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến sự bất thường của Thế Minh. Người trên xe cứu thương, sống hay chết đều là do số…
Thế Minh hơi thở ngày càng khó nhọc, Nghiêm Khắc lộ càng rõ nụ cười nham hiểm, trong lòng hắn run lên nụ cười: Mau… mau chết… chết đi thằng nhãi…