Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 178 - Vạn Phúc

“Thế này là thế nào?” Vạn Phúc kì lạ hỏi. Thế Minh mặt cười vô tội, lạnh lùng nói:

“Thế nào à… Có thể anh chưa biết, từ lâu nay chưa có ai dám coi thường tôi, nhưng duy chỉ có một mình anh là ngoại lệ, hôm nay anh là người dám mắng tôi nhiều nhất, những thứ này tôi đều có thể nhịn, nhưng anh coi thường ông lớn thì không thể. Vậy nên là, tôi sẽ phạt anh theo đúng gia pháp của Đạo Môn!”

Vừa nói, Thế Minh ấn cổ Vạn Phúc xuống bàn, rồi dùng lực lấy đôi đũa đâm thẳng vào mang tai Vạn Phúc. Đôi đũa bằng thép, lực Thế Minh cũng mạnh, đôi đũa cắm xuyên qua tai chọc thẳng vào não, đâm xuống bàn, đầu đũa xuyên thủng qua bàn.

Máu từ đôi đũa dần ròng ròng chảy ra, Vạn Phúc cắm đầu lên mặt bàn, mắt còn trợn tròn, cả người co giật liên hồi, cổ họng phát ra âm thanh “u u”. Thế Minh cười trừ, lấy khăn tay ra lau tay còn cười típ mắt nói:

“Thật ngại quá, lại để bàn ăn dính máu, tôi tự phạt ba ly kính các vị.”

Nói xong, Đặng Tâm Lỗi lên trước rót rượu cho Thế Minh, anh còn chẳng đưa mắt nhìn người nằm cứng trên bàn là Vạn Phúc, coi như kết cục đều nằm trong dự đoán.

Thế Minh cầm cốc rượu, không quan tâm mọi người còn đứng chết lặng giương mắt nhìn, cậu đã uống cạn ba chén. Lau bên mép, cậu nói:

“Rượu ngon!”

Rồi lạnh lùng nói: “Kéo xác ra ngoài, đừng để ở đây chướng mắt mọi người.”

Đặng Tâm Lỗi khua tay, hàng chục người đàn ông cao to bước đến, họ đang định rút đôi đũa ra, nhưng đôi đũa thép dính đầy máu tươi, quá trơn, nên khó rút ra được, chỉ có thể đặt xác Vạn Phúc lên bàn rồi nhấc cả bàn ra ngoài. Lúc này tên đàn em của Vạn Phúc mới định thần lại, một thằng hét lớn, đang định bóp cò súng thì bị hơn mươi người đàn ông ấn ghì mạnh xuống đất.

Thế Minh lắc đầu nói: “Thằng Phúc nó là tội đại nghịch, nếu chúng mày còn có gan tạo phản, cứ theo gia pháp mà hành xử. Chứ đợi đến lúc lũ tòng phạm chúng mày không biết ăn năn hối lỗi, giữ lại còn có ích gì?”

Vừa nói hết câu, Đặng Tâm Lỗi rút khẩu súng đến đằng sau mấy người, bắn liên tiếp vào não sau của mấy người kia. Lúc này bên ngoài vài người chạy đến bên Đặng Tâm Lỗi nói vài câu, anh ta gật đầu, rồi nói với Thế Minh:

“Anh Minh, mấy thằng đàn em của thằng Phúc “khấc” sạch rồi.”

  

“Hay lắm!” Thế Minh khen một câu, nhìn thi thể dưới đất, cậu dường như tự nói với bản thân cũng giống như nói cho mọi người:

“Một người dù có mạnh đến đâu, quyền lực cỡ nào cũng nên biết thân biết phận, không phải đồ của mình thì đừng tranh giành, nếu không hậu quả khó lường!”

Nói xong, Thế Minh nhìn một vòng, miệng khẽ run lên:

“Chúng mày thấy tao nói có đúng không?”

Cả căn phòng mọi người đều hít sâu một hơi. Thế Minh biết rõ mọi người nghĩ gì, trong tâm khảm bọn họ không còn coi cậu là một cậu thanh niên trẻ người non dạ nữa, mưu kế của cậu thâm hơn độc hơn rất nhiều.

Mọi người ở Đạo Môn không còn dám khinh thường cậu, lần lượt cúi đầu, tránh ánh mắt phát ra tia lửa của cậu.

Thấy vậy, Thế Minh ngẩng đầu cười lớn nói: “Đừng để những chuyện không mấy vui vẻ ảnh hưởng đến tinh thần của chúng ta. Anh Lỗi, bảo bếp lên thức ăn!”

Thế Minh là người rất hào phóng, tiếp đón mọi người chưa bao giờ keo kiệt. Rượu sang, rượu Tây có rượu Vang, rượu ta có rượu trắng Bó Nặm. Đồ ăn thì nào là sơn hào hải vị, của ngon vật lạ, món nào cũng có. Tất nhiên, hào phóng của Thế Minh cũng từ chỗ ông cụ, vì tiền là từ chỗ Đạo Môn của ông cụ mà ra. Thế Minh vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Bếp nấu ngon, đồ ăn hảo hạng!”

 

Thế Minh liên tục gọi người lên món. Mọi người vốn còn đang nơm nớp run sợ, vẫn còn ngửi thấy mùi tanh tanh máu tươi, họ chẳng buồn dùng bữa. Dù đồ ăn có ngon đến đâu nhưng đưa lên miệng cũng như trâu gặm cỏ, khó nhuốt! Nhưng trước mặt Thế Minh, bọn họ vẫn phải giả bộ hưởng thụ đồ ăn một cách ngon lành, mồm mép khen đều là mĩ vị.

Thế Minh biết tỏng bọn họ nghĩ gì trong đầu, cậu cười thầm, thưởng thức bữa tối vừa khiến người ta khiếp sợ vừa vui vẻ. Đồng thời, cậu cũng hiểu, bất kể là ở ngoài xã hội hay trong giới giang hồ, thực lực là xếp hàng đầu, có quyền thế cũng chỉ là hậu thuẫn cho thực lực.   

Thế Minh ngồi ở chức Đạo Môn ngày đầu tiên đã giết thẳng tay Vạn Phúc - người có thực lực mạnh nhất trong Đạo Môn. Mọi người nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi cầm quyền này cũng phải thêm vài phần kính phục, cậu không kém với ông lớn Kim Bằng là bao, sợ nhiều hơn kính!

Văn Bình đã để ý hết cái độc địa của Thế Minh, anh ta nhủ lòng, nếu Đạo Môn do Thế Minh nắm quyền thì chẳng mấy chốc sẽ thống nhất hai miền Bắc Nam. Nhưng anh ta vẫn cảm thấy Thế Minh thiếu một đặc điểm gì đó, nhưng anh vẫn chưa phát hiện ra được.

  

Đất ĐN quả xứng với danh xưng “Rồng cuộn hổ ngồi”. Núi non nhấp nhô, nước từ đất mẹ tự nhiên, có rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, phong cảnh hữu tình, hợp ý lòng người.

 

Thành phố ĐN là miền trung, tiếp giáp giữa hai miền bắc nam, hai thế lực đều có thế lực ngầm ở đây tranh đấu không ngừng nghỉ.

Khoảng thời gian gần đây, Đạo Môn cũng có cuộc họp triệu tập kích ở đây nên mới yên bình được vài hôm. Nhưng tất cả chỉ là bề mặt yên bình, dưới ngầm sâu đang chờ trực có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

  

Thế Minh đến ĐN trước một hôm, Đặng Tâm Lỗi, Trần Văn Bình và một vài người nhanh nhẹn trẻ tuổi của Bắc Đạo Môn như Nguyễn Hoàng An và Hà Nhất Huy cũng đi cùng.

Sau khi đến nơi, một dòng người đi xuống khách sạn Hilton. Buổi tối, Thế Minh vốn muốn đi ngủ sớm để dưỡng sức, nhưng đại hội nghị Đạo Môn ngày mai làm cậu khó có thể yên tâm. Cậu vừa nghĩ đến việc có thể gặp các người máu mặt của Đạo Môn ở khắp mọi nơi trong ngoài nước, có cả hải ngoại về nước, nghĩ đến việc cậu có thể ngồi cùng hàng đàm đạo mà máu trong người cứ hừng hực khó bình tĩnh.

Thế Minh nằm trên giường lăn qua lăn lại, thở dài, rồi lại ngồi dậy, mặc quần áo ra ngoài đi bộ. Cậu nhẹ nhàng không muốn đánh thức mọi người, mặc dù là mỗi người một phòng, nhưng những người đàn em tai rất thính, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng đánh hơi được. Cậu nghĩ thế cũng phải, vì bọn họ ai cũng tai thính, đặc biệt là Đặng Tâm Lỗi. Thế Minh vừa bước ra khỏi phòng không lâu, Đặng Tâm Lỗi đã chạy ra ngoài cùng.

Đêm ở thành phố ĐN rất đẹp và tráng lệ, cũng phồn hoa như bao thành phố khác. Đèn neon đỏ rực thắp sáng cả một thành phố về đêm, đèn hai bên đường giống như hai con rắn dài sáng chói uốn lượn. Những chiếc ô tô thỉnh thoảng chạy qua, đèn pha chiếu thành một vệt sáng dài. Thế Minh đang định đi ăn những món ăn vặt lề đường. Dù đã là đêm muộn, nhưng người đi qua đi lại vẫn đông đúc náo nhiệt. Cậu hút điếu thuốc, cởi một chiếc cúc áo ra, cậu là người ngoài Bắc vẫn chưa quen với khí hậu ở đây. Đi dọc con đường, những hương thơm đồ ăn quyến luyến vào mũi, rất kích thích khẩu vị ăn uống. Mùi thơm của thịt nướng bay ngang qua, Thế Minh cười thầm. Mùi thịt nướng làm cậu nhớ đến những ngày tháng ăn thịt xiên uống rượu ở ngoài đường cùng Đông Thắng, nỗi nhớ quê nhà trực trào trong thâm tâm.

Thế Minh kìm lại cảm xúc, đi về hướng có mùi thơm thịt nướng.

“Thịt nướng đê, xiên nướng đê, một nghìn một xiên.”

Ông chủ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp, bụng phễnh, vừa hô khách vừa gãi bụng.

Thế Minh ngồi vào một bàn trống, rồi nói:

“Anh là người ngoài Bắc à?”

“Không phải.”

Ông chủ nhìn Thế Minh cười: “Nhưng tôi có ra Bắc sinh sống một khoảng thời gian, cũng học mót được món nghề bán xiên nướng, hương vị đậm chất Bắc.”

Thế Minh gật đầu cười nói: “Cho mười xiên, cảm ơn.”

“Không uống bia à?” Ông chủ đồng ý rồi hỏi. Thế Minh lắc đầu, cười nói: “Không uống.”

Thế Minh rất ít khi uống bia, cậu không có hứng thú với bia, nếu phải tiếp khách thì cậu uống vài cốc cho có lệ.

  

Thế giới rộng là thế, năm châu bốn bể khó tìm, nhưng có khi thế giới lại nhỏ bé, dù có đi đến chân trời góc bể lại vô tình gặp được nhau.

Thế Minh vừa ăn xiên vừa nhìn xung quanh, quán bán xiên không lớn lắm, chỉ xếp vài bàn, cũng ngồi kha khá người. Trong số đó, cách Thế Minh không xa, cậu chú ý đến một bàn ngồi năm người. Nói đúng ra là để ý một trong số năm người, người ấy chưa đến ba mươi tuổi, thậm chí còn trẻ hơn thế, mặt mày hồng hào, tóc đen sì hất ngược về đằng sau, cặp mắt tinh tường nhìn về phía cậu. Có lẽ hắn ta cũng có suy nghĩ giống với Thế Minh, thấy chàng trai trước mặt không bình thường. Thấy Thế Minh quay đầu sang nhìn mình, người đàn ông cũng cười nhẹ, gật đầu. Thế Minh không lấy làm lạ, cười cười không trả lời.

Một lúc sau, ông chủ mang một đĩa xiên nướng đặt trên bàn. Thế Minh cắn một miếng thấy hương vị khá ổn, quả đúng hương vị quê nhà, cậu cười lớn rồi giơ ngón cái về phía ông chủ: “Ông chủ, cho xin một chai bia mát.”

Thế Minh vừa ăn thịt vừa uống bia, gió đêm thổi qua mát mẻ, một mình uống bia quả là vui vẻ hơn bao giờ hết. Nhưng lại có người đến làm phiền.

  

Một người trung niên hơn bố mươi tuổi mặc bộ vest âu ngồi cạnh Thế Minh, nhìn qua Thế Minh, mồm cứ “chậc chậc” ra tiếng. Thế Minh bị nhìn như vậy thì không hài lòng, cậu cau mày nhìn người kia hỏi:

“Có việc gì không?”

Người đàn ông trung niên không nhìn mà đưa một tấm danh thiếp cho cậu, cười nói:

“Tôi là giám đốc của Hộp đêm *, người anh em nhìn rất có tố chất, có muốn làm việc ở chỗ anh không?”

Nói xong nhìn vào bộ ngực cơ bắp của Thế Minh đang hở áo ra. Thấy Thế Minh không nói gì, người đàn ông trung niên sát lại nói tiếp:

“Chỗ anh việc nhàn lương cao, mỗi đêm có khi kiếm được cả củ đấy!”

“Ờ!” Thế Minh thở dài, chắc là làm nam vũ công hay nam tiếp rượu đây mà!

Cậu cầm cốc uống một ngụm rồi cười nói: “Bia này ngon, rất vừa miệng. Nhưng tôi không có hứng với hộp đêm gì nọ của các anh. Sự nghiệp của tôi ngời ngời, tiền đồ xán lạn, không cần phải tìm cần câu cơm khác. Cảm ơn anh!”

Người đàn ông trung niên không từ bỏ ý định quảng cáo, tiếp tục mời mọc: “Lương của bên anh rất cao, anh thấy điều kiện của em có thể kiếm được gấp hai gấp ba đấy. Em có gì suy nghĩ lại xem!”

  

Thế Minh lắc đầu, không thèm tiếp lời. Người kia thở dài, nói van lài tiếc nuối:

“Với điều kiện của em… haiz… thôi vậy… mỗi người một lựa chọn.”

Nói xong, người đàn ông trung niên thu lại danh thiếp đi ra hướng khác. Thế Minh cười một tiếng rồi tiếp tục ăn.

Lúc này người thanh niên chưa đến hai mươi tuổi bước đến cạnh Thế Minh, tiếp lời:

“Anh ơi, người kia vừa nói gì với anh thế?”

  

  

Thế Minh thở một hơi, cậu muốn ngồi yên tĩnh một lúc mà cũng có người đến làm phiền, cậu bất lực nói:

“Anh ta là giám đốc của một hộp đêm gì đấy mời anh đến đấy làm việc.”

“À! Hoá ra là làm việc ở hộp đêm à?”

Người thanh niên gật đầu rồi hỏi tiếp:

“Lương lậu thế nào anh?”

  

Thế Minh nói: “Tầm vài triệu.”

Người thanh niên kia nhảy lên kêu lên:

“Tốt thế, em muốn tìm còn chẳng được, giờ tìm được cơ hội phát tài rồi.”

Rồi chàng thanh niên mắt nhìn ngang nhìn dọc sợ người khác nghe thấy, nói:

“Anh trai, ông ấy đi về hướng nào?”

Thế Minh thấy bộ mặt hưng phấn của chàng thanh niên, chỉ về hướng người đàn ông đã khuất xa. Chàng thanh niên chạy một mạch về hướng đó.

     

Ở đây toàn là những thể loại người gì không biết?! Thế Minh lắc đầu, cậu nhìn vài que xuyên đã nguội tanh nguội ngắt hết hứng ăn, đứng dậy nói:

“Ông chủ, tính tiền!”

Ông chủ cầm giấy, tính toán rồi viết vào giấy, nói:

“Tổng cộng một trăm năm người ngàn.”

“Cái gì cơ?”

Thế Minh giật mình: “Một trăm năm mươi nghìn? Ông có tính nhầm hay không?”

Cậu không phải tiếc hơn trăm nghìn nhưng bị người khác xỏ mũi bán đắt cậu rất ghét.

“Tôi chỉ gọi mười que xiên với một chai bia, ông tính tối một trăm ngàn? Ông định lừa gà à?”

“Anh nói thế là thế nào?” Ông chủ hơi không hài lòng:

“Anh chỉ ăn có mười xiên, nhưng bạn anh ăn chín mươi que!”

“Bạn tôi? Ai?”

“Hai người anh vừa ngồi nói chuyện ấy!”

“Tôi không quen hai người họ.”

“Không quen? Không quen anh nói chuyện với hai người ấy làm gì? Anh nói ai mà tin được!”

  

“Hả?”

Thế Minh ngơ người, nghĩ bụng lại bị trúng kế gặp bọn lừa đảo. Hoá ra đúng là gặp thật. Một lúc sau, cậu ổn định tâm lí, xua tay nói:

“Thôi được rồi.”

Nói xong lôi một trăm năm mươi nghìn ra trả cho ông chủ.

Cậu vừa định quay người bước đi, thì cười lớn, cậu nghĩ bụng:

Bị lừa là cái chắc rồi, đây là lần thứ hai bị lừa, lần đầu tiên là bị một già một trẻ lừa một vố, có phải cậu rất dễ bị mắc câu không?

Vừa nghĩ cậu liền cười ra tiếng, hoá ra gặp phải chuyện không hay, sau khi chuyện đã giải quyết xong xuôi, cậu hay có thói quen cười thành tiếng.

Bình Luận (0)
Comment