Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 208 - Hạnh Phúc Giản Đơn

Thế Minh trợn tròn hai mắt, kích động: “Hình như con trúng giải rồi.” Nói xong, nhảy cẫng lên rồi chạy ra chạy lại trong phòng. Nếu có bọn đàn em nào bây giờ thấy dáng vẻ ngây ngốc, khù khờ này của cậu chắc sẽ bay lòi mắt ra không tin, cậu hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một đại ca tiếng tăm lừng lẫy thường ngày.

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của bố mẹ, cậu vội chạy vào phòng đóng cửa, lôi điện thoại ra gọi cho Đông Thắng. Đông Thắng cũng ngồi bên điện thoại chờ trực, giải đặc biệt vừa công bố thì triệu tập hết các anh em vào cuộc. Phải lần cả trăm cả nghìn tờ vé số để tìm ra tờ vé số hạng đặc biệt cũng vô cùng khó khăn. Cả chục người chúi đầu vừa đọc vừa tìm. Đông Thắng mặt đỏ bừng mồ hôi nhễ nhại, quát to: “35018 thằng nào cầm?”

Một thằng hô to tiếng: “Anh Thắng, em ở đây có một đống đầu số 35.”

“Được!” Đông Thắng vội vàng chạy đến, bảo tất cả lũ lục tung cả đống vé số. Bận rộn lục tìm cả một lúc, cuối cùng cũng tìm ra được tấm vé số đặc biệt, cầm tấm vé số trên tay, Đông Thắng lau mồ hôi trên đầu, lẩm bẩm: “Đây là hai tỷ đồng đấy!”

Bấy giờ điện thoại kêu, Đông Thắng cầm điện thoại lên, biết Thế Minh gọi, không bắt máy, cậu trực tiếp cầm tấm vé số chạy ra ngoài. Đông Thắng đang đứng trước cửa hàng tạp hoá của đội Máu Lạnh ngay dưới tầng nhà Thế Minh. Vừa chạy ra, đã có người đứng canh bên ngoài, Đông Thắng nhìn lên cửa sổ chỗ nhà Thế Minh, đưa tấm vé số cho hắn ta vỗ vai nói: “Người anh em, giao cả cho cậu đấy.”

Người kia móc một chiếc dây thừng lên trên tầng, nhận lấy tấm vé số rồi giơ ngón tay Ok ra hiệu. Người này là thành viên đội Máu Lạnh, thân thủ rất cừ, từng được Trung Vương huấn luyện theo cách của quân lính đặc vụ. Trung Vương là lính trinh sát, nói rõ hơn là một thành viên của quân đặc vụ của lính trinh sát, trèo đèo lội suối trên rừng còn được huống gì mấy việc trèo tường leo cây đơn giản này. Người kia xoa tay, để tấm vé số trong áo, hai chân cong quắp, tay nắm chặt dây thừng, dùng một lực mạnh nhảy lên, cả người như viên đạn bay lên trên, nắm chắc sợi dây thừng, hai chân dùng lực từng chút trèo lên, cả người dần tiến lên được nửa mét.

Nhà Thế Minh ở tầng sáu, hắn như con mèo hoang, trèo lên trên nhanh thoăn thoắt. Thế Minh sớm đã mở sẵn cửa sổ, mặt tươi tỉnh giơ ngón tay cái biểu dương, rồi nhận lấy tờ vé số, cúi đầu nhìn, không có sai sót, cười híp mắt rồi trầm giọng nói: “Người anh em, cảm ơn chú, nao có rảnh mời chú đi ăn cơm.”

Người kia nhìn Thế Minh, trên mặc áo ba lỗ, dưới mặc quần đùi, đúng nghĩa một thằng con trai ngoan của gia đình, nói giọng cũng khác hẳn với ngày thường, mà đặc biệt hơn là còn mời mình đi ăn cơm?! Đây khác hoàn toàn với một Thế Minh mà mình ngưỡng mộ sùng bái bao lâu, đầu như bị đập một viên gạch, kêu một tiếng, cả người đổ về sau, hai tay cũng buông thõng ra, thoáng chốc, người kia biến mất khỏi tầm mắt Thế Minh, rơi tự do!!!

Thế Minh giật nảy mình, vội bám lan can nhìn xuống dưới tầng, chỉ nhìn thấy người kia sắp “thơm đất” đến nơi, thì may

phản ứng kịp, bám chắc vào dây thừng, thoát được một mạng trong gang tấc, có điều cậu ta cũng toát mồ hôi lạnh. Đông Thắng đứng bên dưới cũng hẫng một nhịp tim, giọng trầm nạt nộ người kia: “Mẹ cái thằng này, chơi ngu!”

Thế Minh nhìn thấy cậu ta đã nắm được dây thừng thì thở phào một hơi, Thế Minh vẫy tay chào rồi đi vào phòng đứng trước gương, cậu nghiêm túc suy nghĩ lại: Mình bây giờ đáng sợ như thế à? Hay là mình bây giờ biểu hiện hơi mất tình người? Có lẽ bản thân cậu không biết rằng cậu không những mất tình người mà còn mất luôn cả tính người!

Đúng lúc này, mẹ Thế Minh gõ cửa phòng hỏi cậu: “Minh con ơi, con trong phòng làm gì đấy? Vừa nãy con kêu cái gì đấy?”

“Dạ! Không có gì, con ra ngay đây!” Thế Minh nghe xong chạy ra mở cửa. Cậu không biết một người trúng được hai tỉ đồng sẽ có biểu hiện như thế nào, vì vậy vừa chạy ra khỏi cửa cậu đã nhảy chân cao chân thấp, giả bộ mình vui sướng, mặt o ép đỏ bừng, tay vẫy vẫy tấm vé số, miệng hét lên: “Bố mẹ ơi, con trúng 2 tỷ rồi!”

Thế Viễn bán tín bán nghi cầm lấy tờ vé số lật ra soi cho kĩ, cúi đầu giơ sát vào mặt nhìn, quả trúng vé số thật. Giọng Thế Viễn run run đọc từng con số, miệng kích động nói không thành lời, nhát ngừng nhát ngừng từng chữ, không dám tin vào mắt mình nói: “Con trai, thật là trúng rồi này, trúng thật rồi con ơi!”

Mẹ Thế Minh cũng bước lại ôm con trai rồi nói: “Giống y sì đúc với số trên tivi này con ơi.”

Thế Viễn phấn khởi: “Y sì không khác cái gì, hay mình gọi điện thoại hỏi đài xem đúng không?”

“Đúng rồi, anh gọi điện thoại xem nào. Không lại nhầm ấy, lại mừng hụt ý chứ!” Mẹ Thế Minh kích động, hai vợ chồng ôm chầm lấy nhau, rồi chạy ra lấy điện thoại. Cầm được điện thoại lại không nhớ số nhà đài bao nhiêu, nhưng đây không phải vấn đề. Hai người hồ hởi gọi điện cho người thân bạn bè thân thích hay chơi xổ số, mục đích là hỏi số điện thoại nhà đài.

Nhìn thấy bố mẹ đang phấn khích sung sướng Thế Minh cũng cảm thấy hạnh phúc. Hoá ra hạnh phúc lại đơn giản như thế, lấy hai mươi tỷ đổi lấy cái hạnh phúc của bố mẹ, đáng lắm! Niềm vui của bố mẹ sao có thể dùng tiền để định lượng. Hai vợ chồng gọi một lượt cho anh em bạn dì hỏi số nhà đài xong, biết mình trúng thật vui đến nỗi khóc ra nước mắt. Từ một gia đình bình thường chớp mắt trở thành gia đình tỉ phú, ai chẳng sung sướng cơ chứ?!

Ba ngày sau, hai vợ chồng Thế Viễn đưa Thế Minh đến nhận giải trong im lặng, không nói cho bạn bè hay người thân biết. Người S có tục lệ giàu không khoe khoang, giàu ngấm ngầm là đủ. Trên đường đi về nhà, Thế Minh hỏi bố mẹ: “Chúng ta giờ có tiền rồi, giờ mua một căn nhà to hơn, sống cho thoải mái hơn bố mẹ nhỉ?”

Thế Viễn hít sâu thở dài: “Ừ thì giờ giàu rồi nhưng cũng không nên tiêu bậy tiêu bạ, còn phải giữ cho con về sau cưới vợ, hoặc có xảy ra chuyện cơ nhỡ gì thì dùng. Mà phải rồi, giờ đang yên đang lành tự dưng mua nhà lại để người này người kia dị nghị, đợi đến lúc con kết hôn rồi tính.”

Thế Minh vẫn cố chấp tiếp tục khuyên: “Thì ít ra cũng nên mua ít đồ điện đồ gia dụng mới. Mua một con xe ô tô, để bố đỡ phải đi đâu cũng vác con xe đạp cà tàng, rồi đạp cho khổ ra.”

Ngoài miệng nói bố mua xe mới nhưng thực ra trong lòng cậu đang muốn âm thầm bảo vệ người cha của mình. Thế Viễn không nói gì, mẹ Thế Minh thì lắc đầu nói: “Ở nhà các đồ điện vẫn dùng tốt, không cần đổi cái mới, mà bố con cũng già rồi, xe cộ cần thiết gì đâu. Ô tô mới chẳng ô tàu!”

Thế Minh bất lực: “Mua cái này cũng không được, mua cái kia cũng chẳng xong, thế mua ít đồ ăn ngon hơn để ăn chắc được đúng không?”

Bố mẹ Thế Minh cùng nhau lắc đầu nói: “Để sau rồi tính.”

Haiz! Thế Minh thở dài, cậu mất bao nhiêu tâm huyết, tiêu cả 20 tỷ thế mà cuộc sống của bố mẹ không có gì khác biệt. Gia đình nước S là thế, có gì tốt có gì đẹp thì để cho con cháu, chứ bố mẹ chẳng tiêu được bao nhiêu.

Ở nhà được nửa tháng, vì giờ đã là tháng 8, là mùa khai giảng, cậu không thể tiếp tục nằm lì ở nhà nữa. Trước lúc đi, bố mẹ cậu nhét vào tay cậu mười triệu, bảo cậu để bên người dùng gì thì dùng. Thế Minh vốn không muốn nhận, đối với cậu số tiền mười triệu chẳng đáng là bao, nhưng cậu không nỡ từ chối ý tốt của bố mẹ, nhét vào túi áo, rồi rời khỏi nhà. Thế Minh cùng Đông Thắng quay về phố J. Trên xe, Đông Thắng còn hỏi han cậu: “Sao rồi anh? Chắc các bác vui chết đi được ấy chứ!”

Thế Minh day day trán, đầu đau như búa bổ, cậu trả lời: “Vẫn y như thế, chẳng có gì khác. Haiz, đây không phải ý anh.”

Đông Thắng an ủi: “Nghèo quen rồi, giàu không chịu được. Bao năm sống cảnh bình thường bỗng dưng có tiền chưa thích ứng được. Nhưng không sao anh an, dần dần sẽ khác thôi.”

Thế Minh cười gật đầu, bất lực: “Mong là thế!”

Bỗng chốc như nhớ ra được điều gì, Thế Minh nghiêng người về phía trước, hỏi: “Thắng này, giờ nhiều người thất nghiệp thế à?”

Đông Thắng gật đầu trả lời: “Không phải nhiều, mà phải gọi là cực kì nhiều. Nhưng anh hỏi làm gì?”

Thế Minh cười vỗ vai Đông Thắng, gật đầu không nói gì.

Cả chặng đường không nói gì, hơn bốn tiếng là đi đến phố J. Thế Minh vừa đến phố J, bảo Đông Thắng thông báo với anh em cán bộ trong bang hội đến biệt thự họp.

Các đàn em đắc lực của các chủ đảng đều có mặt đông đủ. Hàng chục người kẻ đứng người ngồi chật kín cả biệt thự, tự dưng cảm thấy biệt thự có hơi nhỏ! Thế Minh ngồi chính giữa, nói chuyện phiếm đôi câu với Long ngồi bên cạnh:

“Bang hội đang mở rộng, chắc biệt thự cũng phải xây rộng hơn thật.”

“Haha!” Long cười sảng một tiếng rồi nói: “Đại ca, căn biệt thự này xây to hơn thế nào? Đồ của người ta mà. Thích thì hôm nào tìm người xây một căn biệt thực mới, đường đường là Thế Minh Hội mà tổng cục lại đặt ở đất của người ta, nghe nó không lọt tai anh Minh à.”

Thế Minh cười nhẹ rồi nói: “Đừng để ông lớn nghe thấy. Ông lớn mà nghe thấy thì đánh chết anh đấy. Cũng đừng nhìn ông lớn già mà khinh, có đánh nhau thật thì anh chưa chắc đã là đối thủ đâu.”

Long tin vào điều này, anh gật đầu: “Nhìn kĩ năng dùng dao của chú, tôi cũng biết ông cụ Găm vàng giỏi cỡ nào rồi.”

Hai người ngồi nói chuyện, mọi người cũng dần đến đông đủ. Nhìn qua mọi người, ít cũng phải bốn năm chục người, có rất nhiều người Thế Minh không quen hoặc là chưa từng gặp. Thế Minh lắc đầu, hứng khởi nói: “Em mới đi có mấy tháng mà bang hội đã thay đổi nhanh thế này rồi.”

Nói xong, cậu thẳng người, đi qua đi lại hai vòng giữa nhà, cương trực lên tiếng: “Ở đây có rất nhiều anh em tôi không biết, nhưng không sao cả, chỉ cần các anh em biết tôi là đủ. Tôi tên là Lê Thế Minh, nếu đã gia nhập Thế Minh hội thì phải phục tùng tôi, có trách nhiệm với tôi và bang phái. Tôi không muốn thu nạp những kẻ ai một dạ hai lòng, không muốn nghe thấy tiếng lùm xùm lộn xộn trong hội. Từ nay về sau tôi và các anh cùng nhau đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng để đưa bang phái lên đỉnh cao. Và điều cuối cùng xác nhận với mọi người, tôi không phải người keo kiệt bủn xỉn, tôi sẽ không đối xử bạc đãi với những anh em tận tâm tận lực với bang phái. Tất nhiên, có rất nhiều người bảo con mắt tôi rất sắc bén, vậy nên chỉ cần có rắp tâm mưu đồ gì, thì chẳng qua nổi mắt tôi đâu. Cũng mong anh em trong đây không ai như thế.” Mắt Thế Minh lướt một lượt mọi người, ai cũng răm rắp cúi đầu, không dám mắt đối mắt với cậu.

Một lúc sau, Long thấy bầu không khí nặng nề, vỗ tay trước tiên. Mọi người bừng tỉnh, cũng vỗ tay theo.

Thế Minh về chỗ ngồi, những cán bộ mới gia nhập từng người từng người đứng dậy giới thiệu, cậu nhớ trong đầu.

Sau một hồi giới thiệu, cậu chống cằm suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi nói tiếp: “Mở rộng bang phái là chuyện tốt, nhưng quản lý cần có quy củ hơn, phải phân bổ rõ ràng công việc, tôi định mở thêm một đảng mới chuyên phụ trách kiểm soát các tỉnh ngoài. Trọng Tuấn, em thấy thế nào?”

Trọng Tuấn có thể xứng danh với bộ tham mưu cố vấn riêng của Thế Minh, đầu óc nhanh nhạy, nhìn cao trông rộng. Cậu ta nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Để mà nói nếu thế thì bang hội cũng quy củ hơn, nhưng em nghĩ quyền lực của chủ đảng này khá to đấy anh.”

Trọng Tuấn nói rất chính xác, thế lực Thế Minh Hội hiện giờ đã mở rộng ra toàn bộ ba tỉnh miền bắc, chủ đảng mới này đồng nghĩa với việc nắm giữa hai tỉnh còn lại. Vả lại tướng ở xa nắm quyền đến vua cũng chẳng cai trị nổi. Đây cũng là vấn đề Thế Minh đang suy nghĩ, cậu gật đầu:

“Đúng là như thế, nhưng cũng là vì sự phát triển của bang hội, vẫn phải lập một đảng. Vậy thì ai sẽ là chủ đảng mới? Chức vụ này ai đảm đương?”

Dứt lời, Thé Minh nhìn một lượt khắp phòng.

Trọng Tuấn hiện đang nắm quyền hạn đảng Chấp pháp ắt sẽ không đảm đương. Đông Thắng và Phạm Cường cũng chẳng có cái dã tâm ấy. Phú Chí thân là chủ đảng Báo, cũng nhen nhóm muốn nắm quyền, nhưng cậu ta vẫn luôn đau đáu mối nợ tình nghĩa “huynh đệ” ngày xưa, xuất thân từ thù thành bạn, giờ chỉ đợi Thế Minh bảo sao nghe vậy, đặt đâu ngồi đấy chứ không dám chủ động đưa ra yêu cầu.

An Quốc là chủ đảng Sói đen, cậu ta xuất thân từ người nhà nông, không cầu thị thăng tiến, biết hài lòng với chức vụ hiện tại. Còn bằng hữu của An Quốc là Trung Vương nắm giữ đội Máu Lạnh cũng không có ở đây, nếu Trung Vương có góp mặt cũng chẳng so kè muốn tranh chức, vì đối với cậu ta, trong bang hội chẳng còn vị trí nào phù hợp hơn việc cai quản Máu lạnh nữa. Long không lên tiếng, ngày thường Long có thực lực lớn mạnh nhất, danh tiếng đảng Long còn vượt xa với cái tên Thế Minh hội, cũng để tránh hiềm khích, Long chọn cách im lặng.

Chủ mỗi đảng không ai nói ai câu gì, những người khác càng không dám lên tiếng. Đường đường là chủ đảng còn chẳng xi nhê gì thì bọn họ nào dám chõ miệng xen ngang. Và trong đám người kia, Trần Bách Thành là người hối hận nhất. Lúc Thế Minh gặp đã rào trước hỏi xem ý kiến để Trần Bách Thành giữ chức chủ đảng mới. Nhưng lúc ấy hắn ta cứ nghĩ Thế Minh đang thăm dò lấy lệ nào biết là thật, giờ đang tiếc đứt ruột!

Bình Luận (0)
Comment