Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 228 - Rậm Rịch Tiến Công

“Em cảm ơn anh Tiêu Bàng!” Nghe câu này Hà Thành kích động đến nỗi sắp quỳ gối dập đầu cúi tạ người được xưng danh là thiên vương Tiêu Bàng.

“Anh sớm làm thế có phải tốt không.” Khuôn mặt anh ta vui vẻ xông ra khỏi phòng đi chọn người.

Người anh ta chọn, đều là những người vóc dáng cao lớn, khỏe khoắn và lực lưỡng, khoảng hai mươi năm tuổi đổ lên, hai mươi tám tuổi đổ xuống, thế mới đúng với danh xưng quân tinh anh.

Đếm một lượt quân số, Hà Thành gọi một loạt người đến bên, rồi dõng dạc hô cao giọng: “Đêm nay chúng ta đi đánh úp căn cứ bọn giặc Bắc ở sơn trang Đức Đạo!”

Nói xong đưa mắt nhìn biểu cảm của tất cả mọi người.

Mọi người nghe xong hơi giật mình, thầm nghĩ thấy lạ lùng, thiên vương Tiêu Bàng chẳng phải từ trước đến nay đều phản đối xuất chiến, sao giờ lại hào hứng vậy?! Dạo gần đây cũng chịu ấm ức khá lớn, Bắc Đạo Môn cứ được dăm bữa nửa tháng lại phái người đến chọc phá gây rối, quân Nam Đạo Môn hoàn toàn không được nghỉ ngơi, có thể kết thúc những tháng ngày này càng sớm càng tốt. Mọi người nghe lệnh tiến công như được tiêm liều kích thích, ai cũng hừng hực khí thế, dậy lên tinh thần chinh chiến.

Hà Thành rất hài lòng với biểu cảm của mọi người, bước lên trước một bước lớn: “Trận chiến tối nay, rất quan trọng, bất luận là ai cũng chỉ được tiến không được lùi, nếu ai sợ chết không dám xông lên tiến công, haha, đừng trách thằng này không nể tình, tao giết chết hết không chừa một thằng nào!”

Mọi người nghe xong, thì lần lượt trả lời: “Anh Thành, anh yên tâm! Dù phía trước có là biển lửa, chúng em cũng quyết nhảy vào.”

“Được! Tốt! Tốt lắm!” Hà Thành gật đầu, lạnh giọng nói: “Tối nay chúng ta sẽ tóm sống Lê Thế Minh, để những cán bộ tổng biết các đảng ở ĐN ta không có ai vô dụng.”

“Bọn em nguyện cùng anh Thành xông pha vào nơi khói lửa, tóm bằng được Lê Thế Minh!”

“Tóm bằng được Lê Thế Minh!”

Những người này ai nấy đều mặt đỏ tía tai gay gắt, xắn ống tay áo, to tiếng hét, dường như Thế Minh đã xuất hiện trước mắt họ, tóm sống chỉ là việc dễ như trở bàn tay.

Nếu Lê Thế Minh dễ dàng đối phó như thế, cậu ấy cũng chẳng sống được đến ngày hôm nay.

Nam Đạo Môn chỉ cần có hơi rối loạn, Máu Lạnh đã báo tin về cho Thế Minh. Những thành viên Máu Lạnh đều phái từ Điện Binh đến, Trung Vương không không muốn can dự cuộc chiến đấu giữa hai miền Bắc Nam Đạo Môn. Nhân lúc Đặng Tâm Lỗi trở về phố T, mang hết thuộc hạ đi không giữ lại một mống nào. Tin tức Thế Minh đến ĐN rất bảo mật, đến ngay cả Trung Vương cũng không rõ, nếu sớm biết, thì chắc chắn nhất quyết ở lại không rời đi nhanh như thế. Thế Minh nghe xong thông tin từ đầu chí cuối, lạnh lùng thấp giọng: “Xem ra Nam Đạo Môn sẽ ra tay vào đêm nay! Đúng lúc lắm!”

Huệ Mẫn ngây ra hỏi: “Đúng lúc cái gì?”

Thế Minh cười nói: “Đúng lúc chúng nó vừa đến!”

Huệ Mẫn nghe xong không hiểu gì.

Thế Minh xua tay, nói với thuộc hạ: “Triệu tập toàn bộ cán bộ, họp gấp!”

Một lúc sau, các cán bộ cấp cao Bắc Đạo Môn tại ĐN vội vội vàng vàng vào phòng họp. Họ đều nghe nói tối nay Nam Đạo Môn sẽ đến đánh úp, ai cũng rối rắm. Thế Minh nhìn một lượt các cán bộ mặt to tía tai sốt ruột, ai cũng như ngồi trên đống lửa. Người nào người nấy cau cọ sợ sệt, vì hai trận bại chiến đã để lại bóng đen tâm lí trong lòng bọn họ.

Thế Minh đã có hoạch định sẵn, gõ nhẹ lên mặt bàn, lãnh đạm: “Tối nay Nam Đạo Môn có thể sẽ đột kích, mọi người có sợ không?”

Các cán bộ nghe thấy, run run đáp lại: “Không sợ!”

Thế Minh cười híp mắt: “Không sợ là tốt. Mặc dù Nam Đạo Môn đã thắng Nguyễn Vĩ và Đặng Tâm Lỗi, đấy cũng chỉ là mưu mô thủ đoạn phèn của chúng nó. Không chứng minh được thực lực chủ cốt. Thật ra mà nói, chúng nó cũng nhát như thỏ đế, nếu không sao có chuyện mình ba lần bảy lượt khiêu khích chúng lại chẳng dám xuất quân? Phải không các đồng chí?”

Mọi người lần lượt gật đầu, Thế Minh nói rất đúng, bên mình ngày nào cũng đi gây sự, Nam Đạo Môn sắp bị ép đến phát điên, vậy mà vẫn kìm hãm không xuất binh. Lẽ nào đúng như những gì Thế Minh nói, Nam Đạo Môn nhát gan, không dám đến? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lần lượt gật đầu, phần nào đẩy lui cái nhút nhát.

Thế Minh cười nhẹ nói: “Nhìn vào hai trận chiến có thể thấy, Tiêu Bàng là một con người rất cẩn trọng, rất gian xảo, nếu lần này xuất quân, chúng ta phải chiến tới cùng. Một trận dẹp tan sạch bách, một trận càn quét tận gốc rễ. Nhưng tôi biết chúng nó thể nào cũng không phái hết toàn bộ binh lính chủ lực, mà đưa đẩy từng đợt nhỏ nhử mồi, vừa đánh vừa thăm dò. Nó sẽ dồn quân trấn áp mặt hậu, nếu gặp mai phục, vừa có thể vòng vây tiêu diệt, vừa tiếp ứng quân tiền phong. Có điều tổng căn cứ của chúng đang rỗng tuyếch, mình chỉ cần vơ tay là nắm gọn được, không biết ai muốn thâm nhập vào đất địch, đánh chiếm tổng căn cứ Nam Đạo Môn?”

Nghe xong những phân tích cặn kẽ của Thế Minh, mọi người ai cũng bội phục về cái anh tài và sách lược như thần của cậu. Ai cũng háo hức muốn thử sức, muốn lập công lớn. Huệ Mẫn cũng có ý định muốn đi, nhưng cô không phải là người thích “trên phân” người khác, không thích chủ động tranh giành. Cô đưa ánh mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm Thế Minh mà không cất lời.

Thế Minh vừa nhìn đã hiểu ngay tâm ý của cô, cậu cười thầm, nếu cô không mở lời, tôi cứ giả bộ không thấy, tôi cứ không điều cô đi đấy, cô làm gì được tôi?! Cậu cố tình đánh mắt sang hướng khác.

Lúc này một người đàn ông cao to đứng dậy hành lễ, cung kính: “Đại ca, em nhận lời đi lập công đánh đuổi phân đảng giặc Nam.”

Người này cao khoảng một mét tám, mày rậm, mắt lanh, để râu quai nón, tiếng nói rất to và vang. Thế Minh vừa nhìn đã đánh giá được người này thân thủ khá tốt, đầu óc linh hoạt, mới gia nhập Đạo Môn được hai năm đã lên chức đội trưởng.

Thế Minh gật đầu: “Được! Đàm, tôi cho chú hai trăm người, buộc phải cướp lại được phân đảng Nam Đạo Môn, cắt đứt đường lui của địch. Nếu sự thành, coi như chú thành danh lập công!”

Nhiên Đàm hành lễ lần nữa, vút giọng: “Cảm ơn đại ca! Tôi nhất định không làm đại ca thất vọng, ngày mai giặc Nam ắt phải thay họ đổi tên!”

Bên này Thế Minh đang phân chia nhân lực, Tiêu Bàng cũng không rảnh, cũng là họp mặt các cán bộ bàn bạc chuyện đột kích đêm nay. Đợi sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, để mọi người rời đi. Tiêu Bàng đột nhiên nhớ ra phái người đi hết thì tổng căn cứ chính không người, nếu Thế Minh đến đột kích thì khó mà bảo toàn được.

Tiêu Bàng nhíu mày, Hà Thành đi đến hỏi: “Anh Bàng, sao thế?”

Tiêu Bàng lo lắng nói: “Tao lo thằng Minh nó đến cướp đại doanh của chúng ta!”

“Haha!” Hà Thành ngẩng mặt lên trời cười lớn: “Anh Bàng, anh cẩn thận quá. Thứ nhất, thằng nhãi Minh không biết đêm nay có tập kích không. Mà cho dù nó biết thì có làm sao, nó chỉ có một nghìn thằng thuộc hạ, đọ được với ai, đến việc chống cự quân mình còn khó. Chứ đừng nói vẫn còn sức lực phân nhân lực đến cướp đại doanh ta? Anh yên tâm, đêm nay đại doanh mình cứ vô tư lự đi!”

Hà Thành rất tự tin, còn Tiêu Bàng lại lo lắng không nghĩ như thế. Tiêu Bàng lắc lắc đầu, rồi nói: “Thằng Minh quỷ kế đa đoan, không thể không phòng!”

Nói hết lời, Tiêu Bàng lại gọi một tên cán bộ ngày thường khá cẩn trọng lại quay lại, bàn giao: “Tôi cho anh một trăm người, giữ lại ở đại doanh, nếu địch có tấn công, lập tức thông báo cho tôi, rõ chưa?”

“Thiên vương cứ yên tâm đi ạ!” Tên cán bộ kia ngoài mặt đồng ý, nhưng lại khó chịu trong lòng, đêm nay là thời gian vàng lập công, đến bản thân đã chuẩn bị ổn thoả ác chiến một trận sống mái, giờ thì hay rồi, vị thiên vương Tiêu Bàng này lại sắp xếp mình ở hậu phương, địch dựa vào cái gì mà tập kích, đúng là trò đùa dai, xem ra tất cả công lao chuẩn bị đều đổ sông đổ bể. Nghĩ vậy, hắn quay sang nhìn Hà Thành. Hà Thành bất lực, thầm lắc đầu, ý là nhắc cứ theo ý thiên vương mà hành sự, thiên vương sắp sợ run như cầu sấy vì cái tên Thế Minh rồi.

Tiêu Bàng sắp xếp ổn thoả, mới cảm thấy bình tĩnh hơn, căn dặn mọi người về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, bồi đắp sinh lực, chuẩn bị ứng phó với trận ác chiến đêm nay. Buổi sáng trôi qua, Bắc Đạo Môn vẫn như thường lệ quấy rối một trận, rồi lại vội vã rời đi.

Bề ngoài thì mọi thứ cứ yên bình lặng bể, nhưng đại chiến manh tính quyết định Nam Bắc Đạo Môn đã dần dần bắt đầu mở màn.

Về đêm, điện thoại Tiêu Bàng kêu tít tít không ngừng, những tên lính kín cứ liên tiếp gọi điện thoại, đồng loạt thông báo bên trong sơn trang Đức Đạo y như ngày thường, vẫn đàn ca sáo nhị, rượu chè gái gu ngân nga ngút trời. Chín giờ, Tiêu Bàng hạ lệnh tấn công. Hà Thành sớm đã mất bình tĩnh, đem theo hai trăm quân tinh vệ ngồi xe đến thẳng ngoại thành phía Bắc.

Trước khi lên đường, Tiêu Bàng căn dặn cả trăm lần: “Tuyệt đối cẩn thận, nếu gặp quân mai phục, phải rút nhanh!”

Hà Thành chẳng nghe vào, xua tay: “Anh Bàng nhìn kia kìa, làm gì có mai phục gì!”

Cả đoạn đường, Hà Thành phừng phừng sát khí, xoa tay quặn chặt nắm đấm, kiểm tra lại một lượt khẩu súng trong lồng ngực, rồi lại lôi dao ra lau sạch sẽ, thực ra con dao đã trắng sáng loáng, nhưng luật giang hồ là phải lau dao trước khi giết người, thế mới “ngọt dao”.

Con xe cách Sơn trang Đức Đạo khoảng hai dặm thì dừng lại, Hà Thành cũng chẳng phải thằng ngu, nghĩ đến việc Bắc Đạo Môn sắp xếp vài thằng lính ngầm theo dõi thì hành động của mình chẳng phải đổ sông đổ bể! Để an toàn, đi bộ hai trăm dặm không là gì cả. Hai trăm người lần lượt bước xuống xe, Hà Thành đi đầu xung trận.

Cả chặng đường rất ít người qua lại, đến đêm lại càng ít. Cả đoàn người rút con dao ở eo ra, nhếch khóe miệng cười, đi thành hàng ngang. Hai trăm người, hai trăm con dao, cái khí thế này đúng là ngất trời. Các xe nhìn thấy bọn họ đều phải nhường đường. Hà Thành lấy làm vui, đến bản thân cũng chưa từng oai phong như thế, nhìn những chàng thanh niên phía sau, cho dù phía trước có nghìn quân hắn cũng chẳng sợ huống hồ là tên bị thịt Lê Thế Minh.

Bước đến cửa lớn Sơn trang Đức Đạo, xung quanh đến cả người canh gác cũng chẳng có, bên trong văng vẳng vọng ra tiếng nhạc. Hà Thành quay đầu hỏi một tên lính: “Đây là sơn trang Đức Đạo?”

Tên lính vội nói: “Đúng thế! Chính là ở chỗ này!”

Hà Thành cười điên dại, cũng là vì hứng khởi quá mức mà tiếng cười cũng méo mó: “Thằng Minh hôm nay xong đời nhà ma rồi!”

Hắn thấy trước cửa sơn trang không một bóng người tuần tra, phòng bị lỏng lẻo thế kia, sao có thể địch lại với hai trăm quân tinh nhuệ của mình? Mà bên mình còn có hàng hai nghìn người trợ lực. Vậy nên, hắn quả quyết, hôm nay là ngày tận thế của Lê Thế Minh!

Hà Thành dẫn đầu quân bước vào sơn trang, bên trong cảnh sắc đẹp tươi, có hoa thơm quả ngọt, cỏ tốt xanh mơn mởn, cây cao vút trời, dòng suối nhỏ quanh co khắp sơn trang, vòm cầu đan bằng trúc được điêu khắc tinh xảo, tô vẽ thêm một màu cổ điển. Hà Thành chẳng có tâm trạng thưởng ngoạn, mắt hắn ta đảo ngược nhìn xuôi xem xem có mai phục hay không.

Đi được một đoạn, chẳng thấy bóng dáng ai, hắn bình tâm trở lại, thầm nghĩ: Thế Minh mày đúng là cái loại dung tục chỉ biết hưởng thụ, ngày hôm nay mày chết đến trời cũng không cứu nổi mày! Nghĩ thế xong, hắn hạ quyết tâm, xông thẳng về phía toà nhà nho nhỏ đang phát ra tiếng nhạc, mấy kẻ đằng sau cũng đi sát theo sau. Vừa bước vào trong, một mùi hương ập đến, là mùi của phụ nữ.

Hà Thành cười đắc chí, quay đầu nói với bọn thuộc hạ: “Các anh em, xong việc hưởng thụ tí haha!”

Mọi người nghe xong thì vui thầm sướng rơn, mắt tròn tròn hấp háy.

Để lại chục người đứng canh chừng ngoài cửa, Hà Thành đem hầu hết quân đến phòng ca nhạc, một phòng nhỏ ở giữa là nhộn nhịp nhất, tiếng nhạc vọng ra ngoài, bước đến cửa, búng tay với bọn thuộc hạ, dữ tợn căn dặn: “Vào trong thấy thằng nào là giết sạch cho tao, giết bằng hết! Cho xả cái tức mấy ngày hôm nay của tao!”

“Rõ! Đại ca, chúng em cũng đã kìm chế bao ngày nay rồi. Anh yên tâm, không thằng nào chạy thoát khỏi con dao của bọn em đâu!”

Mọi người vung vẩy cái dao, bọn họ đến mục đích chính không phải là đánh nhau mà là tàn sát. Hà Thành gật đầu, quay người đạp thẳng một phát. “Uỳnh!”

Một tiếng kêu cực lớn, cánh cửa mở toang ra, bên trong cũng có rất nhiều người, nam nữ đủ cả, ánh đèn mờ nhạt, hàng chục người nam nữ đang ôm ấp quấn quýt lấy nhau, người thì uống rượu, người thì ca hát, người thì đang mân mê sờ soạng. Hà Thành cười haha rồi xông vào bên trong. Người bên trong thấy một đống người đàn ông cầm dao xông vào, có tên thì đứng ngu tại chỗ, có tên trung niên thân hình cao lớn bụng phễnh ra quát to: “Chúng mày định làm gì?”

Hà Thành đi lên trước, vung tay giáng một con dao, cười lạnh: “Làm con mẹ mày!”

Người kia cả đời chưa thấy cái khí thế ấy, bị chém một dao, lăn xuống đất, kêu lên oái oái như tiếng lợn kêu. Hà Thành thấy thế điên tiết, loại háo sắc như thế mà cũng đòi sống ở đất giang hồ! Hắn vung dao, đối phương hôn mê, bên tai mới ngừng tiếng kêu.

Hắn vừa mới ra tay, những người khác cũng giơ dao vung chém, những người bên trong không có chuẩn bị, bị giết chết mà không kịp trở tay. Hiện cảnh này quả thực không phải chiến tranh song phương, mà là một cuộc tàn sát đơn phương. Những người trong đó chạy bốn phía tiêu tán, chúng cố gắng hết sức chen lấn về phía cổng, nhưng cửa nhà đã đầy người từ cổng Nam Đạo Môn, không thể chen chân ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã hơn chục người bị đâm, ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Hà Thành sớm đã cất dao, chễm chệ ngồi xuống một cái ghế, hắn hối hận vì đã đem theo quá nhiều người, nếu biết quân tiếp viện từ Bắc Đạo Môn là bọn ngu như thế, hắn chỉ mang theo năm mươi người là đủ. Nhìn thế cuộc như thế, có ngu cũng biết Nam Đạo chiếm thế thượng phong, hắn hét lớn: “Đừng có mà giết mấy em gái, cẩn thận cái tay chúng mày vào!”

Rồi hắn nhìn bốn phía, thấy một người con gái đang lo sợ trốn một góc, hắn đắc ý cười, đứng dậy bước đến, thầm nghĩ: Hay là chọn vài cô em xinh đẹp hưởng một tí? Rồi hắn lại lắc đầu, tóm một tên dưới gầm bàn hỏi: “Thằng Minh đang đâu?”

Người kia chân mềm nhũn, nếu không phải Hà Thành tóm cổ áo, hắn sớm đã nằm sấp xuống đất, mặt nhăn lại, lắp bắp: “Không… không biết! Mà tôi… tôi là…”

Hà Thành nhìn xuống dưới, chân người kia đã một đống nước, nó đã “đái dầm”, hắn nhăn mắt, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét đẩy người kia ra, cười lạnh: “Mẹ mày, câm mồm, cút sang một bên!”

Hắn quay đầu nhìn bọn thuộc hạ: “Tìm bằng được thằng Lê Thế Minh cho tao!” Mấy tên đang ở thế điên cuồng, đồng ý một tiếng, đi tìm Lê Thế Minh. Nhưng lục soát hết cả căn phòng, không thấy được bóng dáng cậu đâu, trong phòng không những không thấy Lê Thế Minh, mà đến cả bóng dáng một người cũng không, Hà Thành lấy làm lạ, nhưng cũng chẳng chú ý.

Đúng lúc này, Hà Thành gọi điện thoại cho Tiêu Bàng, báo bình an vô sự, mọi chuyện thuận lợi. Thuận lợi hơn những gì ước tính. Tiêu Bàng nghe xong giật mình, giờ mình đang dẫn theo hàng trăm con xe đổ dồn đi đến sơn trang Đức Đạo. Nghĩ ngợi một hồi, Tiêu Bàng quát to: “Không được, mày rút quân cho tao ngay lập tức!”

Bình Luận (0)
Comment