Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 231 - Rối Ren

Tiêu Bàng trốn khỏi sự truy sát của Nhiên Đàm, càng nghĩ càng ức chế, từ thời cha sinh mẹ để đến nay hắn chưa từng gặp cú đả kích nào lớn như thế, chưa nói đến việc trúng mưu kế của Thế Minh, ngay cả đại doanh cũng mất trắng. Càng nghĩ, lồng ngực càng nóng hừng hực, suýt chút hộc máu miệng, ngồi xổm dưới đất. Lúc sau mới dám dựa vào tường đứng dậy, mơ màng tìm một nhà nghỉ nghỉ tạm. Ngày hôm sau, hắn mới trở về CT tổng cục Nam Đạo Môn, nhận tội với Việt Hùng.

Hắn đem theo hai nghìn người đến sơn trang đều đã rút quân, bị cảnh sát bắt một phần, những kẻ khác phân tán bốn phía tháo chạy không dám lộ mặt. Trận chiến đẫm máu đã kinh động đến tận trung ương, sau hai ngày, chính phủ đã ra văn kiện chưa đóng dấu về “Quản lí chặt chẽ các tổ chức có tính chất xã hội đen trên diện rộng”.

Tại ĐN, trung ương đã trực tiếp phái người điều tra vụ án này. Thế Minh cũng chẳng muốn làm to chuyện, nhưng suy đi tính lại như vậy cũng tốt, chí ít cũng nén lại được sự tấn công của Nam Đạo Môn ở ba thành phố khác, để thời gian cho bên mình chuẩn bị. Hiện nay chẳng tìm được bóng hình người nào ở Nam Đạo Môn, đa số đều đã trốn chạy, mà dù có trốn cũng chỉ dám núp trong nhà. Thế Minh chẳng hao tốn tí sức lực nào đã có thể cướp lại được địa bàn của mình, lại có thể dành giật được địa bàn mà Nam Đạo Môn để lại.

Khoảng thời gian này, cảnh sát quản lí chặt chẽ chống dân xã hội đen, ra tay rất quả quyết và nhanh gọn, nhưng nói dẹp xã hội cũng chỉ là mặt ngoài, có dẹp cũng chỉ là dẹp bọn tay chân lông bông không có chỗ chống lưng. Những thế lực nhỏ bé vốn ở ĐN cũng lần lượt bị bắt gọn, trên khắp các mặt báo mỗi ngày đều đầy rẫy những tin tức “Cảnh sát thành công tóm gọn được tổ chức xã hội ngay trong đêm”, “Chỉ bị lọt hai người, cảnh sát thành công tóm sống quân xã hội về vào lưới pháp luật”. Nhưng những tổ chức xã hội đen có tiếng nhất ĐN, cảnh sát không hề đụng đến dù chỉ là một chân tơ kẽ tóc.

Thế Minh đã sắp xếp cục diện ổn thoả ở ĐN, bắt đầu chiêu binh mãi mã, hơn một nghìn tên thuộc hạ bắt đầu điều đến phố T chi viện, không được giữ lại lâu, mà nhân lực vốn có cũng không biết đã phân tán đi đâu mất.

Thời khắc cậu chiêu binh cũng rất đúng lúc, dân xã hội bị cảnh sát đánh cho chạy bán sống bán chết, đang hằn học không tìm được gậy chống lưng, Thế Minh đã đưa tin Bắc Đạo Môn chiêu binh, chúng lần lượt dập đầu xin nhập quân, chưa quá ba ngày đã triệu tập được hàng trăm người. Thế Minh giao cho Huệ Mẫn ở lại ĐN chỉnh đốn lại người mới, còn cậu đem phần lớn viện binh về phố T.

Khác hoàn toàn với Đặng Tâm Lỗi trở về với bộ dạng thương chấn đầy mình, Thế Minh mang danh chiến thắng lẫy lừng về làng. Cán bộ Bắc Đạo Môn rất ngưỡng mộ người đại ca mới bổ nhiệm, cậu có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy, đầu óc cũng khá nhanh nhạy. Thế Minh vừa mới đến thành phố T. Buổi tối, có khoảng gần một trăm người bao gồm cả trưởng lão và cán bộ Đạo Môn tụ tập tổ chức tiệc mừng chiêu đãi hoành tráng chúc mừng trưởng môn đại thắng.

Trong bữa tối, Huy Sơn vừa ngồi vào bàn rượu đã nâng chén rượu đầu tiên mời Thế Minh, mở màn cho cuộc vui “chuốc rượu”. Trưởng lão tới nâng cốc chúc mừng, chủ đảng cũng đến nâng li chúc rượu, Thế Minh có tửu lượng tốt, nhưng “độc chiến” với hàng trăm người thì địch không lại, một lúc sau, cậu thấy đầu hơi chếnh choáng. Lúc này Thế Minh không quan tâm là ai đến tiếp, cậu nhất quyết từ chối, nói không với “say”.

Cuối cùng, Huy Sơn là người giải vây giúp Thế Minh. Lúc này, ông cụ Kim Bằng vốn đang ở Mỹ bỗng đứng giữa căn phòng với con xe lăn bốn bánh, đẩy không khí hứng khởi của bữa tiệc lên cao trào. Đến trưởng lão Liêm Điền còn uống say nồng mùi rượu, thấy ông lớn cũng có mặt, liền đề nghị mọi người chụp ảnh tập thể.

Mọi người nghe thấy cũng gật đầu đồng ý. Hay lắm! Cả một trăm người đứng chụm đầu vào, có muốn chụp một bức ảnh cũng thực sự khó khăn. Đứng kiểu như này không được, đứng thế kia không xong, lúc sau trưởng lão Liêm Điền vẫy tay quát: “Tất cả các cán bộ dưới chức vụ chủ đảng dẹp sang một bên, đã một đống người rồi còn chen mới lấn.”

Một câu nói, hơn trăm người có đến một nửa mặt mày ủ rũ đứng gọn sang một bên.

Đến lúc máy ảnh chuẩn bị chụp, Huy Sơn quay đầu nói với mọi người: “Tất cả phải cười vui lên nào!”

Không đợi ông ta nói mọi người ai nấy cũng mặt mày niềm nở. Ông lớn vốn đứng ở hàng đầu trung tâm, nhưng ông cụ lại không đồng ý, bảo bây giờ mình đã về già nghỉ hưu, không còn là đại ca Đạo Môn, chức vụ này phải do Thế Minh nắm giữ.

Thế Minh nghe xong xua tay lia lịa, vội nói: “Không được! Không được! Ông nên đứng giữa, chức đại ca của cháu chỉ là nhất thời.”

Ông cụ giả bộ mặt trầm xuống, nói: “Nhất thời là nhất thời thế nào? Đã là đại ca Đạo Môn là đại ca Đạo Môn, hiện tại anh là đại ca, nếu còn làm tốt, sau này cũng vẫn là đại ca.”

Trưởng lão Hải Kiên thấy hai bên tranh luận không ngừng thì cười trêu: “Hai người còn không đứng ở giữa thì tôi đứng đấy!”

Ông ta là đại ca Đạo Môn, quan hệ khăng khít với ông lớn Kim Bằng, sở dĩ thời trẻ tung hoàng ngang dọc khắp trời, nên cách nói chuyện cũng rất xuồng xã.

Ông cụ Kim Bằng cười nói: “Thế thì tốt, chú đứng ở giữa đi!”

Hải Kiên vội xua tay: “Đấy là tôi chỉ nói vui thế, có hai vị đại ca Đạo Môn ở đây sao đến xuất của tôi được.”

Hải Kiên ta đúng là càng già tính càng như trẻ con, thấy Huy Sơn đứng cạnh, kéo lại rồi nói: “Không cần nhường, ông Sơn già nhất ở đây, ông ấy đứng giữa là hợp lí.”

Ông Huy Sơn nghe xong, đầu mòng mòng quay cuồng, vội nói: “Chú Kiên này, chú tha cho anh, có đại ca Kim Bằng ở đây, anh sao dám!”

Nói xong, bước lùi lại phía sau. Kim Bằng thấy vậy, vỗ vỗ vào vai Hải Kiên rồi nói: “Được rồi, cho chú đứng giữa, bao năm nay chú đã cống hiến cho Đạo Môn thế nào mọi người đều biết. Nếu luận về tư cách, chú không thành vấn đề.”

Hải Kiên nghe xong vui ra mặt, có đứng ở giữa hay không không thành vấn đề, mà quan trọng ông lớn không quên mình, đây mới là thứ khiến ông ta vui sướng.

Hải Kiên gật đầu, rồi nói: “Thế tôi không nhường nữa!” Vừa nói vừa nhìn Thế Minh.

Thế Minh cũng cười nói: “Tiền bối quý danh là trưởng lão, thân phận không thấp hơi chức đại ca, đứng ở đây là chuẩn rồi ạ.”

“Được rồi, tôi chụp đây!” Một người cầm máy ảnh thấy vậy lên tiếng. Hải Kiên tự mắng một tràng: “Thằng nhãi ranh này, lắm mồm, mau chụp nhanh!”

“Tạch!” Ánh đèn máy ảnh vừa sáng, bỗng chốc dừng hình. Chỉ thấy màn khói của máy ảnh bốc lên, đầu máy vỡ vụn, một viên đạn xuyên từ trong ra.

Chàng thanh niên cầm máy ảnh đơ tại chỗ, tất cả những cán bộ cũng ngây ra, Thế Minh cũng chẳng ngoại lệ. Trong đám người có một người ngã xuống đất, chính là người đứng giữa - ông Hải Kiên. Viên đạn bắn xuyên qua não thành một lỗ đen ngòm, ngay cả đến tiếng kêu cũng chẳng có, chỉ ngã vật xuống đất chết ngay tại chỗ.

Thế Minh phản ứng cực nhanh, ôm chặt lấy Hải Kiên ngã xuống đất, trên khuôn mặt ông ta vẫn còn đang cười, người vẫn nóng và nồng mùi rượu, nhưng đã ra đi. Haiz! Thế Minh đau thầm, một trưởng lão với tính cách thẳng thắn như thế lại ra đi. Lại một tính mạng oan khuất ra đi khiến cậu xót lòng.

Ông cụ Kim Bằng run rẩy vịn vào thành xe lăn đứng dậy, tiếp lấy xác của Hải Kiên từ tay Thế Minh, ông không nói gì, chỉ để từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống má.

Thời khắc này, mọi người mới trực tỉnh, vây quanh rồi kêu gào: “Trưởng lão Kiên! Ông Kiên ơi!”

Một người cán bộ đi đến trước mặt thanh niên cầm máy ảnh, giơ chân giáng một đạp, giọng gầm rú: “Mày nói, nói! Tại sao mày lại giết trưởng lão! Ông ấy làm gì mày!”

Thanh niên kia bị đá lăn vài vòng, miệng kêu van: “Không! Cháu không! Không phải cháu… Cháu không biết trong máy ảnh có súng, cháu không biết thật…”

Thế Minh bước đến, nhăn mày chặn tên cán bộ lại: “Đừng đánh nó, có thể nó không biết thật!”

Người cán bộ kia nghe xong, ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc mếu. Trong Nam Đạo Môn anh ta thân cận với Hải Kiên nhất. Cũng vì tính ông Hải Kiên thực thà, thẳng thắn, tếu táo, đối xử với ai cũng không bệ vệ ra oai thể hiện mình là tiền bối. Những cán bộ khác cũng vô cùng tôn kính vị trưởng lão này, nhưng đến ngày hôm nay, bỗng chốc bị sát hại, cảm giác đau đớn không thể diễn tả bằng lời.

Thế Minh cũng rất buồn, có điều cậu biết khống chế cảm xúc, đôi mắt như dao sắc lướt qua từng khuôn mặt, lúc sau, cậu chấn tĩnh: “Người nó muốn giết thực ra không phải trưởng lão Kiên.”

Chỉ một câu nói làm cho tất cả mọi người im bặt tiếng khóc lóc, bọn họ nhìn về Thế Minh. Đôi mắt cậu nheo lại, giọng trầm xuống: “Nếu như lẽ thường, ai sẽ là người đứng giữa?” Mọi người vừa nghĩ vừa hít một hơi lạnh, câu nói này đã thức tỉnh mọi người.

Theo lí mà nói, đứng chính giữa chính là Thế Minh, vậy thì hắn muốn chủ mưu giết đại ca!

Thế Minh quay đầu hỏi người thanh niên chụp ảnh: “Máy ảnh này lấy từ đâu đấy?”

Tên thanh niên lắp bắp: “Lúc em đến máy ảnh đã đặt sẵn trên bàn. Rồi nghe thấy trưởng lão Liêm Điền gọi mọi người chụp ảnh em mới cầm máy qua. Đại ca, em không biết bên trong có súng!”

Thế Minh nheo mắt quay đầu nhìn Liêm Điền, mặt sầm xuống, giọng lạnh lùng: “Nếu tôi nhớ không nhầm, là trưởng lão Liêm Điền gợi ý chụp ảnh nhỉ!”

Liêm Điền mặt tái mét, giọng phẫn nộ: “Ý mày thế nào, chẳng lẽ mày nghi ngờ tao có động tay động chân với cái máy quay à?”

Thế Minh vẫy tay, cười nhếch, lạnh lùng: “Ông đừng kích động thế, tôi chỉ tiện hỏi bừa một câu thế thôi.”

Liêm Điền cắn chặt răng, nén cái tức giận xuống, quay đầu nói với ông cụ: “Găm vàng, tôi Liêm Điền tính đến nay đã ra nhập Đạo Môn năm mươi năm, thực lực ra sao tôi không nói, nhưng tôi trung thành tận tụy ra sao, Găm vàng, ông tự rõ!”

Vừa nói, ông ta vừa cởi chiếc áo, để lưng trần, bờ lưng có bảy tám vết sẹo hằn đầy những nhát dao, ông ta chỉ vào vết sẹo nói: “Đây là những vết sẹo mà tôi với Găm vàng bao lần vào sinh ra tử còn sót lại, cho dù ngày hôm trước có chịu dao đâm. Nhưng chỉ cần nghe một câu ra lệnh của Găm vàng, tôi chắc chắn sẽ xông lên đầu chinh chiến.”

Ông cụ Kim Bằng gật đầu, thở dài: “Điền này, năm ấy chú đúng là một hảo hán gan góc như hùm! Cứ nói đến một trong ngũ mãnh tướng Đạo Môn, ai lại không hay biết một Liêm Điền mình đồng da sắt!”

Nghe Kim Bằng nói thế, Liêm Điền lưng tròng nước mắt, run run: “Chỉ tiếc là ngũ mãnh tướng ấy chỉ còn lại mình tôi.”

Năm ấy, đất nước phân lìa thành hai, Đạo Môn phân thành hai đầu thế lực Nam Bắc, nhưng Nam mạnh Bắc yếu, Kim Bằng đem quân rút khỏi TH, rồi ông bình trị anh em và ở đó lập quân. Ông có ngũ mãnh tướng, thân thủ kì cựu, sát pháp dũng mãnh, lần lượt là Tia Chớp, Đoàn Nhiệm, Liêm Điền, Lê Phiêu, Hải Kiên.

Ngũ mãnh tướng tiếng tăm chấn động một vùng, chỉ cần bọn họ xuất chiến, không ai dám xông pha mũi chiến mà chỉ dám bỏ chạy tan tác. Tia Chớp hung như sấm, tính phóng thoáng. Đoàn Nhiệm lạnh như băng, tính cách thâm trầm. Liêm Điềm rắn như đá, tính cách cương quyết bộc trực. Lê Phiêu độc như rắn, tính cách thâm hiểm. Hải Kiên nóng như lửa, tính cách nóng nảy. Trong đó, Đoàn Nhiệm có thể nói là dũng sĩ đứng đầu của Găm vàng, dũng mãnh thiện chiến, đao pháp hơn người, thiên hạ khó ai địch nổi.

Một lần ông lớn gặp mai phục, Đoàn Nhiệm đã nguyện chết để cứu ông, đối mặt với hàng nghìn người mà vẫn ung dung không biến sắc, một mình giết lùi ba lớp quân mai phục của đối phương, không màng đến thân xác trọng thương của mình mà cõng Găm vàng thoát ra khỏi vòng vây đưa vào bệnh viện, đến khi mọi người chạy đến mới phát hiện ra đã Đoàn Nhiệm chết trong tư thế dựa tường. Người tuy đã ra đi, nhưng đôi con mắt vẫn trưng trưng nhìn xa xôi. Sau đó các bác sĩ kiểm tra vết thương, Đoàn Nhiệm tổng cộng đã phải gánh chịu bảy mươi ba nhát dao, trong đó có mười nhát đều đâm vào điểm chí mạng, vậy mà vẫn quyết tâm cõng Găm vàng ra khỏi vòng vây. Ấy là kì tích!

Trong ngũ mãnh tướng, Lê Phiêu là bé nhất, võ kém, nhưng rất giảo hoạt và lanh lợi, một khuôn mặt cười không bao giờ biến sắc, xử địch rất căm độc và tàn nhẫn, thường gọi là mặt rắn độc. Cũng vì ít tuổi, đầu óc thông minh nên Kim Bằng rất quý, vậy mà Lê Phiêu ra đi sớm, mới bốn mươi đã chết vì bệnh nan y.

Kim Bằng đã từng nói, Đoàn Nhiệm chết chẳng khác nào mất đi một cánh tay, mà Lê Phiêu ra đi làm tôi mất đi một chân. Sau này, ngũ mãnh tướng chỉ còn lại ba người, họ lần lượt lên chức trưởng lão. Đến giờ Tia Chớp, Hải Kiên đã qua đời, chỉ còn lại một mình Liêm Điền, trong lòng ông đang đau đớn như đi đến bước đường cùng của cô quạnh.

Liêm Điền và Kim Bằng có mối quan hệ bằng hữu, Thế Minh không tài nào thấu, cũng không quan tâm, chỉ lãnh đạm đáp trả: “Chỉ có điều, tâm tính con người dễ có thể thay lòng đổi dạ.”

Liêm Điền cảm khái, ông ta thốt lên tiếng lòng bi ai: “Xem ra tôi chẳng thể biện hộ được gì, trưởng môn, tôi Liêm Điền ngay hôm nay đứng đây, muốn làm gì thì tuỳ!”

Thế Minh cười nheo mắt, giọng lạnh: “Ông nghĩ ông có cái chức trưởng lão là tôi không dám làm gì ông à?”

Ngắt lời, cậu vẫy cánh tay phẫn nộ: “Người đâu, lấy mạng Liêm Điền!”

Chỉ một câu của Thế Minh đã làm cho tất cả những đồ đệ bên dưới chân tay quờ quạng lóng ngóng. Tuy rằng trưởng lão không có quyền lực, cũng không có thuộc hạ, nhưng thân phận vẫn cao cao tại thượng, ngày thường đến gặp họ còn phải kính nể, thở còn không dám thở mạnh, giờ đại ca bảo lấy mạng của ông ta, kinh thiên động địa rồi!

Những người bên dưới nhìn nhau, mặt khổ đau, không ai dám bước lên trước.

Thế Minh nheo đồng tử, giọng càng trầm: “Sao, giờ lời tôi nói không ai nghe phải không? Hay là đợi tôi ra tay?”

Trưởng lão Phong Triều thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng, vội kéo vạt áo của Huy Sơn, trầm giọng: “Ông đừng có mà chỉ đứng đấy, “đại ca non” đang định động tay đến ông Điền rồi!”

Huy Sơn lắc đầu: “Lần trước cũng chỉ vì tôi nhất thời kích động mà giết nhầm ông Chớp, lần này có nói gì tôi cũng không biểu lộ thái độ gì cả!”

Phong Triều bước lên hai bước chắp tay nói: “Trưởng môn, anh đừng kích động, sự việc vẫn chưa làm rõ đã lấy mạng ông Điền thì các anh em không phục, vẫn mong trưởng môn suy tính lại.”

Câu nói này đã đánh động đến suy tư của Kim Bằng, ông cũng lấy làm lạ, tại sao chưa phân minh phải trái đã lấy mạng Liêm Điền?

Ông cụ Kim Bằng không phải là người nóng nảy. Nhưng bây giờ ông đã không phải là trưởng môn, cũng không phải đại ca Đạo Môn, nên không tiện ra mặt đỡ lời, mà chỉ lặng thinh đứng bên quan sát.

Bình Luận (0)
Comment