Thế Minh đặt cốc rượu xuống, cười nhẹ: “Sau này, xã hội càng không trọng dụng nắm đấm, anh Lỗi có giỏi võ thế nào cũng bị người ta hạ gục. Người mạnh là chỉ cần cho họ một vùng đất và một cái đầu, là đủ để ổn định cục diện, nắm giữ giang sơn.”
Trung Vương gật đầu: “Anh Minh nói phải!” Uống một ngụm rượu, anh tiếp lời: “Lần trước anh Minh nghĩ ra kế chạy xe máy rất hay, nếu mà em không biết trước thì chắc lúc ấy em cũng như mấy thằng Nam Đạo, đực như ngỗng sợ đái ra quần ấy chứ.”
Thế Minh xua tay cười nói: “Từ xưa đến nay, kỵ binh lúc nào nắm phần lợi hơn bộ binh. Chỉ khác ở chỗ giờ xã hội hiện đại, mò đâu ra hàng trăm con ngựa nên ta dùng xe máy thay ngựa, thế mà thành công ngoài mong đợi, có hiệu quả đấy.”
Nguyễn Hoàng An nói: “Đúng là có hiệu quả, ít nhất thì Đoàn Kim Cư cũng bị chúng ta đánh cho tan xác xé khói.”
Nói xong anh cười, rồi nâng chén rượu: “Để chúc mừng cho kỵ binh thời hiện đại, chúng ta cạn chén, à không, cạn chai!”
“Cạn chai!” Tiếng chai rượu chạm vào nhau, tiếng hò reo chúc mừng thắng lợi. Không khí mừng Bắc Đạo thắng lợi vô cùng náo nhiệt.
Tiệc tan vào lúc ba giờ sáng, mọi người ai cũng đã ngà ngà say, trong số đó có Nguyễn Hoàng An là say bí tử. Người u sầu càng uống càng say, tâm thái bức bối thì mượn rượu giải sầu. Người vui uống cũng dễ say, tâm thái thoải mái, rượu ngon gặp tri kỉ, tâm giao hoà hợp, càng uống càng thích chí.
Nguyễn Hoàng An choáng váng trong cơn say, anh khoác vai Huệ Mẫn, miệng bèm lèm câu anh câu em, còn oang oác dặn Huệ Mẫn phải ngủ cùng giường với anh mới đáng nhẽ tình nghĩa bằng hữu. Kết cục bị Huệ Mẫn đấm cho một mắt xanh một mắt đỏ. Ấy mới bắt đầu đĩnh đạc trở lại.
Nhiên Đàm loạng choạng tìm Thế Minh, miệng trề ra xin cậu cho các anh em uống xong đi phòng tắm hơi giải rượu.
Thế Minh hiểu rõ trò mèo của lũ này, vừa nghe đã biết chuẩn bị đi tìm gái mân mê, cậu cười cười gật đầu: “Đi đi, money tao đưa, nhưng đừng gây sự là được.”
Nhiên Đàm vội nói: “Chắc chắn không ạ!”
Nói xong, mặt mày hí hửng tươi cười chạy ra ngoài thông báo với các anh em.
Thế Minh gọi người cõng Nguyễn Hoàng An về phòng. Sắp xếp xong hết mọi chuyện cậu bắt xe về căn cứ. Phòng cậu ở trên tầng thượng, đang mơ màng thiếp vào giấc bỗng nghe tiếng điện thoại kêu.
“Mẹ nó chứ!” Thế Minh mắt nhắm mắt mở mò điện thoại, giọng cáu kỉnh: “Chuyện gì?”
Là y tá ở bệnh viện gọi: “Anh Minh ạ, bệnh nhân Đoàn Kim Cư đã tỉnh, bác sĩ thông báo không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thế Minh mở mắt, ngáp dài một hơi, nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Được rồi, tôi qua ngay đây.”
Thế Minh mặc lại bộ quần áo rồi nhìn ra bên ngoài, mặt trời mới lấp ló, vừng đông hửng sáng. Mọi người vẫn còn đang trong giấc nồng, cậu không tiện gọi bọn họ, một mình nhẹ nhàng bước xuống tầng. Đến sảnh, mấy tên đàn em trực ban vội vàng đứng dậy chào.
Thế Minh cười mỉm: “Chúng mày có thằng nào biết lái xe không?”
Trong đó có một thằng lanh lợi lên tiếng trước: “Em biết!”
“Ừ!” Thế Minh gật đầu khách sáo nói: “Làm phiền chú mày rồi. Chú lái xe đưa anh đến bệnh viện.”
Người kia gãi đầu, thấy hơi ngại: “Anh Minh cứ khách sáo quá!”
Thế Minh ngồi xe đi đến bệnh viện. Đến nơi, từ xa Thế Minh đã thấy các đệ tử Bắc Đạo đang đợi, mọi người khom lưng cúi chào: “Anh Minh, Đoàn Kim Cư cứu sống rồi, lúc mình đưa đến các bác sĩ cũng đều nói hết cách cứu, chẳng ngờ mạng nó dai…”
Thế Minh chau hai hàng lông mày, khua tay ngắt lời tên kia, nói: “Mày đem anh đi thăm nó.”
Một loạt người bước lên phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng ba, Thế Minh đẩy cửa bước vào, nhìn một lượt xung quanh, gật đầu khen thiết bị chăm sóc khá tốt, cậu bước đến bên giường, cúi đầu nhìn Đoàn Kim Cư đang nằm. Cậu bật cười, hoá ra hắn đã tỉnh, hai mắt chằm chằm nhìn cậu.
Thực ra vết thương của Đoàn Kim Cư đa số đều là vết thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến gân cốt. Bác sĩ điều trị tiếp thêm máu, hiện tại sức khoẻ đã không hề gì. Hai người họ không nói gì, người đứng kẻ nằm, hai mắt nhìn nhau.
Đoàn Kim Cư nói trước: “Là mày đưa tao đi bệnh viện à?”
Hỏi xong, Đoàn Kim Cư bỗng nhận thấy mình như một thằng ẫm ờ, hiện đang ở bệnh viện, trước mặt là Lê Thế Minh, nếu không phải Thế Minh đưa vào thì còn ai vào đây được? Hắn liền hỏi thêm: “Sao mày lại cứu tao?”
Thế Minh kéo ghế ngồi trước mặt hắn, lãnh đạm và bộc trực: “Tao muốn mày đi theo tao.”
“Phì!” Đoàn Kim Cư tức tối, muốn quát Thế Minh một trận, nhưng cơ thể yếu ớt khiến hắn không đủ sức, nhắm mắt và giọng lạnh nhạt: “Mày nghĩ có chuyện đấy không?”
Thế Minh cười nói: “Tao có thể đợi, thời gian bên nhau của chúng ta còn nhiều, phải không?”
Nói xong, cậu đứng dậy bước ra ngoài, trước lúc ra khỏi cửa, cậu quay đầu cười: “Mong là sớm sẽ có một ngày tao và mày sát cánh bên nhau, hợp lực tác chiến. Đấy chẳng phải là một chuyện vô cùng tuyệt vời hay sao? Mày thấy thế nào?”
Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào trong giường bệnh, ánh sáng lấp lánh và rạng rỡ chiếu lên gò má đang cười tủm tỉm của cậu. Một bóng hình hút hồn bao con người, tia sáng khiến ta chẳng thể đối diện. Đoàn Kim Cư có hơi hoang mang, trong một giây phút, hắn cảm nhận được cái xán lạn trong nụ cười của Thế Minh. Hắn bất giác tỉnh táo, lắc đầu thật mạnh, vứt những ý nghĩ lố bịch vừa rồi ra khỏi đầu óc.
Thế Minh bước ra khỏi phòng bệnh, hai người đồ đệ đứng ngoài cửa không nghĩ cậu lại ra nhanh như thế. Trong đó có một tên lấy hết tinh thần bước lên trước hỏi: “Anh Minh, anh nói chuyện với Đoàn Kim Cư nhanh thế mà đã xong rồi ạ?”
Thế Minh gật đầu: “Không cần nhiều lời, nói đủ là được.”
Nói xong cậu bước xuống dưới tầng, đến chỗ ngoặt cầu thang, có một người đang cúi đầu bước lên, vừa hay đâm vào Thế Minh. Thế Minh không làm sao, còn người kia lùi mấy bước về sau, cả người nghiêng ngả, tay vịn lan can may không ngã. Hắn ngẩng mặt nhìn Thế Minh, Thế Minh cũng nhìn đối phương. Hai người mắt chạm mắt, đứng đơ tại chỗ.
Một tên đồ đệ thấy vậy, bước lên trên to tiếng quát: “Mày mù…”
Khi tên đồ đệ nhìn rõ khuôn mặt đối phương thì cổ họng bỗng tắc nghẹn, hắn cứng cổ, nhuốt chửng những lời chửi thề vào bụng. Hắn kinh ngạc, miệng há hốc, những tên khác cũng ngây tại chỗ cũ, ánh mắt đổ dồn nhìn Thế Minh và người kia.
Hoá ra người này vô cùng giống với Thế Minh, bất luận là ngoại hình hay diện mạo đều y như đúc cùng một khuôn. Chỉ có điều người kia sắc mặt trắng bệch, ánh mắt không sáng như Thế Minh. Thế Minh bấy giờ mới phản ứng lại, tiến lên trước: “Xin lỗi, chú em có bị làm sao không?”
Người kia đứng cứng đờ chỗ cũ lắc đầu, thở dài một hơi rồi bước qua Thế Minh. Thế Minh quay đầu nhìn bóng lưng người kia hồi lâu, cậu cứ nhìn người kia khuất xa. Không ai biết cậu nghĩ gì, lúc sau cậu mới bước chậm xuống tầng. Bấy giờ những tên đồ đệ mới tỉnh mộng, vội chạy đuổi theo Thế Minh, miệng lắp bắp: “Thằng vừa nãy giống y sì anh Minh nhờ!”
“Ừ, giống y ấy, nếu ở ngoài đường gặp, khéo khi tao gọi nó là anh Minh thật!”
“Đúng thật, lấy hàng giả thay hàng thật cũng được!”
Hàng giả thay hàng thật! Thế Minh bỗng loé lên ý nghĩ, dừng bước chân, nhìn tên đồ đệ nói: “Chúng mày đi điều tra rõ thằng kia cho tao, kể cả thân thế, gia đình, tao đoán nó đang mắc bệnh. Nói chung là thu tập toàn bộ tài liệu của nó cho tao!”
“Vâng!” Mấy thằng đồ đệ đồng thanh: “Anh Minh yên tâm, bọn em nhất định sẽ điều tra cặn kẽ.”
Thế Minh ngồi xe về căn cứ. Bước lên xe cậu chẳng còn mảy may để tâm đến sự việc tình cờ ấy, có điều mối nhân duyên với tên nhóc giống mình vừa nãy làm cậu thấy buồn cười, cậu lắc đầu. Cậu nghĩ đến việc “thay thân”, nhưng sau khi phân tích qua, cậu ngay lập tức dẹp suy nghĩ này sang một bên.
Vài ngày sau, vết thương Đoàn Kim Cư dần hồi phục, Thế Minh ra lệnh đưa hắn về phố T điều trị dưỡng thương. Dù sao thì ĐN cũng không phải nơi an toàn, mà cậu lại càng không muốn phân nhân lực đi trông nom canh chừng một mình hắn.
Qua mấy ngày sau, Tiêu Bàng cũng không xuất chiến. Trận Đoàn Kim Cư đã làm cho nguyên khí Nam Đạo bị tổn thất, tổng cộng bảy nghìn quân đều hao tổn nặng nề, hơn nữa Đoàn Kim Cư còn bị Thế Minh bắt giữ, quân khí lại càng rời rạc. Tiêu Bàng là người thận trọng, mọi chuyện đợi trưởng môn Nam Đạo đến rồi tính tiếp.
Nam Đạo Bắc Đạo dừng chiến, cảnh sát cũng bớt được một gánh nặng. Đợt này trung vương vốn đã muốn ra tay siết chặt những tổ chức xã hội đen, mà chiến tranh Nam Bắc cứ thi thoảng lại rầm rộ, trọng điểm ở ĐN, gây gổ trên diện rộng. Cảnh sát đau đầu thế nào khỏi phải bàn.
Trên cục tổng hai bên Nam Bắc đều có tay chân móc ngoặc, bên trên còn mắt nhắm mắt mở làm ngơ, bên dưới lại càng không dám thò tay vớ lấy vạ vào thân. Cuộc tuyên bố đình chiến Bắc Nam Đạo vài ngày cũng đủ để cảnh sát vui tươi, họ không còn phải nghe những cuộc điện thoại khiếu nại và báo án đến quay cuồng.
Thế Minh đã đoán Nam Đạo Môn vừa phải chịu trận bại chiến lớn, không dám lại dễ dàng tiếp tục phát động tấn công, hiện CT đang phái người đến viện trợ, nhưng vẫn chưa đến ĐN, cậu cũng nhân thời gian này để tập hợp nhân lực huấn luyện. Cậu một bên gọi hai nghìn người điều từ phố T đến, một bên ra lệnh Trung Vương huấn luyện một bộ phận luyện tập kỹ thuật lái xe. Sau trận chiến kỵ binh với Đoàn Kim Cư, cậu phát hiện quân ta rất có tiềm năng về kỹ thuật lái xe, rất có thể sau này sẽ trọng dụng. Mặt khác, cậu lệnh cho An Quốc phái thành viên đội Ám trà trộn vào doanh trại CT của Nam Đạo, điều tra xem chúng phái ai, phái bao nhiêu người đến hỗ trợ. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!
Đồng thời, cậu ra lệnh cho Huệ Mẫn, Nguyễn Hoàng An và các anh em phân quân đến sơn trang Đức Đạo luyện tập. Dù là chiến theo lối quân đội chính quy hay chiến theo lối xã hội đen, thì sức mạnh của từng cá thể mới quyết định sức mạnh của một tập thể. Nhiên Đàm được lệnh canh gác nghiêm ngặt các thành trì khác nhau trong thành phố ĐN, thỉnh thoảng phát động một số cuộc tấn công thăm dò, đánh lạc hướng quân khí Nam Đạo, cốt là để quân địch tập trung vào việc đánh trả không còn thời gian ấp ủ suy nghĩ tấn công nào khác.
Thế Minh đã tận dụng toàn bộ nhân lực sẵn có dưới quyền, Nam Đạo phòng thủ quyết không xuất quân, Bắc Đạo cũng chẳng có thời giơ rểnh rang. Mọi người hoạt động như một cỗ máy khổng lồ, bận rộn quay vòng vận hành.
Đúng khoảng thời gian này, một tên lính thông báo cho cậu về thông tin của chàng trai trẻ giống Thế Minh trong bệnh viện. Thế Minh nhìn qua tài liệu, cậu thở dài, thầm nghĩ thật đáng tiếc.
Chàng trai trẻ kia tên Phí Kim Hà, hai mươi ba tuổi, không nghề nghiệp, từ nhỏ bố mẹ ly hôn, theo mẹ sinh sống, mà giờ mẹ đã già sức khoẻ yếu chỉ có thể nằm nhà dưỡng sức. Dạo gần đây cậu ta thường thấy đầu óc choáng váng, lần cuối cùng nghiêm trọng đến mức ngất đi, đến bác sĩ kiểm tra, chẩn đoán ung thư não giai đoạn cuối.
Theo kết luận của bác sĩ, dù được điều trị bằng các kỹ thuật y tế tiên tiến nhất thì tuổi thọ cũng chỉ kéo dài nhiều nhất là hai năm. Thế Minh thầm thấy đáng tiếc cho chàng trai trông rất giống mình này, cậu ta mới hai mươi ba tuổi, đã phải chuẩn bị ra đi, việc tra tấn tinh thần này còn có sức công kích gấp bội so với việc bắn một phát súng xử tử cậu ta. Chẳng trách khi gặp ở bệnh viện, mặt mày cậu ta nhăn nhó, tái nhợt và ốm yếu. Cậu hỏi đàn em: “Gia đình nó có gặp khó khăn không?”
Tên đàn em gật đầu: “Em có hỏi qua mấy người hàng xóm của nó, cả kinh tế nhà nó đều dựa vào tiền trợ cấp ít ỏi của chính phủ.”
Thế Minh thở dài, cậu bỗng đồng cảm với tình cảnh của chàng trai này: “Giúp anh, đưa cái này hỗ trợ kinh tế cho nó.”
Nói xong, cậu rút một tấm chi phiếu đưa cho tên thuộc hạ. Cũng lạ, tại sao cậu bỗng dưng cậu lại hào phòng rút tiền cho một người xa lạ?
Rồi cậu tự cho mình một câu trả lời hợp lí, vì cái tên Phí Kim Hà quá giống với cậu, giống đến mức khiến cậu suýt nữa nhận nhầm ấy là bản thân. Nhưng Thế Minh có nằm mơ cũng chẳng tưởng, một giây phút bồng bột hiện tại có thể thay đổi cả một cuộc đời về sau của cậu. Ngày ấy, cậu đã trở thành một hoàng đế, một chức vị tối cao trong giới xã hội.
Sự việc này cũng như một cái thoáng qua, Thế Minh cũng rất nhanh đã quên, nhưng Phí Kim Hà thì lại luôn luôn khắc ghi con người Lê Thế Minh. Một số tiền chẳng đáng là bao với Thế Minh lại là một nỗi âu lo đau đáu bao lâu của Phí Kim Hà, vì ấy là tiền viện phí cho bệnh tình của mẹ. Chuyện này để sau sẽ kể.
Thành viên đội Ám quả nhiên đã làm tròn trách nhiệm, rất nhanh, tin tình báo phố CT đã nắm rõ. Nam Đạo quả thực có viện quân, số lượng chưa thể thống kê rõ, người chủ soái lần này đích danh đại ca Nam Đạo Vũ Việt Hùng, và có sự tuỳ tùng của hai thành viên cừ cội là “thiên vương bắn súng” Nghĩa Chiến và “thiên vương sói” Văn Nông.
Nghĩa Chiến là người có tài thiện xạ tốt nhất trong Bát Thiên Vương, cũng là người bắn súng giỏi nhất của Nam Đạo, thậm chí có người còn khen rằng tài thiện xạ của hắn có thể lọt vào top ba thiên hạ. Hắn thích yên tĩnh hơn ồn ào, vốn là tip người trầm tính, ít xã giao, nhưng dù hắn ở đâu, cho dù không nói lời nào thì chẳng ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Văn Nông tuy tên là nông nhưng hắn không liên quan gì đến nông nghiệp và đồng áng, hắn là Thần chiến tranh của Nam Đạo. Lắm tính xấu và khá hung bạo, hắn ta là người ít được yêu thích nhất trong Bát Thiên Vương. Nếu không phải lần này ba vị Thiên Vương khác không thể trở về và đang thiếu nhân lực, Vũ Việt Hùng đã không mang thiên vương Sói này ra khỏi rừng.