Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 253 - Nội Thương

Thế Minh trở lại tổng cục, đầu cậu choáng váng, cố gắng căn dặn mọi người nâng cao cảnh giác, đề phòng cuộc tấn công bất ngờ từ Nam Đạo. Rồi cậu quay về phòng, vừa đóng cửa lại, cậu cảm thấy trước mặt tối sầm, quay cuồng, nằm vật xuống giường, lồng ngực nóng bừng, cổ họng rát đặc, cậu nhổ đờm, tấm vải trắng nhuộm đỏ. Vết thương do đạn bắn ở Điện Binh vẫn chưa lành, trong khoảng thời gian này, cậu đôn đáo chạy đông dẹp tây, không có thời gian nghỉ ngơi chăm sóc bản thân, vết thương âm ỉ ngấm ngầm phát tác. Lần này sau một trận chiến khốc liệt và cam go, cộng thêm sự bất lực, dù ngoài mặt bình thản. Nhưng trận chiến với Vũ Việt Hùng cậu đã phải chịu tổn thất vô cùng lớn, hơn 200 sinh mạng đã vì cậu mà ra đi. Một sai lầm chiến lược đã đổi lại cái giá của mạng người, cậu thầm trách bản thân. Kiệt sức cả về thể xấc lẫn tinh thần khiến vết thương trên cơ thể cậu đột nhiên bùng phát dữ dội.

Tiếng ho sù sụ rít lên từng hồi đã thu hút sự chú ý của mấy người lính canh ngoài cửa, hai người họ nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc. Một trong hai người vội vàng gõ cửa hỏi: "Anh Minh, anh sao đấy?"

Thế Minh giờ có chút mơ hồ, mỗi lần ho máu đều từ trong miệng tràn ra hai mép, cậu thều thào nói không ra hơi. Thấy cậu không trả lời, người bên ngoài lo lắng Thế Minh gặp chuyện bất trắc, họ liền mở toang cửa lao vào. Bước vào phòng, hai người đều trợn mắt há hốc mồm. Trên ga trải giường có một vết máu lớn, Thế Minh đang cuộn tròn trong chăn, sắc mặt tái nhợt như tờ, khóe miệng nhỏ từng giọt máu. Không biết là ai bỗng nhiên hét lên: "Có sát thủ! Có sát thủ ám sát anh Minh!"

Tiếng hét lớn này hầu như tất cả mọi người trong tổng cục đều nghe thấy. Đại ca bị ám sát? Trung Vương đang thay quần áo trong phòng, nghe thấy tiếng hét liền xách quần vội chạy ra ngoài hành lang. Phòng cậu cách phòng Thế Minh vài bước chân. Trung Vương nhanh là thế cũng không nhanh bằng Nguyễn Hoàng An, Nguyễn Hoàng An cởi trần, cầm dao đứng trong phòng hét lớn: "Sát thủ nào! Sát thủ ở đâu?"

Người lính vừa hét mắt tái mét: “Em nhìn thấy máu trên giường nhiều quá, em tưởng anh Minh bị ám sát…”

Nguyễn Hoàng An thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẩn trương quát: "Còn đứng đờ ở đây làm gì? Gọi xe cứu thương! Mà thôi!" Anh bế xốc Thế Minh lên vai, sải bước chạy ra ngoài. Trung Vương bước tới, vội vàng hỏi: “Anh Minh sao thế?”

Nguyễn Hoàng An lắc đầu, lo lắng nói: "Tôi không biết, chắc trong trận chiến vừa rồi bị nội thương!"

Thế Minh dùng hết sức mở mắt, yếu ớt nói: "Anh không sao, tin tức anh bị thương không được truyền ra ngoài, càng không được để cho Nam Đạo biết."

Nguyễn Hoàng An gật đầu: "Anh Minh, anh yên tâm, em hiểu!"

Thế Minh gượng cười, đầu gục xuống, ngất đi. Lúc cậu tỉnh lại, thời gian đã là hai ngày sau. Thế Minh chầm chậm mở vành mắt, cả người thoải mái. Cảm giác thư thái đến mức không muốn tỉnh. Ngủ ngon quá! Cậu thốt lên, quay người lại thì thấy có người ngồi bên cạnh, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, một bông hồng đầy gai góc và quyến rũ.

Thế Minh cười hỏi: "Sao lại là cô?"

Người phụ nữ đang ngồi suy nghĩ, nhìn thấy Thế Minh tỉnh lại, bình tĩnh nói: "Sao lại không phải là tôi?"

Thế Minh lắc đầu, biết cùng cô tranh cãi cũng không có kết quả, đành hỏi: "Từ khi nào cô đến ĐN rồi?"

Người phụ nữ vẫn bình tĩnh nói: “Chiều hôm qua.”

Thế Minh lật người đứng dậy, cậu không quen ngẩng đầu nhìn người khác nói chuyện. Duỗi eo, các khớp xương kêu thành tiếng, sau khi cảm nhận được tình hình trên cơ thể, cậu cười: “Hình như tôi đã ngủ rất lâu rồi.”

“Lúc tôi đến anh đã hôn mê một ngày rồi.”

Thế Minh gật đầu, thuận miệng hỏi: “À, tôi còn chưa biết cô tên là gì?”

Người phụ nữ mắt nhìn cậu: “Anh đúng là mất lịch sự.”

Thế Minh ngơ ngác, nghĩ hồi, rồi cắn môi hỏi lại: “Xin hỏi danh xưng của quý cô - vị bác sĩ lương y như từ mẫu là gì nhỉ?”

Người phụ nữ nhìn bộ dạng giả hươu giả vượn của cậu, cô cười, nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua chớp nhát, đến cả bản thân Thế Minh cũng nghĩ mình hoa mắt nhìn nhầm. Cô đáp: “Bích Nguyệt.”

“Bích Nguyệt?” Thế Minh cười nói: “Tên đẹp lắm, rất hợp với quý cô.”

Bích Nguyệt và Thế Minh không phải thân thiết nhưng cũng chẳng mấy xa lạ. Trong lần tham gia nghi thức nhậm chức tiếp quản Bắc Đạo Môn, cậu đã bị thương nặng, chính Bích Nguyệt - cô bác sĩ của Bắc Đạo chữa trị cho cậu, cô cũng là “em gái băng giá” trong miệng Trần Văn Bình. Tính cách của Huệ Mẫn khá lạnh lùng, nhưng so với Bích Nguyệt thì cô ấy vẫn còn kém xa. Dường như Bích Nguyệt được sinh ra để thách thức giới hạn ngôn ngữ của con người.

Thế Minh không nói chuyện, cô cũng không nói, hai người ngồi im lặng, nhìn nhau. Thế Minh ghét bầu không khí tẻ nhạt này, cậu cong môi, cô quả là một người phụ nữ khó gần, cuối cùng cậu không nhịn được mở lời trước: “Tôi nhớ trước khi ngất đi hình như đã nôn ra máu? "

“Vết thương nội thương của anh từ trước đến nay đều chưa khỏi.”

“Thế bây giờ thì sao?”

“Vẫn thế.”

“Thế lúc nào tôi mới khỏi hoàn toàn?”

“Nửa năm.”

“Tiếc là tôi không có ngày nghỉ.”

“Nên tôi mới đến.”

Hai người nói chuyện câu ra câu vào, kẻ đối người đáp, cuộc trò chuyện kết thúc trong trạng thái khô khan. Sau khi Bích Nguyệt kiểm tra sơ bộ toàn thân Thế Minh và xác nhận rằng anh không sao, đứng dậy và nói: "Tôi sẽ thông báo cho những người khác."

Bất kể Thế Minh có đồng ý hay không, cô cũng rảo bước ra ngoài.

Chẳng bao lâu, khoảng hai mươi ba mươi người từ bên ngoài đi vào. Thế Minh nhìn ra cửa, ngoài Đặng Tâm Lỗi, Trung Vương, Nguyễn Hoàng An và những người khác, còn có rất nhiều cán bộ của thành phố T. Điều khiến Thế Minh ngạc nhiên nhất là Tôn Đường cũng có mặt ở đây. Người đàn ông trung niên béo khoảng năm mươi tuổi này có thể nói là người kiểm soát tài chính của Bắc đạo, ông ta phụ trách mọi công việc hợp pháp của giáo phái và là chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Đức Đạo. Tài sản của Bắc Đạo là Tập đoàn Đức Đạo, đây cũng là một trong những nguồn thu nhập quan trọng của giáo phái. Tôn Đường đã làm việc chăm chỉ trong công ty nhiều năm, ông là một người trưởng thành, giàu kinh nghiệm, linh hoạt và biết nắm bắt cơ hội, quy mô hiện tại của Tập đoàn Đức Đạo có được như ngày hôm nay hoàn toàn do một mình bàn tay của ông gây dựng lên. Đây là lý do vì sao ông cụ Kim Bằng giao phó sản nghiệp lớn như vậy cho một mình ông ấy chủ trì.

Tôn Đường thường chu du khắp nơi trên thế giới, rất ít khi có mặt tại tổng cục. Thế Minh chỉ mới gặp ông một lần, nhưng anh vẫn rất biết ơn vị tiền bối này, có ông ở đây, Bắc Đạo quả thực đã tránh được rất nhiều phiền toái về mặt tài chính. Cậu chào từng người một, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Tôn Đường, cậu kính cẩn: "Bác, sao hôm nay bác rảnh thế?"

Tôn Đường cười nhẹ nói: “Tôi đang bàn chuyện ở ngoại thành, nghe nói đại ca bị bệnh, chỗ ấy cách đây cũng gần nên tôi chạy qua thăm, thấy chú vẫn ổn, tôi cũng yên tâm.”

Thế Minh cảm kích: “Phiền hà cho bác quá.” Sau đó Thế Minh quay đầu nhìn Đặng Tâm Lỗi hỏi: “Hai ngày nay Nam Đảo có động tĩnh gì không?”

Đặng Tân Lỗi lắc đầu: “Không biết Vũ Việt Hùng đang làm gì, nó im binh như không, nhân lực đang tích trữ ở ngoại thành phía Nam.”

An Quốc nói tiếp: "Hồng Diệp không biết vì lí gì, nhưng có rất nhiều người đã trở về Đài Loan. Trần Thanh Độ cũng rời đi, chỉ để lại không đến hai mươi người. Em nghĩ Đạo Môn Đài Loan đã xảy ra chuyện."

“Hửm?” Thế Minh sửng sốt, điều này nằm ngoài dự liệu của cậu, liền hỏi: "Tin tức này đáng tin không?"

An Quốc nói: “Tin tức này là do các anh em đồ đệ phát hiện, em thấy bán tin bán nghi cũng có thể là tin thật hoặc là tin giả.” Thế Minh gãi đầu, không nói gì. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu nói với An Quốc: "Đi xác nhận tin tức này một lượt cho chính xác, xem Nam Đạo có phải đang cố ý tung ra tin tức giả một lần nữa để chúng ta lơ là hay không!”

“Hồi xưa trong binh tướng Gia Cát Lượng từng nói: Địch không động thì ta không động. Địch có động thì ta động trước. Hãy để mắt đến từng nhất cử nhất động của chúng. Tin tình báo có chính xác hay không mới là mấu chốt thắng bại.” Thế Minh nhấn mạnh. An Quốc nghe xong không dám chậm trễ, cáo từ Thế Minh, vội vàng chạy ra ngoài dò thám.

Thế Minh tiếp tục sắp xếp công việc, sau khi nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, cậu hít một hơi thật sâu và nghỉ ngơi. Thấy cậu có vẻ mệt mỏi, mọi người lần lượt rời đi, chỉ có Tôn Đường không rời đi ngay mà kéo một chiếc ghế cạnh giường ngồi cạnh. Thế Minh mở mắt nhìn, trấn tĩnh rồi ngồi dậy: "Bác Đường, có chuyện gì không?”

Tôn Đường cười nói: "Thật ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng lắm. Tôi muốn mở một cơ sở truyền thông điện ảnh và truyền hình ở thành phố ĐN. Không biết trưởng môn có đồng ý không?"

Thế Minh chững lại: "Truyền thông điện ảnh và truyền hình là gì?"

Tôn Đường giải thích: "Đó là công ty phim ảnh."

"À! Bác thấy kiếm được tiền thì làm. Cháu không phản đối."

Về phương diện này, Thế Minh không am hiểu, rất khó có thể đưa ra ý kiến. Tôn Đường tiếp tục: “Thật ra, tôi muốn mở công ty phim ảnh là có mục đích khác.”

Thế Minh hỏi: “Mục đích gì?”

“Trưởng môn muốn đánh bại Vũ Việt Hùng, đây không phải việc dễ dàng, Nam Đạo Môn có hàng ngàn đệ tử, chúng ta có thể giết hết bọn họ không?”

Thế Minh bị câu nói này thức tỉnh, câu nói này của ông rất chuẩn xác, Nam Đạo Môn ít nhất có mấy vạn quân đệ tử chính thống, cộng thêm cả kẻ tản mác, có lẽ có tới hàng trăm ngàn, cậu có thể giết hết bọn họ sao? Cậu hỏi tiếp: “Vậy ý của bác Đường là?"

Tôn Đường nghiêm mặt: “Chỉ cần hệ thống kinh tế Nam Đạo sinh tồn bị phá vỡ, Vũ Việt Hùng còn có thể nuôi sống nhiều người như vậy bằng cách nào? Đến lúc đó, sẽ bại trận mà không cần chiến đấu. Tập đoàn Hồng Việt là nguồn tài sản của họ trụ cột của Nam Đạo, trong những năm qua, sự cạnh tranh kinh tế trên thương trường giữa ta với tập đoàn Đức Đạo không hề khốc liệt. Khác ở chỗ hai bên kinh doanh ở các lĩnh vực khác nhau, chúng ta chủ yếu kinh doanh bất động sản, xuất nhập khẩu, vận tải,… Trong khi Nam Đạo chủ yếu tham gia vào lĩnh vực tài chính, truyền thông, v.v. Tôi coi trọng Công ty điện ảnh trong thời gian này là vì muốn bắt đầu cuộc chiến kinh doanh với Vũ Việt Hùng, bóp nghẹt hệ thống truyền thông và đập què một chân tài chính của Nam Đạo.”

Thế Minh cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cậu có rất ít kiến thức về ngành này, cậu hỏi: “Đây là một ý tưởng hay, nhưng Vũ Việt Hùng đã hoạt động trong lĩnh vực này nhiều năm, chúng ta chỉ mới chân ướt chân ráo vào ngành. Sao có thể cạnh tranh nổi với nó?"

Tôn Đường cười nói: "Chỉ cần trưởng môn âm thầm ủng hộ, tôi có tự tin cùng Vũ Việt Hùng tranh đoạt."

Thế Minh cau mày: “Cháu âm thầm hỗ trợ bác cũng được, nhưng mình phải nghĩ hãng phim của Vũ Việt Hùng tất nhiên sẽ có thế lực bí mật khác bảo vệ, chỉ sợ không dễ đối phó.”

Tôn Đường mỉm cười: “Thế mới là thương trường! Các anh đứng trong bóng giúp sức, tôi đứng ngoài sáng cạnh tranh. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên!”

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!” Thế Minh vỗ tay và cười: "Từ trước đến nay, trời luôn đứng về phía cháu, không biết trong cuộc chiến với Vũ Việt Hùng, trời sẽ đứng về phía ai!”

Tôn Đường sắc mặt nghiêm nghị: "Quân giao chiến, võ thắng! Quân giao trí, văn thắng!”

Sự xuất hiện của Tôn Đường đã mang đến cho Thế Minh những ý tưởng mới, thương trường khốc liệt y như chiến trường, chỉ khác là cuộc chiến không khói thuốc. Nó có khả năng quyết định kết quả cuối cùng của cuộc chiến giữa Bắc Nam.

Rất nhiều người nói tiền bạc không quan trọng. Nói câu này một là người nghèo, hai là người rất giàu. Nghèo thì ghen tị, giàu thì ra vẻ thanh cao.

Trên đời, nếu không có tiền thì trăm bước đi, vạn bước khó. Chỉ cần có tiền, đến cả pháp luật tối cao cũng phải nhường đường cho bạn. Đến lúc ấy, bạn còn nghĩ tiền không quan trọng sao? Ở Bắc Nam Đạo Môn có vô số băng đảng dưới quyền, nếu không có tiền, sẽ có mấy người vì bang phái liều mình bán mạng? Thế Minh hiểu luật lệ cơ bản của trò đời, nên cậu rất coi trọng Tôn Đường và hoàn toàn ủng hộ ý kiến ​​​​của ông.

Có quan hệ với người ở cấp cao sẽ rất dễ làm việc, Tôn Đường nói rằng ông ấy muốn thành lập một công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình, và trong vòng vài ngày, ban lãnh đạo cấp cao đã chấp thuận. Cùng lúc đó, Thế Minh nhận được thông tin chính xác từ An Quốc, đúng là Trần Thanh Độ đã trở lại Đài Loan, Vũ Việt Hùng cũng đi cùng. Hai người họ đi tham dự sinh nhật lần thứ sáu mươi của Trần Kỳ. Vũ Việt Hùng với tư cách là đồng minh của Đại ca Đạo Môn Đài Loan không có lý do gì để không đi tham dự tiệc chúc mừng sinh nhật. Hơn nữa, anh ta lần này càng muốn lợi dụng Trần Kỳ, nên buộc phải tham dự.

Vũ Việt Hùng rời đi, nhưng Tam Thiên Vương lại không dám rời đi, Tiêu Bàng làm tổng tư lệnh tạm thời, hắn rất thận trọng, bình thế ổn quân, không cầu lập công. Hắn rút toàn bộ người của mình về canh giữ một số trọng điểm, cho dù Thế Minh tới tấn công, Tiêu Bàng cũng không lo lắng. Sau đó, có tin đồn rằng Thế Minh lâm bệnh và phải nhập viện, Bắc Đạo tạm thời không người lãnh đạo. Nghĩa Chiến và Văn Nông dù bị thương những vẫn đến gặp Tiểu Bàng để bàn xem có nên tranh thủ cơ hội xuất quân hay không, đặc biệt là Văn Nông, con dao dưới mạng sườn khiến hắn âm ỉ mối thù, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Ba chữ Lê Thế Minh nghe qua bên tai hắn, vị thiên vương sói này sẽ đùng đùng nổi giận.

Nhưng Tiêu Bàng lại lắc đầu: “Không, ai mà không biết thằng Minh còn có thủ đoạn mưu mô gì? Nó có bệnh ai mà tin được?! Không cần phải nghĩ cũng biết đây nhất định là thủ đoạn dụ địch của nó. Nếu như ta lại mắc bẫy, thì cái tên Tiêu Bàng của tôi còn ra thể thống gì!”

Tiêu Bàng cả đời gan dạ và cẩn thận, dám tiến dám chiến, mưu sự cầu thắng, nhưng sau nhận đòn liên tiếp hai lần tổn thất lớn, hắn trở nên cực kỳ thận trọng, thậm chí rụt rè và nhát gan. Nếu Vũ Việt ở đây, hắn còn có thể bộc lộ ra tư cách một vị thiên vương chân chính, Vũ Việt Hùng vừa rời đi, hắn vô thức co tay chân, đồng thời bỏ lỡ cơ hội tốt nhất!

Bình Luận (0)
Comment