Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 261 - Trò Đùa Số Phận

Vượng Hỉ lăn lội trong xã hội nhiều năm, gặp rất nhiều người, cũng được coi là lão luyện, nhưng chưa từng thấy ai bắn súng như Thế Minh. Bắn một loạt như trận mưa rào không quan tâm có trúng người mình hay không. Đang bồn chồn thì một cơn gió sắc lạnh ập qua mặt, hắn giật mình vội vàng né tránh, còn chưa kịp đứng vững thì một con dao khác chém chéo từ trên xuống dưới. Vượng Hỉ giật mình, hắn sốc quá! Lại né tránh, không ngờ, thanh dao theo sau hắn như một cái bóng, đuổi theo sát đuôi, nối tiếp như sóng biển, từng đợt lềnh đềnh, liên tục và không ngớt.

Vượng Hỉ hạ xuống nhổm lên, né tránh hơn chục dao, thậm chí còn không có cơ hội nhìn thấy mặt người cầm dao chứ đừng nói là bắn trả đối phương. Hắn ta tức giận hét lớn, đá một lực quét trụ, theo logic mà nói, đối thủ phải né tránh, hoặc nhảy hoặc rút lui, để hắn có cơ hội bắn. Ở khoảng cách như vậy, trên thế giới chẳng ai có thể tránh được viên đạn ấy. Phản ứng của Nguyễn Hoàng An nằm ngoài dự đoán của hắn ta. Nguyễn Hoàng An đứng yên, không hề di chuyển, chỉ nhanh chóng chĩa con dao xuống, lưỡi dao hướng ra ngoài, chân của Vượng Hỉ đang đá vào lưỡi dao. May mắn thay, hắn ta đã nhìn thấy, nhanh tay, nhưng lực không đủ, nếu không sẽ phải cắm chân tại chỗ, dù vậy, lưỡi dao vẫn cứa một vết lớn sâu đến tận bắp chân của hắn ta. Vượng Hỉ đau đớn, loạng choạng lùi về phía sau hai bước, còn chưa kịp đứng vững, Nguyễn Hoàng An đã lao tới trước mặt hắn, cổ tay vung, dao rơi trúng vai Vượng Hỉ.

Nguyễn Hoàng An nhếch lên khóe miệng: "Tốt nhất đừng nhúc nhích!"

Nhìn thấy Vượng Hỉ gặp nguy hiểm, những người khác ở Hồng Diệp cũng hằn học lao tới. Nguyễn Hoàng An buông thả cánh tay, lưỡi đao chém vào bả vai Vượng Hỉ, nghiêm nghị: "Muốn nhìn nó chết thì cứ việc!"

Vượng Hỉ cả đời chỉ đi giết người, chưa bao giờ nằm dưới con dao của người khác áp chế, lần này bị Nguyễn Hoàng An đánh bại, ngay cả sức lực phản kháng cũng không. Hắn không cam tâm, nhướng mày, lớn tiếng: "Đừng mơ con dao quèn của mày là giỏi. Thích giết cứ việc!"

Nói xong, hắn ta quay sang những người khác và hét lên: "Chúng mày không phải lo lắng cho tao, lên!"

Mặc dù Vượng Hỉ nói như vậy, nhưng phía dưới hơn chục người không ai dám tiến lên, sợ Nguyễn Hoàng An tức giận thật sự sẽ giết hắn. Cái trọng trách này bọn đàn em không gánh vác nổi. Mười mấy người nhìn nhau, lùi lại hai bước, nắm chặt súng, đôi con mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Hoàng An.

Nguyễn Hoàng An thấy uy hiếp được đối phương, anh mừng rỡ, quay người nhìn, đệ tử Nam Đạo bị Máu Lạnh đánh, kẻ chết, người trốn, không ai còn sức đứng vững. Anh liếc nhìn Thế Minh ra hiệu hỏi cậu ý kiến liệu có nên giết Vượng Hỉ hay không, Thế Minh hiểu và hơi lắc đầu.

Nguyễn Hoàng An hiểu ý, quay sang Vượng Hỉ: "Mày thua mà vẫn không phục à?!"

Vượng Hỉ ắt rằng không phục, Nguyễn Hoàng An dao pháp tinh xảo, nhanh như gió, khiến hắn ấn tượng. Nhưng nếu không đánh úp, Vượng Hỉ vẫn chưa biết ai thắng ai thua. Hắn là một sát thủ, hắn không thể nói phục để đầu hàng, nếu thua thì bại trận. Sát thủ thua một lần là đồng nghĩa với chết. Hắn lạnh lùng: “Tao không thích nhiều lời.”

Nguyễn Hoàng An cười nhẹ, lắc vai, thu lại dao, nói: "Ta biết mày không phục, tao cho mày một cơ hội nữa."

Vượng Hỉ chững người, hắn nghi ngờ lỗ tai của chính mình. Trong giang hồ máu lạnh, không có lý do gì lại cho địch một cơ hội. Bạn không giết, đối phương sẽ giết bạn.

Vượng Hỉ nheo mắt nghi ngờ hỏi: "Mày có ý gì?"

Nguyễn Hoàng An buông con dao xuống, hai chân đứng thành hình chữ V, kiêu ngạo mà chậm rãi nói: “Tao cũng không thích nhiều lời, tao với mày lại đánh một trận, nếu thắng mày cút về Đài Loan. Nếu thua, mạng của mày sẽ là của tao!"

Vượng Hỉ trợn to hai mắt, nhìn bốn phía, ngoài hơn chục tên đồ đệ của hắn, còn có người Bắc Đạo Môn đứng vây quanh. Tuy không nhiều nhưng đều cao lớn, ai cũng mắt sáng quắc và tràn đầy năng lượng. Những người này không hề yếu hơn người của mình, nếu thực sự phải chiến đấu, không biết có bao nhiêu người có thể sống sót chạy thoát. Lúc này hắn mới cảm thấy mình bị Tiêu Bàng lừa gạt. Bản thân và đồng đội Hồng Diệp đã là tấm lá chắn rẻ mạc cho Tiêu Bàng. Vượng Hỉ nghĩ hồi, lắc đầu, trầm giọng nói: “Được!”

Nói xong liền ném khẩu súng lục đi. Nói với người của mình rồi bước ra cầm một con dao thép vung lên, cảm thấy khá chắc chắn, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hoàng An nói: “Bắt đầu đi!”

Nguyễn Hoàng An vung tay lên, con dao nước S tuột khỏi tay đâm thẳng vào bàn trà gần đó. Rồi anh bước đến giữa, ngẫu nhiên nhặt một con dao và hét: "Mày hơi cẩn thận đấy!"

Đáng mặt đấng nam tử hán! Vượng Hỉ khâm phục, vứt súng, dám lấy khuyết điểm đi đánh trận, đối phương từ bỏ con dao vũ khí tâm đắc, hiển nhiên là muốn đối đầu công tâm. Có thể thấy, Nguyễn Hoàng An ngạo mạn, nhưng trong giang hồ những người trượng nghĩa thế này quá khó tìm. Hắn gật đầu, mỉm cười và nói: "Lên đi!"

"Được!" Nguyễn Hoàng An hét lớn, giữa anh và Vượng Hỉ khoảng cách chưa đầy năm mét, anh cầm hai mũi tên lao tới trước mặt hắn, giơ hai tay lên vung đao. Người mượn sức dao, dao mượn sức người, dao chưa đến thì lực gió dao đã tới. Vượng Hỉ trong mắt hiện lên một loại xúc cảm kinh hãi và hoảng sợ, hắn không dám lùi bước, rút lui là mất đi cơ hội.

Nguyễn Hoàng An ra tay liên tục, xảo quyệt, quá bất lợi cho hắn, cho nên hắn không còn cách, lựa chọn duy nhất là giơ dao đối kháng và chiến đấu hết mình. Nhìn thấy Nguyễn Hoàng An đang như một cỗ mauy hung hãn lao tới, hắn lén khéo dùng chiêu hơi nghiêng lưỡi đao sang một bên, nhìn thì có vẻ cứng ngắc nhưng thực chất là đang giảm bớt lực sang một bên, ít nhất có thể giảm bảy lực trong số mười lực mạnh. Nguyễn Hoàng An nhìn ra mục đích của hắn, trong lúc hai con dao sắp chạm vào xô xát, anh đột ngột thu con dao về, đá chân bay đi. Vượng Hỉ toàn lực tập trung vào dao của đối phương, toàn lực dùng vào cánh tay, ai ngờ Nguyễn Hoàng An có thể thay đổi chiêu thức nhanh như vậy, dù có cố né tránh cũng sẽ vội vàng. Cú đá này nhằm vào bụng dưới của hắn, Vượng Hỉ hừ một tiếng, lui về phía sau năm sáu bước mới có thể đứng vững, bụng dưới đau rát khiến hắn hét lên.

Còn chưa kịp thở, Nguyễn Hoàng An lại lao tới, đâm, chém, chặt liên hồi. Lưỡi dao bình thường bỗng chốc biến thành thần khí trong tay, tỏa sáng rực rỡ, giữ lưỡi dao gần điểm yếu. Thực ra vũ khí không phân tốt hay dởm, không phân dài hay ngắn, chủ yếu phụ thuộc vào người sử dụng chúng. Vượng Hỉ có thể giỏi thiện xạ hơn Nguyễn Hoàng An, nhưng lại kém xa về dao pháp. Chiến đấu là tận dụng lợi thế. Hàng trăm phát dao, lấy mắt làm mấu chốt, thăng trầm lên xuống, ai chiếm được sẽ là vua.

Nguyễn Hoàng An là người được nước lấn tới, nếu nắm bắt được cơ hội, ngay cả Đặng Tâm Lỗi cũng rất khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi roi đòn của anh, huống chi là Vượng Hỉ. Trong vòng năm giây, Nguyễn Hoàng An phát hiện ra sơ hở, đá vào chân Vượng Hỉ, hắn hét lên ngã ngửa. Đang lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, Nguyễn Hoàng An cúi người xuống, con dao lại đặt lên vai hắn, cười toe toét, hắn còn chưa kịp nói thì Vượng Hỉ đã lên tiếng trước: “Không cần nói, tao nhận!”

“Ha ha!” Nguyễn Hoàng An thu đao, cười cười, lắc đầu: “Nếu dùng súng, hiện tại không biết ai mới là người đứng ở chỗ này.” Nói xong liền kéo vai Vượng Hỉ đứng lên.

Vượng Hỉ đứng thẳng lưng, phẩy qua quần áo, giơ ngón cái khen ngợi: "Tao đã học được dao pháp của mày, sau này nếu có cơ hội đến Đài Loan, gặp mặt nhau góp vui.”

Vượng Hỉ cũng vui vẻ. Nói xong hắn xua tay, nói với thuộc hạ: "Đi thôi!"

Nguyễn Hoàng An cũng chắp tay nói: "Tao nghĩ sau này sẽ có cơ hội!" Vượng Hỉ trước khi đi ra ngoài, xoay người, cười nói: “Tao dao pháp không bằng mày, nhưng mày cũng không thể uống rượu giỏi bằng tao!”

Nguyễn Hoàng An nghe vậy ngẩng đầu cười nói: "Không thử thì làm sao biết được?!"

Vượng Hỉ cười dài một tiếng, không chút do dự dẫn mọi người rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng Vượng Hỉ biến mất trong bóng tối, Nguyễn Hoàng An lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Thế Minh. Cậu nhìn bốn phía, không thấy một bóng Thế Minh đâu, nghi hoặc hỏi những người xung quanh: “Anh Minh đâu? "

“Dạ?" Những người khác nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thế Minh đâu. Bọn họ đang tập trung xem trận quyết đấu giữa Nguyễn Hoàng An và Vượng Hỉ, không ai để ý Thế Minh đã đi đâu, mọi người đều lắc đầu, không biết sự tình. Nguyễn Hoàng An cau mày, cúi đầu trầm tư, bỗng sửng sốt giậm mạnh, lớn tiếng: “Anh Minh đang đuổi theo Tiêu Bàng!”

Nguyễn Hoàng An đoán không sai, Thế Minh quả nhiên đuổi theo Tiêu Bàng. Anh ta nhìn thấy Nguyễn Hoàng An và Vượng Hỉ đang đánh nhau kịch liệt, biết Vượng Hỉ sẽ không bao giờ thắng trong cuộc đấu dao pháp, cậu không muốn làm Nguyễn Hoàng An phân tâm, lặng lẽ bước ra cửa sau mà không báo cho người khác. Ngoại trừ Vũ Việt Hùng, Tiêu Bàng là mối nguy hiểm và mối đe dọa tiềm ẩn lớn nhất đối với Thế Minh ở Nam Đạo, cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời ngày hôm nay.

Khi bước ra khỏi cửa sau, nhìn thấy một đồng cỏ cằn cỗi. Phía sau khách sạn vốn là một rừng cỏ cao khoảng nửa người, Thế Minh đã từng đến đây. Nếu tìm người trốn ở đây cũng khó như lên trời. Thế Minh liếc nhìn xung quanh, hơi do dự, lấy súng ra rồi đi thẳng vào bụi cỏ lau.

Không nhìn thấy Tiêu Bàng ở đâu, nhưng cậu có thể cảm nhận được Tiêu Bàng nhất định đang ở gần đây. Thế Minh hét lớn: "Tiêu Bàng, tao biết mày ở đây, mày nghe cho rõ đây, đừng mong Nghĩa Chiến tới cứu mày. Giờ này nó còn không tự bảo vệ được mình đừng nghĩ tới việc cứu mày.”

Thế Minh vừa quát vừa quan sát chuyển động xung quanh, đáng tiếc bốn bề đều yên tĩnh, chỉ còn tiếng cỏ xào xạc trong gió đêm.

Thế Minh không bỏ cuộc, tiếp tục hét lớn: "Tiêu Bàng, mày không thấy mày hèn à? Chúng ta đánh nhau mấy lần, mày chưa bao giờ thắng tao. Tam vị thiên vương Nam Đạo, tất cả đều nằm trong tay tao. Nghĩa Chiến cũng rơi vào phục kích, lành ít dữ nhiều, chết nhiều hơn sống. Mày còn đủ thể diện để gặp thằng Hùng đại ca của mày không? Mày còn mặt mũi quay trở về Thành phố CT để gặp đàn em của mày không? Bây giờ mày đã trở thành vua sát thủ và mày vẫn sống sót ở đây. Tất cả những cộng sự của mày đếu đen đủi. Tao thực sự cảm thấy tiếc cho Vũ Việt Hùng vì đã điều mày đến ĐN!”

Tiêu Bàng nằm trên bãi cỏ cách đó không xa, hắn nghe từng câu từng chữ trong lời nói Thế Minh. Nghe càng rõ ràng, trong lòng càng thấm, càng tức càng giận. Vì Thế Minh nói đều là sự thật. Duy chỉ còn Nghĩa Chiến có rơi vào bẫy hay không, Tiêu Bàng chưa có cơ hội xác nhận. Nhưng bàn về phong thái, tư thế của Thế Minh đêm nay, đoán chừng Nghĩa Chiến có lẽ đã gặp nạn. Nếu không sớm đã quay lại ủng hộ hắn.

Nghĩ tới đây, Tiêu Bàng hơi nhức sống mũi, suýt nữa chảy hai hàng nước mắt. Lần này hắn lại bị đánh bại. Đúng như Thế Minh đã nói, làm sao hắn còn thể diện, mặt mũi nào để gặp lại Vũ Việt Hùng?! Hắn nghiến răng và nắm chặt tay. Hắn thực sự muốn lao ra và chiến đấu với Thế Minh, nhưng sau đó hắn lại nghĩ, bản thân mình đang có vết thương nghiêm trọng. Đi ra ngoài như thế này chẳng khác nào tự sát. Hiện giờ không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Nghĩa Chiến. Nếu cả hai chủ soái thiên vương đều xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì ĐN có lẽ sẽ đặt dấu chấm hết.

Điều này chẳng phải càng làm Lê Thế Minh vui thích. Hắn thở dài, cam chịu, và thừa nhận. Dù Thế Minh có nói gì đi chăng nữa, dù có mỉa mai thế nào, Tiêu Bàng cũng nhắm mắt và giả điếc.

Thế Minh một mình đi trong bụi cỏ vừa trò chuyện hồi lâu, cũng không thấy Tiêu Bàng nhảy ra, Tiêu Bàng không phải là dạng cục mịch thô lỗ như Văn Nông. Nếu là hắn ta chắc chắn đã không nhịn được mà lao tới. Nghĩ tới đây, Thế Minh chậm rãi lùi lại nói: "Tiêu Bàng, thay tao chào Vũ Việt Hùng một tiếng. Ngoài ra, đừng rình mò gì về ĐN nữa. Tao sẽ không cho chúng mày bất kỳ cơ hội nào. Hãy nhớ những gì tao nói ngày hôm nay!”

Thế Minh ngữ khí chậm rãi, vừa nói xong cậu lùi bước, nhìn về phía bãi cỏ tối tăm, nhẹ giọng nói: "Có cơ hội gặp lại!"

"Anh Minh, anh đi đâu đấy?" Nguyễn Hoàng An không biết lúc nào đi tới bên cạnh Thế Minh, khẩn trương hỏi, đầu đầy mồ hôi.

Thế Minh cười nói: “Tao vừa đi chào Tiêu Bàng, Hồng Diệp đi rồi à?”

Nguyễn Hoàng An gật đầu nói: "Đi rồi! Anh Minh, sao anh tha cho nó? Chúng ta sao phải sợ Hồng Diệp!"

Thế Minh lắc đầu nói: "Không phải sợ Hồng Diệp mà là chỉ là sự xuất hiện của Đội Hồn tổ đã làm gián đoạn kế hoạch của mình, xem ra bây giờ không phải lúc đấu chiến với Hồng Diệp, cần thêm thời gian.”

“À!" Nguyễn Hoàng An gật đầu, hỏi: "Nghĩa Chiến thì thế nào?"

Thế Minh nheo mắt và cười nói: "Anh Lỗi đang chăm sóc rất tốt."

Trên thực tế, Nghĩa Chiến không bị mắc kẹt trong vòng vây chặt chẽ như Thế Minh đã nói, hoặc ít nhất là chưa. Hắn cùng bốn người đắc lực Bắc Đạo chiến đấu, nhân lực hai bên ngang nhau, nhưng bốn tên kia lại sợ tài thiện xạ của Nghĩa Chiến, không dám xung phong làm đầu nhọn, chỉ biết né tránh.

Tướng đã như vậy, lính còn hèn nhát thế nào. Nghĩa Chiến đi đến đâu, ở đấy hỗn loạn, các đệ tử Bắc Đạo lần lượt lui bước nhượng bộ, chiến đấu đi tới cục diện này. Thậm chí là một tên ngốc cũng lường trước được kết quả.

Trong vòng nửa giờ, Bắc Đạo dần dần không thể chống chọi nổi với cuộc tấn công từ Nam Đạo, thất bại đã được định đoạt. Bốn tên Bắc Đạo không có ý định chiến đấu, thứ họ coi là tài sản nhân lực của mình, cho dù họ thắng trong cuộc chiến với Nghĩa Chiến, phe của họ cũng sẽ chịu tổn thất rất lớn, nếu ĐN phát động chiến tranh, tại sao phải dồn hết nhân lực tiền bạc, chưa kể phe mình có thể đánh đổ địch được hay không?

Trong bốn người, chỉ có Ngô Điệp Khải đứng đầu, múa dao điêu luyện, tuy tính tình xấu xa nhưng có bản lĩnh bạo lực, năng lực không thể coi thường. Ngô Điệp Khải hưng phấn muốn chém giết, mỗi lần vung dao đều hét lớn, nhìn thấy sự dũng cảm của hắn, những người xung quanh càng tự tin hơn, tinh thần hao hụt lại vùng lên cao. Nghĩa Chiến mặc dù xông vào trong đám người, nhưng nhất cử nhất động đều trong tầm mắt của hắn. Nghĩa Chiến thầm nghĩ, người này hẳn là tướng quân của đối phương, hôm nay tao sẽ đoạt mệnh mày.

Bình Luận (0)
Comment