Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 263 - Trốn Nhanh Chạy Sạch

“Pằng!” Tiếng súng vang lên, vang vọng trong không trung hồi lâu. Thoáng chốc âm thanh cuồng bạo đã được đêm đen nuốt chửng. Đặng Tâm Lỗi không hề ngã xuống mà vẫn đứng sừng sững ở đó. Đôi mắt của Nghĩa Chiến mở to, đầy sự hoài nghi. Thời gian dường như ngừng trôi, hai người đứng đối diện nhau. Nghĩa Chiến khóe miệng mấp máy, không phát ra âm thanh, một giọt máu từ mái tóc đen dày của hắn chảy xuống má, rơi xuống quần áo, đây là khúc dạo đầu, sau đó, máu trên đầu giống như một dòng suối nhỏ, liên tục đổ thành dòng chảy xuống quần áo, rơi xuống đất. Nghĩa Chiến trợn mắt nhìn Đặng Tâm Lôi, hắn muốn hỏi xem rốt cuộc là ai đứng sau mình, ai nổ súng, là ai...? Hắn có rất nhiều thắc mắc, đáng tiếc, hiện tại, hắn không nói được một lời.

Nghĩa Chiến ngã ngửa, trong đáy mắt không cam, đôi mắt trợn to, khóe mắt chảy máu, tay trái còn đang cố gắng vẫy vùng nắm mặt đất, nhưng khuôn miệng lại không thốt ra được bất kì thanh âm nào. Sau khi hắn ta ngã xuống, phía sau xuất hiện một người đàn ông, anh ta không cao nhưng chắc nịch, và chất phác, mặc quần áo màu đen, trên tay cầm một khẩu súng còn đang bốc khói... Anh ta đã xuất hiện từ lúc Nghĩa Chiến lần đầu giơ khẩu súng ép Đặng Tâm Lỗi.

Đặng Tâm Lỗi ban đầu thực sợ hãi, nhưng chẳng bao lâu sau anh không còn sợ hãi nữa, bởi vì anh đã nhìn thấy một người vụt ra từ phía sau Nghĩa Chiến. Có một người hỗ trợ, Đặng Tâm Lỗi biết rằng, mạng sống của mình đã an toàn. Người này không ai khác chính là Trung Vương, anh đã ẩn náu trong bụi cỏ đã lâu. Nghĩa Chiến vận khí quá kém, không sớm không muộn, không xa không gần, lại chạy đến đúng chỗ Trung Vương và ngã xuống. Trên đời đôi khi rất trùng hợp.

Trung Vương gật đầu với Đặng Tâm Lỗi và cười nói: "Xin lỗi, Anh Lỗi, lần này em cướp công của anh!"

Đặng Tâm Lỗi nhìn thi thể Nghĩa Chiến trên mặt đất, cười nói: “Công này nặng quá, thà để chú cướp đi còn tốt hơn.”

"Haha!" Trung Vương mỉm cười, chậm rãi đi đến trước mặt Nghĩa Chiến, hơi cúi người, để Nghĩa Chiến nhìn rõ mặt, rồi bình thản nói: "Tao tên Trung Vương, là tao đã nổ súng!"

Đôi mắt mở to tròn của Nghĩa Chiến cuối cùng cũng chậm rãi nhắm lại, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười. Đấu trường là nơi sinh tử, đã chọn đi con đường này thì bạn nên chuẩn bị tinh thần và tính mạng để đón chào. Hầu hết người trong giang hồ đều mê tín và tin rằng nếu không thể nhìn thấy kẻ giết họ trước khi chết, thì họ sẽ không thể đầu thai mà chỉ có thể sống như những bóng ma cô hồn hiu quạnh.

Nghĩa Chiến tử mạng. Hắn là Bát Thiên Vương của Nam Đạo phái, nhưng cuối cùng lại nhận kết cục bi thảm như vậy. Trận chiến kéo dài vài giờ, kết thúc với thương vong nặng nề cho cả hai bên. Nếu Nghĩa Chiến không chết, Đặng Tâm Lỗi thật sự không biết cuối cùng là phe ai sẽ thua phe ai sẽ thắng.

Đặng Tâm Lỗi ra lệnh mọi người đào một cái hố lớn ở vùng đất hoang gần đó, ném Nghĩa Chiến cùng những người đã chết của hắn xuống hố. Không phải Đặng Tâm Lỗi tàn nhẫn mà là anh không thể làm gì khác. Nếu đưa những người bị thương này đi bệnh viện ắt sẽ gặp nhiều khó khăn.

Trận chiến có thể nói đã làm hao tổn sinh lực của Nam Đạo, chưa kể nhân lực bị mất và mất cả thành phố ĐN. Chỉ đơn phương một Nghĩa Chiến cũng đủ khiến Vũ Việt Hùng đau lòng mấy tháng. Tính mạng của Tiêu Bàng tuy không gặp nguy hiểm nhưng lại bị trọng thương, vì tức giận nên hắn bất đắc dĩ đem theo hàng trăm binh lính còn lại và chạy trốn đến một thành phố nhỏ cách thành phố ĐN không xa. Tuy nhiên, hầu hết người dân ở Nam Đạo đều tin rằng Tiêu Bàng đang giả vờ ốm, hắn ta đã chẳng còn mặt mũi để quay lại thành phố CT gặp Vũ Việt Hùng. Tiêu Bàng chỉ viện cớ ốm bệnh, và hắn vẫn đau đáu vẻ mối thù và vùng đất ĐN. Chỉ chính bản thân hắn mới biết hắn có phải giả bệnh hay không, nhưng Tiêu Bàng lần này giận quá, mấy ngày nay dường như già đi vài tuổi, khuôn mặt hốc hác, xuất hiện cả một mảng tóc bạc trắng.

Ngược lại với Nam Đạo, chiến thắng vĩ đại này là sự khích lệ to lớn đối với Bắc Đạo, mọi người đều mặt mày hớn hở nở nụ cười, ngoại trừ ba người. Ba người đều có linh cảm tương thông.

Thành phố ĐN, chi nhánh Bắc Đạo. Trên chiếc bàn dài trong phòng họp chật kín người, ai cũng ưỡn ngực thẳng vai, phòng im ắng như tờ, mọi ánh mắt đều đang nhìn vào người ngồi ở giữa là Thế Minh.

Thế Minh nhìn quanh và nói: "Nam Đạo đã sơ tán rồi phải không?”

An Quốc nghiêng người về phía trước nói: "Trốn nhanh chạy sạch banh anh ạ, đến nay mình còn không tìm nổi một ít tàn dư nào."

Thế Minh gật đầu: “Tiêu Bàng sẽ không để lại bất kỳ lợi thế nào cho chúng ta lợi dụng. Lần này chúng ta đánh thắng đều là nhờ công lao mọi người đồng tâm hiệp lực.”

“Là do mưu trí như thần của anh Minh!” Mọi người đồng thanh nói.

Thế Minh mỉm cười, chuyển chủ đề: "Mặc dù chúng ta thắng, nhưng có một số điều tôi vẫn phải nói. Đa số mọi người đều tận tâm tận lực, nhưng mặt khác vẫn có một số người lại không như vậy."

Nói xong, cậu dừng lại, quay sang Quốc Đông và nói: "Chú Đông, chú có nghĩ vậy không?"

"Tôi..." Quốc Đông suýt chút nữa cắn lưỡi, bản thân không phải đã cố gắng hết sức sao? Lần này, hầu hết người của phe mình đều chết. Nhưng nếu Đặng Tâm Lỗi không đến, cũng không thể tưởng tượng được kết quả sẽ như thế nào. Mặc dù phe hắn bị Nghĩa Chiến đánh cho tả tơi, nhưng không thể nói bọn họ không cố gắng hết sức. Hắn làm sao có thể lường trước rằng Nghĩa Chiến lại đột nhiên xuất hiện khi quân lính đang chiến đấu cùng với Đội hồn. Quốc Đông đành phải nuốt những lời này xuống nỗi lòng sâu thẳm! Hắn cúi đầu, lắc đầu, khuôn mặt già nua tím tái, không nói một lời. Hai người kia thực lực cũng không so nổi với hắn, đầu đổ mồ hôi lạnh, tay bám vào thành bàn, sốt ruột như ngồi trên đống lửa.

Thế Minh đã nhìn ra điểm này, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, lạnh lùng nói: "Nếu như Nghĩa Chiến quá mạnh để chú đối phó thì tôi cũng có thể hiểu được, nhưng Đội hồn chỉ có hai mươi người, với hàng nghìn người mà tổn thất hàng trăm người thì hơi vô lý!”

Vừa nói vừa nhìn xung quanh, ra lệnh chỉ ra: "Có phải càng già trí óc càng kém đúng không?"

Quốc Đông nghe xong liền hiểu, đầu óc của hắn cũng tốt và nhanh hơn hai người kia rất nhiều. Thế Minh mặc dù không nói rõ ràng, nhưng hắn cũng đã hiểu ra ý tứ. Bản thân vì Đạo giáo chiến đấu nhiều năm, cuối cùng lại nhận có kết cục như vậy. Nghĩ lại con người ta có đôi phần thật sự tiếc nuối. Có vẻ như việc Thế Minh giết Vạn Phúc có lẽ không đơn giản là một phút tức giận.

“Haiz!" Quốc Đông thở dài, nhắm mắt lại nói: "Trưởng môn lần này bề tôi quả thật không có năng lực, có lẽ tôi về già, sức khoẻ không còn bằng năm ấy nữa. Tôi nghĩ mình không còn sức ngồi vào vị trí này. Để không gây trở ngại cho băng đảng, tôi sẵn sàng nhường vị trí của mình cho một ai khác xứng đáng hơn, hy vọng trưởng môn sẽ cho phép."

Nói xong, Quốc Đông đứng dậy, chắp tay, khom lưng, im lặng đứng chờ Thế Minh trả lời. Hắn hiểu rằng việc bản thân bị hạ bệ chỉ là vấn đề thời gian. Để người ta nói sáng tỏ, không bằng bản thân tự động rút lui. Hắn đoán ra được ý của cậu, nhưng hai người còn lại không hiểu, bọn họ cho rằng Thế Minh chỉ là nói vài câu cho vui thôi.

Đúng, trận chiến này quân ta đánh không thắng đẹp, Đội hồn đã bị tiêu diệt, Nghĩa Chiến tử mạng, Nam Đạo bại trận. Không có công lao cũng có khổ lao, huống chi bọn họ đã chặn đứng một ít quân lính số chúng, nếu không, Đặng Tâm Lỗi muốn giết Nghĩa Chiến cũng không dễ dàng như vậy. Nghĩ hồi, Lâm Thanh một trong bốn vị đắc lực Bắc Đạo nhẹ nhàng kéo ống tay áo Quốc Đông, nhỏ giọng nói: "Anh Đông, có hơi quá không? Sao có thể cho người khác thay chức được?!”

Vừa dứt lời, Thế Minh gãi đầu: “Không sao đâu chú Đông. Cháu biết chú tuổi tác đã cao, đấu đánh trận Nam Bắc cũng khó khăn. Nhưng dù sao, chú cũng là người có công trong Bắc Đạo giáo ta. Nếu chú đồng ý ở lại đạo giáo, cháu có thể giúp chú tìm một vị trí thoải mái hơn."

Quốc Đông lắc đầu cười nói: "Cảm tạ đại ca, tôi muốn rời khỏi băng đảng, ra nước ngoài an cư lạc nghiệp."

Sống trong giang hồ, khi bạn có địa vị cao lẫy lừng, kẻ thù hằn có thể không dám đi tìm kiếm bạn, nhưng một khi bạn sa cơ lỡ vận, hận xưa thù cũ sẽ ập đến như một sức mạnh áp đảo. Vì vậy, giang hồ giải nghệ, họ thường chọn cách sống xa cư ẩn dật hoặc đi ra nước ngoài. Quốc Đông đã biết Thế Minh là người mưu mô, nếu vẫn ở lại băng đảng, một ngày nào đó rất có thể Thế Minh sẽ chĩa súng vào cái đầu hoa râm của hắn.

“Được!”

Thế Minh gật đầu, Quốc Đông khá là lý trí, cậu suy nghĩ hồi, rồi tiếc nuối nói: "Chú Đông đã có ý rời đi, tôi cũng không có cách ép buộc, chú cứ làm theo ý của mình!"

Một câu nói, bá chủ của một đảng phái nhất nhì nước S trong nháy mắt trở thành một người bình thường.

Lâm Thanh cảm giác được bầu không khí có gì đó là lạ, hắn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Thế Minh, cảm xúc phức tạp, không biết nên nói gì. Một bên Trần Văn Bình có chút buồn bực, anh hiện tại đã hiểu tại sao Thế Minh lại giao nhiệm vụ tưởng chừng như đơn giản nhất cho bốn người họ. Hoá ra đã sớm tính toán bốn người này tiêu diệt Đội Hồn sẽ không thành vấn đề, nhưng sẽ gặp rắc rối. Đúng lúc Nghĩa Chiến thấy tổng bộ Bắc Đạo không người, nhất định sẽ quay lại ngoại ô phía nam để giải cứu Tiêu Bàng, đi đến khách sạn Nam Đạo tình cờ lại là Đội Hồn ở nên hắn nhất định sẽ gặp được bốn người này. Làm sao họ có thể là đối thủ của Nghĩa Chiến? Đơn giản lại chính là nhiệm vụ khó khăn.

Thế Minh từ sớm đã muốn đuổi bốn người này, nhưng cậu chưa có cơ hội, lần này đúng thời sao có thể dễ dàng bỏ qua? Quốc Đông đủ thông minh, chủ động lùi bước, xem ra hai người kia sẽ chẳng có kết cục tốt hơn là bao. Thủ đoạn này quá quỷ quyệt!

Trần Văn Bình ngẩng đầu lên, anh cảm thấy bất lực, và thực sự không thể đồng tình với cách hành xử của Thế Minh.

Thế Minh nhìn về phía hai người kia, rồi hỏi: "Chú Đông đã tự động nhường ghế, mọi người thấy thế nào?"

Ý tứ trong lời nói của cậu đã rất rõ ràng, ngay cả Đặng Tâm Lỗi cũng cảm nhận được. Tuy nhiên Lâm Thanh không biết đang giả ngu hay ngu thật, nghe xong, vội vàng đứng dậy: “Anh Đông là thực ra đang ở thời kỳ đỉnh cao, bây giờ bỏ đi thì rất đáng tiếc, cũng là một tổn thất lớn cho Bắc Đạo ta, hy vọng trưởng môn sẽ suy xét lại."

Thế Minh cười lạnh lùng: "Còn cần suy xét cái gì?"

Lâm Thanh nói: "Tôi dĩ nhiên muốn anh Đông ở lại!"

Thế Minh hơi nheo mắt: "Nhưng tôi thấy chú Đông nói có lý, càng lớn tuổi, thân thể càng không tốt như thời trẻ, nhường chức vụ cho người trẻ tuổi có lẽ sẽ tốt hơn."

Lâm Thanh lo lắng nói: "Nhưng người trẻ còn thiếu kinh nghiệm, làm sao có thể yên tâm giao một vị trí quan trọng đă đc lực cho một thằng nhóc vài tuổi ranh được.”

Thế Minh đứng lên, ngẩng đầu nói: "Gần đây công việc bận rộn, bận đến nỗi, suýt chút nữa quên mất tuổi của bản thân!"

"Cái này..." Lâm Thanh dù có ngu đến đâu cũng vẫn có thể biết được mình đã phạm sai lầm động địa, vội vàng nói chữa: "Trưởng môn thì lại khác, anh là nhân tài hiếm có cả trăm năm mới có một trên đời. Làm gì có ai sánh bằng? Trên đời có bao nhiêu người trẻ như trưởng môn..."

Thế Minh xua tay, ngắt lời: “Tôi không phải thần đồng, nhân tài hay thiên tài, tôi chỉ là một người bình thường, một thanh niên rất đỗi bình thường. Thế giới vốn là thế giới của những người trẻ. Tre già măng mọc. Chủ yếu là lòng dũng cảm, thứ yếu mới là kinh nghiệm. Chú Thanh, chú cũng già rồi."

Già? Lâm Thanh chỉ mới bốn mươi tuổi, đây là lần đầu tiên hắn bị gọi là già, quả quyết lắc đầu: "Bản thân tôi không nghĩ như thế, tôi ít nhất còn có thể cống hiến cho Đạo giáo hai mươi năm nữa."

“Đáng tiếc, tôi lại thấy chú là người dư thừa trong bang hội!” Ánh mắt Thế Minh dần dần trở nên lạnh lùng, sắc bén, nghiêm nghị, cậu nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh, ánh mắt như mũi tên xuyên thấu tâm hồn hắn.

Lâm Thanh lớn tiếng: "Trưởng môn, tôi..."

Thế Minh không có cho hắn có cơ hội mở miệng đấu khẩu, lạnh lùng: "Trận chiến này có thể có ý nghĩa quyết định. Lúc mọi người đang đánh nhau đẫm máu, chú ở đâu?"

Lâm Thanh mím môi không nói gì, hắn cũng không có gì để nói. Thế Minh tiếp tục nói: "Chú lẻn đứng ở phía sau bởi vì… sợ chết!"

Lâm Thanh cảm thấy có lỗi, cúi đầu im lặng.

Thế Minh ngữ khí tăng lên, nói thêm: “Ngô Điệp Khải chết trong trận chiến, chú ở đâu?” Lâm Thanh cúi đầu, mồ hôi chảy ròng ròng không ngừng.

"Chú chạy là vì sợ kết cục giống như Ngô Điệp Khải!"

Lâm Thanh run rẩy lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán. Thế Minh đập tay lên bàn, âm thanh lớn đến mức vang vọng cả phòng, dây thần kinh căng như đàn của Lâm Thanh sắp đứt đoạn, thân thể run rẩy, yếu ớt ngồi phịch xuống ghế, thở dốc. Thế Minh hét lớn: "Người như này giữ lại còn có ích lợi gì? Đầu quân còn có thể chiến thắng trong trận chiến nào?"

“Một vị tướng bất tài, ba đạo quân kiệt sức.”

Một lúc lâu sau, Lâm Thanh mới tỉnh táo lại, hèn nhát nói: “Nhưng tôi đã vào bang hội nhiều năm như vậy, vất vả mà không có chút công lao nào! Trưởng môn, anh không thể chỉ vì sơ sót lần này mà hoàn toàn phủ nhận tôi."

Thế Minh lạnh lùng liếc hắn một cái: “Muốn trồng cây cao thì phải dọn sạch cỏ!”

Nói xong, Lâm Thanh hoàn toàn tuyệt vọng, nền móng mà hắn dày công xây dựng phút chốc đã bị hủy hoại, nhưng hắn lại không muốn từ bỏ, từ xa xưa tức nước thì vỡ bờ. Lê Thế Minh, là do mày đã ép tao!

Trong thâm tâm, hắn đã thầm tính toán rằng tệ nhất là trở về quê hương và nổi dậy phản quyền, dù thế nào đi nữa, công cuộc gây dựng bao năm không thể bị hủy hoại một cách vô ích.

Vẻ mặt cương quyết của hắn hiện rõ trong mắt Thế Minh. Thế Minh biết rõ hắn đang nghĩ gì, cười lạnh nói: "Chú Thanh, đã đến lúc chú thể hiện lập trường của mình rồi sao?"

Lâm Thanh bất đắc dĩ nói: "Nếu đại ca đã nói như vậy, tôi tôn trọng ý định của đại ca!"

"Rất tốt!" Thế Minh nói: "Tôi cũng phải là người vô nghĩa bạc tình. Chú Thanh đã ở bang hội nhiều năm, có nhiều kẻ thù. Mấy ngày nữa tôi sẽ sắp xếp cho chú xuất ngoại sang Úc và an nhiên sống nốt phần đời còn lại. Đương nhiên Đạo giáo cũng sẽ không đối xử bạc bẽo với chú, lo cho chú cơm áo gạo tiền, để để chú yên tâm an phận dưỡng lão.”

Lâm Thanh nghe vậy, hơi lo lắng, vội vàng: "Trưởng môn, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Dù sao đây là chuyện đại sự, tôi..."

Bình Luận (0)
Comment