Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 265 - Khó Cả Đôi Bên

Thế Minh cười nói: "Có việc gấp phải giải quyết, sẽ về ngay thôi!”

Nguyễn Hoàng An nghe Thế Minh đi Điện Binh Phủ, bèn bối rối: "Bây giờ chiến tranh khốc liệt đang diễn ra ở cả hai miền nam bắc. Ba thiên vương đều đã chết trong tay anh, một người bị bắt, Tiêu Bàng cũng bị trọng thương, Nam Đạo có thể phản công bất cứ lúc nào. Nếu bây giờ họ biết rằng anh đã rời đi. Chắc chắn sẽ có chuyện lớn."

Nguyễn Hoàng An nói lan man một hồi, Thế Minh không nghe cũng không biết là có ý gàn, Trung Vương và Đặng Tâm Lỗi đứng cạnh đều gật đầu đồng tình rằng anh ta nói có lý.

Trung Vương nói tiếp: "An nói đúng. Anh Minh, anh rời đi vào thời điểm này có vẻ không thích hợp. Có thể không đi được không?”

Thế Minh lắc đầu, kiên định nói: "Phải đi."

"Tại sao?" Trung Vương và ba người còn lại đồng thanh hỏi.

Thế Minh thở dài: "Bởi vì một người."

"Ai?"

"Thu Ninh!" Trung Vương thở dài, vốn dĩ anh có rất nhiều lý do muốn ngăn cản Thế Minh, nhưng bây giờ nghe đến cái tên này, cũng chỉ có thể nuốt xuống. Mặc dù Thế Minh tàn nhẫn và quyết đoán trong mọi việc nhưng cậu rất trượng nghĩa và coi trọng tình bạn. Đặc biệt là đối với người bạn Thu Ninh, mặc dù Thế Minh không nói ra nhưng Trung Vương biết rằng cậu đã tự trách mình rất nhiều về những việc đã xảy ra với cô. Nếu Thu Ninh gặp nguy hiểm, cho dù có lao vào hố lửa, Thế Minh cũng nhảy vào. Chuyện này Trung Vương không thể ngăn cản được.

Trung Vương chớp mắt, không còn gì để nói. Đặng Tâm Lỗi và Nguyễn Hoàng An không biết Thu Ninh là ai, đồng thời hỏi: "Thu Ninh là ai?"

Thế Minh nhắm mắt lại không nói gì, Trung Vương cũng không trả lời, ngược lại xoay người nói: "Anh Minh, nếu như anh nhất định phải đi, em chỉ có một yêu cầu là đưa em đi cùng."

Thế Minh nhẹ nhàng gõ bàn, nghiêm túc nói: "Nơi này cần Máu Lạnh của chú, tạm thời không thể rời đi."

Trung Vương sắc mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Máu Lạnh không phải của em, mà là của anh, anh Minh."

Thế Minh cười mắng: "Được rồi, chỉ có chú nhiều lời. Điện Binh Phủ đâu phải không có người của chúng ta."

Trung Vương trợn mắt, hung hăng, tay vỗ đầu nói: "Ngũ hành!"

Thế Minh gật đầu: “Đúng vậy, là Ngũ Hành!”

Đặng Tâm Lỗi và Nguyễn Hoàng An hơi ngơ ngác, bối rối, không biết tại sao khi nghe đến cái tên Thu Ninh, Trung Vương lại thay đổi lập trường, vốn là phản đối Thế Minh đi Điện Binh Phủ, nhưng bây giờ lại đổi ý đồng tình. Nguyễn Hoàng An không để ý nhiều, cho rằng việc Trung Vương muốn làm, thì mình giành giật công lao là được, khẩn trương nói: “Vậy thì dẫn em đi luôn!”

Trung Vương không nói thành lời, tên này muốn đi cống hiến thì ít, muốn đi cưỡi bóng lượn gió thì nhiều. Anh Minh chưa đồng ý mình đi, hắn ta lại đến can thiệp. Trung Vương quay lại nhìn Đặng Tâm Lỗi, lại là vẻ mặt háo hức muốn thử. Vâng, không cần phải hỏi, anh chàng này cũng muốn đi.

Quả nhiên, Nguyễn Hoàng An vừa nói xong, Đặng Tâm Lỗi đã tiến lên một bước nói: "Mọi người đều đi, sao có thể bỏ sót tôi?!"

Thế Minh gật đầu nói: “Chuyến đi Điện Binh Phủ lần này của mình phải giữ bí mật, Nam Đạo và lính của ta đều không thể biết được. Mà kế hoạch tấn công vẫn phải thực hiện y áng như thể anh chưa rời đi. Nếu để mọi người biết không có người cầm đầu, tinh thần quân đội sẽ hỗn loạn, Nam Đạo sẽ có cơ hội lật ván bài, muốn chống hiện tại sẽ không dễ dàng. Vì vậy, tôi không phản đối việc các mọi người đi cùng với tôi, nhưng phải để lại một người chịu trách nhiệm tình hình đại cục. Cùng với Bình gây áp lực cho Nam Đạo."

Trung Vương nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Em không thể nắm giữ đại cục, dù sao em cũng là người ngoài!"

Nguyễn Hoàng An nói tiếp: "Em cũng không thích hợp, về mặt mưu trí em không thể so sánh với anh Lỗi, về võ công em lại càng kém hơn. Người nắm giữ toàn cục không ai khác chính là anh Lỗi!”

Đặng Tâm Lỗi nhìn Nguyễn Hoàng An với nụ cười đắc ý, muốn đem tên này đấm ra từng mảnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao không tin mày đánh không lại được, chúng ta thử một lần xem sao!"

Nguyễn Hoàng An lắc đầu nói: "Không cần thử, em chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng mộ một người về mặt kỹ năng của anh. Chính là anh."

Đặng Tâm Lỗi reo lên: "Anh mày thực sự cảm thấy vinh dự!"

Bất kể Đặng Tâm Lỗi có vinh dự hay không, và có bất đắc dĩ đến đâu, cuối cùng Thế Minh vẫn không đưa anh ta đi cùng. Như Nguyễn Hoàng An đã nói, nếu so sánh, Thế Minh tin tưởng Đặng Tâm Lỗi hơn. Không phải Đặng Tâm Lỗi quan hệ lâu dài thân thiết với cậu, mà là anh ta thận trọng hơn Nguyễn Hoàng An rất nhiều. Kiêu ngạo là một loại vũ thế có thể áp đảo mọi thứ, nhưng đôi khi nó cũng là loại khí thế nguy hiểm nhất. Nguyễn Hoàng An kiêu hãnh và tự hào, đó là điều mà Thế Minh khâm phục và lo lắng nhất.

Thế Minh, Trung Vương và Nguyễn Hoàng An mặc thường phục, đeo kính râm, lặng lẽ rời khỏi thành phố ĐN và đi thẳng đến Điện Binh Phủ. Trên máy bay, Nguyễn Hoàng An nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Đây là lần đầu tiên trong đời em đi xa như vậy.”

Thế Minh cười và nói: "Nếu có thay đổi, chúng ta có lẽ sẽ phải đi nước ngoài."

“Hả?" Nguyễn Hoàng An sửng sốt, hỏi: “Đi đâu?"

Thế Minh thấp giọng nói: "Tam giác vàng."

Trung Vương khẽ cau mày và hỏi: "Anh Minh, đi đến đấy làm gì?"

Thế Minh cười lạnh nói: "'Trò chuyện với tướng quân của Tam giác vàng."

Nghe vậy, vẻ mặt của Trung Vương thay đổi, lẩm bẩm: "Nếu biết đến đó, em đã mang theo thêm vài người nữa đi cùng.”

"Chúng ta có mang theo bao nhiêu người cũng không thể so sánh với quân đội."

Điện Binh Phủ, đây là lần thứ tư Thế Minh tới đây, mỗi lần về lại là một tình thế khác. Sau khi xuống máy bay, việc đầu tiên anh làm là tìm anh em Ngũ hành. Sau mấy tháng dưỡng thương, vết thương của Kim cơ bản đã khỏi, họ thuê hai căn phòng ở phía bắc thành, mấy tháng sau, cuộc sống đã yên bình vào quỹ đạo. Vốn dĩ vài ngày trở lại đây, Kim định gọi cho Thế Minh, vì anh không muốn ở lại Điện Binh Phủ. Nhưng đột nhiên nghe nói Thu Ninh đã giữ lại hàng hóa của Tam giác vàng, mấy người bàn bạc xong quyết định không cần quay lại, có lẽ anh Minh phải đích thân đến. Họ đoán đúng, hai ngày sau, Thế Minh tới Điện Binh Phủ.

Ngũ hành năm người đã đợi ở sân bay rất lâu, khi nhìn thấy Thế Minh bước ra, khuôn mặt họ phấp phới vui tươi. Thế Minh đi tới gần, nhìn năm người một lúc, hồi lâu mới cười nói: “Lần này các anh em mập lên nhiều rồi.”

Cậu vỗ vỗ vai Kim, hỏi: “Vết thương đã lành chưa?”

Kim nghiêng đầu mỉm cười, duỗi tay ra, nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng nói: “Em hiện tại chỉ cần một quyền là vật chết voi.”

"Haha!" Thế Minh nhìn thấy Kim như vậy, cậu rất yên tâm, nếu vết thương này để lại di chứng, cậu cũng sẽ lại cảm thấy áy náy.

Kim liếc nhìn phía sau Thế Minh, thấy có hai người đi theo, nhìn rõ khuôn mặt của họ, anh bất giác mỉm cười, Trung Vương và năm người họ đã quen nhau, còn Nguyễn Hoàng An và những người khác đều là những người xa lạ. Kim và những người khác chưa gia nhập Thế Minh Hội cũng đã nghe danh người lãng tử kiêu kì Nguyễn Hoàng An. Chỉ là anh ta quá kiêu ngạo, coi thường hành vi sát nhân của năm người Ngũ hành, cho nên tuy cùng một băng nhóm nhưng lại rất ít liên lạc, số lần nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thế Minh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở sân bay, cậu gọi mọi người ra khỏi sân bay. Kim và những người khác ở bên ngoài đã sắp xếp một chiếc ô tô cỡ trung. Thế Minh lúc đầu hơi giật mình, nhưng cũng không hỏi, dựa theo khả năng của năm người họ thuê một chiếc xe là điều đơn giản. Sau khi lên xe, lái thẳng đến nơi Kim và những người khác ở.

Trên xe, Thế Minh hỏi: "Chú có biết hàng hóa ở Tam giác vàng đã bị giữ lại không?"

Kim gật đầu: "Em nghe nói là Thu Ninh đã lấy. Có người dám chặn hàng Tam giác vàng, dư luận xôn xao. Có lẽ..."

Anh ta chững lại, nhìn Thế Minh, nhỏ giọng: “Thủy đã gọi điện cho cô ấy, khuyên cô ấy đừng đụng chạm vào Tam giác vàng, nhưng cô ấy không nghe.”

Thế Minh cau mày: "Tam giác vàng làm gì có chuyện dễ chọc giận thế được!”

Thủy ở một bên hỏi: “Bọn họ phản ứng thế nào?”

Thế Minh nói: “Anh cùng Ma Sói nói chuyện, chỉ có ba ngày, ba ngày nếu không thấy hàng, tướng quân sẽ phái ám sát.”

Kim kinh ngạc nói: "Nếu Tam giác vàng điều động ám sát, thì Thu Ninh sợ sẽ..."

Mộc tiếp lời: “Không phải sợ, mà là chắc chắn sẽ chết.”

Trung Vương cân nhắc: "Nếu Thu Ninh thực sự không buông, chúng ta sẽ làm gì?"

Thế Minh hơi nheo mắt lại, nói thẳng: “Tôi nợ cô ấy một ân tình.”

Mọi người nhìn nhau và ngừng nói.

Thấy bầu không khí có chút nặng nề, Mộc cười nói: “Bây giờ anh Minh đã quyết định, không thể bàn lùi được. Đây không phải là Myanmar, Tam giác vàng dù mạnh đến đâu cũng không thể triển khai được. Ở đây là nước ta, chẳng có gì phải sợ cả."

Trung Vương nghiêm túc nói: “Tam giác vàng không thể triển khai, vậy ta cũng không thể triển khai. Điện Binh Phủ chúng ta không có nhiều nhân lực, nếu anh Minh bại lộ thân phận ở đây sẽ có hiệu ứng dây chuyền, hậu hoạ khó lường, chứ đừng nói đến việc đối phó với Tam giác vàng.”

Mộc trợn mắt, đổi chủ đề: "Đừng nói chủ đề này làm mất hứng. Hôm nay em sẽ thể hiện kỹ năng nấu nướng mà em rèn luyện được sau nhiều tháng ngày luyện tập."

Xe chạy vào một khu dân cư, không gian bên trong trang nhã và độc đáo, có sân vườn, cầu nhỏ và dòng suối, hoa cỏ đua nở rực rỡ.

Thế Minh xuống xe, nhìn chung quanh, thốt lên khen “thích ghê".

Kim nói: “Ở đây tuy hơi xa nhưng môi trường và không khí rất tốt”.

Nguyễn Hoàng An gật đầu: “Đây là khu nghỉ dưỡng cũng nên.”

Trung Vương đồng ý: "Ừ, về già mua nhà ở đây được. Vừa nhàn nhã vừa thoải mái."

Căn nhà Kim thuê nằm ở tầng hai, theo lời anh, tầng hai là vị trí tốt nhất, cho dù có chuyện gì xảy ra, vừa có thể tấn công vừa có thể rút lui, nếu không được thì còn có thể nhảy ngoài cửa sổ tháo chạy. Trung Vương rất ngưỡng mộ lý thuyết của anh ta và khen rằng anh ta sinh ra để làm xã hội đen. Thế Minh và những người khác không biết kỹ năng nấu nướng của Mộc là gì, nhưng nhìn bộ quần áo đầu bếp của anh ta, họ đoán rằng bữa ăn này không ngon đến thế. Mộc đội một chiếc mũ trắng lệch vẹo, Nguyễn Hoàng An cá chắc chắn không phải là loại mà các đầu bếp thường đội. Anh ta đeo một chiếc tạp dề hoa, rõ ràng là của Thuỷ, miệng ngậm điếu thuốc, nheo mắt cười xuề xoà, trong tay khua múa con dao, chân nhảy nhạc disco. Mọi người nhìn thấy liền vội lao ngay ra khỏi bếp, vì con dao trên tay anh có nguy cơ vung ra chém bọn họ bất cứ lúc nào.

Nguyễn Hoàng An xuyên qua lớp kính nhìn Mộc bên trong, hỏi Kim: “Bình thường chú có để nó nấu ăn không?”

Kim lắc đầu: “Bình thường thì không!” Nguyễn Hoàng An đang định hỏi tại sao thì nghe thấy một tiếng vỡ giòn tan, lúc anh ngẩng đầu lên, con dao làm bếp trong tay Mộc văng ra, tạo thành một cái lỗ to như cái bát trên cánh cửa kính. Thủ phạm đang vẫy tay chào mọi người với vẻ mặt xấu hổ.

Nguyễn Hoàng An nhướng mày: “Tôi nhìn ra rồi.”

Mộc nấu ăn rất nhanh, anh ta có thể thái rau trong nháy mắt, vì anh ta là bậc thầy về dao. Đồ ăn lần lượt được bày lên bàn, Thế Minh cắn một miếng, gật đầu, tuy không phải hạng nhất nhưng quả thực rất đáng khen.

Trong bữa tối, Kim nhìn ly rượu trước mặt, đột nhiên nói: “Anh Minh, em nghĩ tới một chuyện.”

"Chuyện gì?"

Kim cười nói: "Nếu sau ba ngày sau thái độ của Thu Ninh vẫn kiên quyết như vậy, chúng ta có thể để cô ấy mất tích. Là thế giới sẽ hòa bình!"

"Mất tích?" Thế Minh sửng sốt: "Là ý gì?"

Kim giả vờ thần bí nói: "Cho cô ấy say rồi đưa cô ấy thẳng về căn cứ của chúng ta."

Nguyễn Hoàng An nghe xong suýt chút nữa phun rượu trong miệng ra, anh nuốt lại rồi nói: "Thật là một ý tưởng nhảm nhí."

Thế Minh cũng lập tức lắc đầu: "Không được, Thu Ninh tính tình quá cứng rắn, làm như vậy sẽ gây ra rất nhiều phiền toái. Hơn nữa, đây cũng là trò trẻ con."

"Cái này không được, cái kia không được, thế phải làm sao? Em nghĩ để cô ta đồng ý là chuyện không thể." Kim cong môi.

Thế Minh nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Làm gì có đường cụt, kiểu gì cũng có cách. Cho dù không có đường thì cũng phải đào cho ra.”

Kim không hiểu chớp chớp mắt hỏi: "Anh Minh có ý kiến ​​hay ho gì ạ?

Thế Minh cười chỉ vào đầu hắn: "Tao đang bận suy nghĩ!"

Bình Luận (0)
Comment