Lúc này, điện thoại vang lên, hóa ra là của Ma Sói. Ông mãnh này vừa đi liền gọi điện thoại, có trò gì đây?
Thế Minh lấy ra nhìn thấy một dòng chữ, nội dung rất ngắn gọn: "Có người từ Nam Đạo Môn tới, rất nhiều."
Thế Minh sắc mặt thay đổi, thầm nói sao nhanh như vậy, vừa bước chân trước đến, Nam Đạo chân sau đã đuổi theo sát đuôi, nếu bên cạnh cậu không có gián điệp, tức là ở đây có quân của Nam Đạo.
Mọi người nhìn vẻ mặt của Thế Minh, họ đều đoán ra có gì đó không ổn. Thế Minh không nói gì và cho họ xem điện thoại của mình.
Trung Vương trầm giọng nói: "Chúng ta hiện tại có hơi nguy hiểm."
“Đúng vậy!” Thế Minh gật đầu nói: “Đã có người Nam Đạo ở đây, bọn họ có thể tìm chúng ta bất cứ lúc nào, mà đặc biệt là một đòn có thể giết chết mình là đằng khác.”
"Vậy..." Trung Vương cùng Nguyễn Hoàng An nhìn nhau, đồng thời hỏi: "Vậy chúng ta trốn?"
Thế Minh lắc đầu nói: "Trốn? Làm sao trốn được? Đã có người ở đây, trốn đi đâu cũng không an toàn. Trốn ở nơi hẻo lánh lại càng nguy hiểm. Tốt nhất là ở trong thành phố, bọn họ còn có thể sẽ tém tém hơn."
Nghe Thế Minh nói như vậy, hai người cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, Nguyễn Hoàng An lẩm bẩm: “Em đã bảo ngay từ đầu, anh nên đem thêm người đi…”
Trung Vương trợn mắt: "Hình như ngay từ đầu ông không có nói như vậy thì phải?!”
Nguyễn Hoàng An đỏ mặt, thấp giọng nói: "Thì cũng có ý như vậy!"
Thế Minh cười: "Người đông hay ít cũng như nhau, mà đông người khéo còn không hay. Hiện tại anh chỉ hy vọng người Nam Đạo đến chỗ chúng ta, chỉ cần đừng đến giết ngay là được.”
Thế Minh và ba người còn lại bước ra khỏi quán bar, trước khi lên xe, anh nhìn hồi lâu về chỗ ở của Thu Ninh, vén tóc mái, không nói gì cúi đầu xuống xe. Kim đang lái xe quay lại hỏi: "Anh Minh, mình đi đâu?"
"Về nhà."
Dọc đường, Thế Minh nhắm mắt im lặng, những người khác thấy sắc mặt cậu mệt mỏi, đoán cậu đang nghĩ biện pháp đối phó, cũng không dám làm phiền, trong xe yên lặng, chỉ có tiếng động cơ xe chạy bên tai.
Vị trí nơi ở của Kim và mọi người sống quả thực có hơi xa xôi, và phải mất cả giờ lái xe mới đến. Xe vừa dừng lại, Thế Minh mở mắt ra, lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Người anh đang tìm là Phong Hữu, một thiếu tá đầy tham vọng, giữ một chức vụ quan trọng trong Bộ Chính trị. Phong Hữu ban đầu cảm thấy kỳ lạ và bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Thế Minh, tuy nhiên, cũng rất thông minh, hắn ngay lập tức nhận ra rằng Thế Minh chắc chắn có việc gì nhờ hoặc liên quan đến mình, nếu không Thế Minh sẽ không bao giờ có chuyện gọi cho hắn để hỏi han bình thường.
“Minh à, sao hôm nay rảnh thế, rồng ghé nhà tôm, còn nhớ gọi điện cho tôi đấy." Phong Hữu giọng dài nói.
Thế Minh không để ý, nói thẳng: “Tôi cần anh giúp một việc.”
Quả nhiên. Phong Hữu thầm cười, cố ý nói: “Đại ca Minh nói hơi quá, anh còn thấy khó thì tôi giúp làm sao được?!"
Thế Minh thầm mắng tên khốn kiếp này, giọng vẫn cương quyết: “Anh Hữu sao lại nói thế? Không có sự giúp đỡ của anh, sao tôi có thể thuận lợi như vậy được? Haha, nếu không có anh việc vận chuyển hàng đến Tam giác vàng còn rất khó khăn đấy.”
Phong Hữu sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn ai nhắc lại chuyện này.”
Thế Minh cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng không muốn người khác nhắc tới, nếu như truyền lên cấp trên, chỉ sợ cái ghế tướng tá của khó khăn bao năm của anh khó mà bảo đảm được. Hai ta là bằng hữu, anh khó, tôi cũng vất. Giờ chỉ cần mọi chuyện ngược lại, là có lí rồi, phải không?”
Phong Hữu nắm chặt bàn tay, mỉm cười, nghiến răng thốt ra một câu: "Đúng, chúng ta luôn là bằng hữu tốt.”
Thế Minh gật đầu đồng ý: “Cho nên nếu như anh gặp khó khăn, tôi nhất định sẽ tận lực giúp. Nếu tôi có chuyện, hy vọng anh cũng có thể giúp một tay.”
Phong Hữu tức giận đến mức không thốt ra lời, Thế Minh rõ ràng muốn kéo mình vào tròng, nhưng hắn ta không thể làm gì khác, Phong Hữu hít một hơi thật sâu: "Nói đi, có chuyện gì?"
“Cách đây không lâu, một lô hàng ở Tam giác vàng đã bị Điện Binh Phủ giam giữ, hy vọng các anh có thể lôi lô hàng này ra.”
Phong Hữu sửng sốt hỏi: "Lôi hàng ra? Lôi đi đâu?"
“Đưa cho tôi, tôi sẽ nhận."
Phong Hữu trợn mắt, tức giận nói: "Anh cho rằng tôi là thần à mà cái gì cũng có thể làm được? Hàng hóa do Tam giác vàng vận chuyển không phải là số lượng nhỏ. Cho dù là ông Khánh Anh ra tay cũng không lấy được, lại còn đòi giao hàng theo ý muốn. Tuỳ anh. Tôi không thể làm được việc này.”
Thế Minh nheo mắt: "Cho nên anh định không giúp tôi?"
"Không phải tôi không muốn giúp, mà là tôi không giúp được. Chuyện này quả thực vượt quá khả năng, chuyện lớn như này cho dù muốn cũng không thể trấn áp."
"Nếu có thể trấn áp được thì sao?"
"Nghĩa là sao?"
"Chuyện này chưa được đồn đi, có cục trưởng đang trấn áp. Tam giác vàng ở đây nhiều năm, không có người chống lưng thì làm sao có thể tồn tại được."
Phong Hữu xoa cằm và suy nghĩ một hồi trước khi nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Thế Minh kiên quyết nói: “Điều tôi muốn chính là lời nói này của anh.” Sau đó cười và tắt điện thoại.
Ngày thứ ba, Thu Ninh được nghỉ, Thế Minh đương nhiên có thời gian rảnh, vốn định cùng cô đi chơi, chủ yếu là nói chuyện, nhưng thời tiết âm u, mưa phùn liên tục suốt đêm, đến trời sáng vẫn không có dấu hiệu tạnh. Thế Minh đứng trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm: "Thời tiết ghét thật.”
Kim sống ở Điện Binh Phủ đã lâu và cũng biết khí hậu ở đây, bất đắc dĩ nói: “Điện Binh Phủ gần đây đều mưa liên miên suốt.”
Thế Minh gật đầu, suy nghĩ bay bổng, thẩn thơ: “Lại một năm nữa, thời gian trôi nhanh quá.”
Trung Vương thở dài: “Năm nay thay đổi quá nhanh, không biết ngày này năm sau sẽ thế nào?”
Nguyễn Hoàng An cười nói: “Ở đất giang hồ, sinh tử chỉ trong một tích tắc, cứ lo xa làm gì? Sống nay biết nay, cứ tận hưởng. Thời gian thấm thoát trôi nhanh,
Phù du kiếp sống mong manh vô thường,
Bao nhiêu năm tháng tha phương,
Hôm nay có rượu, sao lo sau này?”
Thế Minh nghe xong Nguyễn Hoàng An xuất khẩu thành thơ, cậu cười, và nghĩ ngợi, trầm tư: “Ở đời, con người ta đều sống vì ngày mai.”
Vừa nói, vừa cầm áo khoác lên: “Anh đi tìm Thu Ninh đây.”
Thấy cậu chuẩn bị rời đi, mấy người khác cũng đứng dậy mặc quần áo định đi theo sau. Thế Minh thấy vậy xua tay: “Hôm nay mọi người không cần phải đi theo anh.”
Trung Vương lo lắng: "Nhưng mà..."
Thế Minh biết anh ta muốn nói gì, nhẹ nhàng cười nói: "Lắm người lắm miệng, nói chuyện không tiện, anh cũng cảm thấy khó xử. Hôm nay tuy rằng thời tiết không tốt, nhưng anh nghĩ rồi trời sẽ trong và gió sẽ lặng.”
Không có gió thì sao có sóng, vạn vật trên đời biến hoá khôn lường, dù không có gió cũng có thể tạo thành ngàn lớp sóng.
Thế Minh đi một mình đến nhà Thu Ninh. Ở đây cậu cũng không mấy xa lạ, cảnh tượng bị mấy tên sát nhân của Sáu Ma truy đuổi mơ hồ hiện ra trước mắt, nếu không phải Thu Ninh lúc đó xuất hiện, có lẽ cậu đã không may mắn trốn thoát dễ dàng như vậy. Thế Minh vỗ qua những hạt mưa trên áo, ấn chuông. Chờ một lúc, giọng nói nhẹ nhàng có hơi lười biếng của Thu Ninh vang lên: “Ai đấy?”
"Là tôi!" Thế Minh đáp.
“À, anh đến sớm thế!" Thu Ninh ngáp một cái.
“Tôi có thói quen dậy sớm.” Nói xong, Thế Minh mở cửa phòng đi vào. Khi bước vào nhà Thu Ninh, Thế Minh nhìn xung quanh, cảm thấy nội thất trong nhà không thay đổi nhiều so với lần đầu tiên, trang trí vẫn đơn giản mà trang nhã. Thu Ninh mặc bộ đồ ngủ đơn giản, đôi mắt nhíu cụp xuống, vài sợi tóc xoã ngang thân eo, che qua khuôn mặt. Thay bộ đồng phục cảnh sát, lúc này trông cô giống như một con mèo con ngái ngủ, có hơi lười biếng và cáu kỉnh trong vẻ đẹp thanh thuần.
Cô ngái ngủ nhìn Thế Minh, có chút bất mãn nói: “Nhà tôi trang trí chắc đẹp lắm phải không?”
Thế Minh với ánh mắt khó hiểu nhìn Thu Ninh.
Cô cười nói: "Nếu không, sao anh không nhìn mỹ nữ trước mắt mà lại nhìn cái nhà?"
Thu Ninh hiếm khi nói đùa, Thế Minh chưa phản ứng lại được, nhưng nghĩ đến những hành động quen thuộc ấm áp trước kia, cậu theo lời của cô nói: “Mỹ nữ giáng trần, nhưng nếu lỡ nhìn, là không rời mắt ra được."
"Haha!" Lời nói trêu ghẹo của Thế Minh khiến Thu Ninh mỉm cười, cô nhìn đồng hồ thạch anh trên tường nói: "Bây giờ mới tám giờ thôi."
Thế Minh gật đầu nói: “Bình thường giờ này Ninh cũng dậy đi làm rồi nhỉ?!”
"Nhưng hôm nay tôi được nghỉ."
Thế Minh có chút xấu hổ: "Cho nên..."
"Vậy tôi đi ngủ đây."
Thế Minh gãi gãi tóc: “Xem ra tôi đến hơi sớm.”
“Đúng!” Thu Ninh nghiêm túc gật đầu: “Quấy rối giấc ngủ của người khác là rất mất lịch sự, nhưng nếu tỉnh dậy tôi thấy một bữa sáng thơm phức trước mặt thì dù có oán hận đến mấy cũng sẽ tan biến.”
"Ha ha!" Thế Minh vừa cười vừa cởi áo khoác ẩm ướt vừa nói: "Bữa sáng thì được, nhưng có thơm hay không lại là một vấn đề khác."
Thu Ninh đưa tay lên miệng ngáp dài, xoay người đi vào phòng ngủ, trước khi vào cửa còn nói: “Tôi tin trên đời không có việc gì là không thể làm được.”
Thế Minh vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng khi đeo tạp dề vào bắt đầu nấu ăn, cậu biết mình đã sai, trên đời vẫn còn rất nhiều thứ anh cần phải học, ít nhất là nấu ăn. Lúc cậu còn đi học, cha mẹ nấu cơm, sau khi vào giang hồ, đầu bếp nấu ăn, cậu chưa bao giờ đụng tay đụng chân về việc nấu ăn. Thế Minh nhìn những quả trứng đen vừa mới chiên và thầm cầu nguyện rằng lúc ăn sẽ không bị trúng độc. Cậu tìm trong tủ lạnh hai miếng bánh mì và sốt cà chua, cẩn thận cắt bánh mì thành từng lát mỏng, phết nước sốt lên rồi cho trứng vào bên trong. Những quả trứng đen bóng trông bớt đáng sợ hơn dưới lớp vỏ bánh mì. Một lúc sau, Thế Minh vỗ tay xong, đây cũng là bữa ăn đầu tiên cậu nấu trong đời.
Khi Thế Minh đang suy nghĩ có nên đánh thức Thu Ninh hay không thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét trong phòng ngủ, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng phản ứng rất nhanh, khi tiếng hét vang, Thế Minh đã chạy như bay vào trong phòng.
Thấy Thu Ninh mở to hai mắt, đứng ở trên giường nhìn bốn phía, cuối cùng cô đưa mắt nhìn Thế Minh vừa mới xông vào, nghi hoặc hỏi: "Cháy nhà à?"
"Hả?" Thế Minh sửng sốt hỏi lại: "Cháy chỗ nào?"
Thu Ninh dường như hiểu ra điều gì, cô nhìn vẻ mặt của Thế Minh, cô hít một hơi thật sâu và nói: "Sao cả toà nhà lại bốc đầy khói vậy?"
Thế Minh nhìn lên và thấy trong ngoài phòng ngủ đều khói bụi nghi ngút, bám đầy màu đen trên tường. Chẳng trách Thu Ninh hỏi cháy nhà, gãi gãi đầu, xấu hổ nói: "Haha, nấu ăn, sao tránh được không có tí khói."
Thu Ninh tức giận một hồi, chỉ thẳng mũi Thế Minh, lớn tiếng quát: “Dở hơi, nấu ăn không bật máy hút mùi à?”
“Máy hút mùi?” Thế Minh vẻ mặt nghi hoặc, nghiêm túc hỏi: “Cái này… chưa sử dụng bao giờ.”
“Tôi chịu anh đấy!” Thu Ninh dựa lưng vào giường, vươn tay kéo chăn qua đầu, nhưng ngay lập tức cô lại ngồi dậy, hét lên: “Ê! Nếu anh muốn đốt nhà tôi, tôi sẽ đấm anh nhừ đòn!”
Nói xong, cô trùm chăn lại và nằm xuống. Thế Minh khoanh tay, đứng đó nhìn chằm chằm, nếu có người khác nói chuyện với cậu như vậy thì cậu đã nóng giận, nhưng đối phương lại là Thu Ninh, cậu đành nhịn. Cảm nhận thấy Thế Minh vẫn chưa rời đi, Thu Ninh bối rối lật chăn, hé một mắt hỏi: "Sao anh còn đứng ở đây?"
Thế Minh ngữ khí không vui nói: "Tôi đang cân nhắc."
"Cân nhắc cái gì?"
"Cân nhắc có nên trói cô lại và đánh cô một trận hay không."
Cô liếc nhìn khóe miệng, trợn mắt nói: "Tùy anh!?"
“Anh có thể thử xem!”
Thế Minh sải bước đến bên giường, vứt chăn trên người Thu Ninh sang một bên. "A! Anh đang làm gì vậy...?"
Nửa giờ sau. Thế Minh ôm cái mũi đỏ bừng bước ra, miệng thở dài: “Tôi chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào đẹp trai hơn anh.”
“Ờ... Ầm"
Thế Minh bước tới trước gương và lẩm bẩm: "Đừng bắt tôi làm cái này cái kia, tôi không phải bảo mẫu. Sức chịu đựng của con người có giới hạn. Nhưng cũng rất hoan nghênh, thân thủ của cô hình như đã tiến bộ hơn trước."
"Hứ..."
Thế Minh nhìn chung quanh: “Hộp đựng thuốc để đâu?”
Thu Ninh còn chưa kịp trả lời, cậu đã vỗ đầu nói: "Chắc vẫn ở chỗ cũ phải không?"
"Ừm..." Thế Minh cười vuốt tóc Thu Ninh đang nằm ở trên giường nói: "Phụ nữ tốt nhất không nên nhe răng lộ móng vuốt, tôi nghĩ cô cứ như thế này cũng tốt."
"Hừm..." Thu Ninh muốn chửi thề 18 đời tổ tông nhà Thế Minh, đáng tiếc, chiếc khăn đã chặn họng, cô không thể thốt ra một chữ nào, tay chân bị trói vào đầu giường, như thể lịch sử lại lặp lại một lần nữa, cô lại biểu diễn tư thế ấy, nhưng điểm khác biệt duy nhất, là lần trước cô nằm ngửa, lần này cô nằm sấp.
Thế Minh từ trong hộp thuốc lấy bông gòn nhét vào mũi, một lúc sau mới vỗ tay quay về phía Thu Ninh nói: “Nhìn xem, bây giờ tốt làm sao, tôi không muốn chúng ta lần nào gặp nhau cũng cãi nhau.”
Thấy cô mở to mắt, Thế Minh càng cười vui vẻ hơn: “Tôi biết, cô cũng thích bầu không khí này phải không?”
Đôi mắt của Thu Ninh lúc này sắp bùng cháy.
Thế Minh duỗi người, phớt lờ ánh mắt ăn thịt đồng loại của cô, thoải mái ngồi trên ghế sofa trong phòng, hai tay đặt lên đầu, mỉm cười với bộ dạng đang cố gắng vùng vẫy của Thu Ninh. Một lúc sau, thấy cô vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Thế Minh ân cần khuyên nhủ: “Quên đi, cứ vùng vẫy bằng giời cũng không thoát được đâu.”
Thu Ninh càng kích động hơn sau khi nghe thấy.
"Yên tĩnh một lát không tốt hơn sao?" Thế Minh hít một hơi thật dài, bình tĩnh nói: "Lần này tôi rất mệt mỏi, thật sự cảm thấy mệt mỏi khó tả."
Thu Ninh nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu. Thế Minh tiếp tục nói: “Thân thể mệt mỏi, có bận rộn cỡ nào cũng có thể chịu đựng, nhưng tâm tính mệt mỏi sẽ rất khó chịu. Không biết Ninh có từng cảm thấy như vậy hay không, đặc biệt là khi lo lắng cho ai đó. Minh mong bạn bè bên cạnh được bình an, hạnh phúc, nhưng đây dường như là một điều xa xỉ.”